Chương Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Yêu Đặt Ở Đâu? - Tám

Chiếu theo quy định, giám sát viện sẽ không phải làm việc vào ngày chủ nhật, nhưng còn công việc tồn đọng thì vẫn phải làm. Hơn nữa giám sát viện không phải là nơi để nghỉ ngơi, tuy nói là được nghỉ nhưng nhìn khi bước vào viện ngày này vẫn thấy người, không chỉ một hai mà có rất nhiều người chạy vắt chân lên cổ, tay không ngơi việc.

Tất cả đều rất bận, nếu nói viện giám sát là nơi quy tụ những con chó độc thân cũng không sai. Thời gian làm việc còn nhiều hơn là ăn cơm có đâu ra thời gian để hẹn hò cơ chứ.

Bình thường nghe tới chữ "họp" mặt ai nấy đều đã đen như đáy chảo ngâm trên bếp ba tháng hiện tại nhìn thấy mặt Trần viện trưởng sáng nay bước vào, toàn bộ lá gan của cả đám chủ sự đều teo lại vừa bằng một quả nho, quả tim thì thòng xuống đáy mắt cá chân. Mặt Trần Bình Bình vốn dĩ đã không dễ chọc hôm nay như vừa đẩy lên một lớp băng vừa cứng vừa lạnh ánh mắt như máy quét phóng xạ lia qua nhìn ai cũng với một chữ "sát".

Tất cả chủ sự đều ngồi hai bên không ai dám lên tiếng.

"Muốn im lặng tới khi nào?" Mới ngồi vào ghế Trần Bình Bình đã hét lên.

Chủ họp còn chưa lên tiếng ai dám lên tiếng.

Vẫn là Chu Cách người đứng đầu nhất xứ có gan dơ tay lên tiếng đầu tiên: "Viện..."

"...sao ông không câm luôn đi, chỗ nhất xứ các ông làm việc kiểu gì vậy. Có cái việc trông coi quan viên lục bộ cũng không xong! Bọn tham ô hối lộ đầy ra, vơ vét của dân ăn tiền thối tha. Nếu tôi không nhúng ta vào thì các người để Quách Du Chi tham nhũng thêm mức độ nữa hả? Ông nói tôi nghe xem thành phần xấu nhiều như vậy ông đã làm cái gì? Mà thôi khỏi nói luôn đi, mới sáng nhìn mặt ông tôi đã thấy chướng. Sáu tháng tiếp theo ông khỏi phải nhận lương".

Chu Cách vừa mở miệng nói chưa hết một chữ Trần viện trưởng đã tức đến đứng dậy chỉ tay quát thẳng vào mặt. Chủ sự nhất xứ không còn đường nào để nói, mặt xanh ra, miệng còn chưa dám ngậm lại.

Chuyện này chưa xong đâu.

"Ngôn Nhược Hải, công việc của ông là gì vậy?".

"Dạ là thị chúng".

Hai tay Trần Bình Bình ở trên bàn nghiêng người một góc vừa vặn 45 độ nhìn sườn mặt chủ sự tứ xứ đang xanh như tàu lá chuối, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "chắc chứ?" đột ngột anh ta rống lên:

"ông leo lên đầu tôi ngồi luôn đi!".

Âm thanh lớn đến nổi những nhân viên bên ngoài đều nghe thấy, còn nghi ngờ liệu đây có phải phòng họp cách âm tốt nhất giám sát viện.

Trần Bình Bình vẫn còn chưa buông tha tiếp tục mắng: "Nghĩ làm sao vậy, ông thị chúng hay dân chúng xem ông, ông có biết đơn từ khiếu nại từ người dân chất ở phòng văn thư sắp thành cái núi rồi không. Ông để vậy mà coi được hả Ngôn Nhược Hải. Hạn cho ông một tuần giải quyết hết tất cả các đống nợ đó cho tôi. Làm không xong thì về nhà mà ngủ luôn đi!".

"Còn ông nữa, làm ơn cạo râu cắt tóc giùm đi. Giám sát viện là nơi làm việc chứ envet thời trang hay gì ông để kiểu tóc dài lãng tử đó cho ai coi? Râu ria để lổm chổm bộ không biết ngứa? Nhưng tôi ngứa mắt, có cần tôi cạo cho ông luôn không?".

Phí lão chủ sự tam xứ ngồi không cũng bị ăn đạn.

"Có ông, ông và cả ông nữa... sao các người không lật cái giám sát viện này lên luôn đi, tỉ lệ tội phạm gia tăng không ngừng mà các người ở đây thảnh thơi à. Nhà nước muốn các ông làm gì? Dân chúng muốn các ông làm gì? Uống trà xơi bánh chắc? Một đám vô dụng ăn cơm quốc gia phí công".

"Làm không được thì nghỉ, biến về nhà húp cháo hết đi".

Vừa nói Trần Bình Bình vừa tức, trên tay cầm một xấp văn kiện gông cổ lên mà rống chỉ từng mặt người một chửi không tha bất kì ai dù lớn đến nhỏ gã đều mắng, mắng đến độ nước bọt bắn ra tung tóe, không ai dám né vì cả người bọn họ như vừa xịt một lớp keo, toàn bộ đều cứng người.

"Ting." Bầu không khí đang căng thẳng xung quanh sặc mùi khói súng thì bỗng một âm thanh rung lên phá tan tất cả.

Là âm thanh từ điện thoại của Trần Bình Bình phát ra.

Tự nhiên sắc mặt Trần viện trưởng đầm xuống, đường chân mày gã giãn ra kinh ngạc hơn là nụ cười trên môi kéo tới khóe.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, mới vừa nảy có người đang vươn cung bạc kiếm, trên miệng toàn là khói lửa hiện tại lại hiền dịu bất thường. Trần Bình Bình vui vẻ ngồi xuống ghế ở trước mặt toàn bộ cấp dưới vắt chéo chân cầm điện thoại cười cười.

Bụng dạ Ảnh Tử bắt đầu mỉa mai, tuy không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng khinh thường không thôi: "Xời! Giám sát viện này là của ổng, ổng muốn làm gì ổng làm, còn xem ai ra cái gì đâu. Gái nhắn cái là vui liền".

"Tan họp, trở về hết đi." Trần Bình Bình ngay cả đầu cũng không ngẩn lên, hai mắt chuyên tâm nhìn màn hình điện thoại, phất tay ra lệnh.

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả các bộ nhân viên đều đồng loạt thở phào một hơi, thầm cảm tạ dòng thông báo tin nhắn của người nào đó đã cứu dớt cho cuộc đời bọn họ. Nếu không, sẽ không ai toàn mạng bước ra khỏi chỗ này. Nói là ngồi phòng máy lạnh nghe họp, điều hòa bốn cái thổi xuống mà lưng ai cũng ướt như mới tắm ra.

Trần Bình Bình đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền gọi: "Chủ nhiệm Vương".

"Dạ, viện trưởng có việc cần sai bảo?" Ai cũng bước ra tự nhiên có mình bị kéo lại, trên mặt Vương Khải Niên nhìn như không có gì nhưng hai cái chân đều run lẩy bẩy, như động cơ lâu năm mới vừa dùng lại run đến độ muốn rơi toàn bộ phụ tùng ra ngoài.

"Bản án lần này của Quách Du Chi xem xét giảm nhẹ một chút, nói thế nào mấy chục năm qua ông ta cũng có công lao, chừa đường để lão ta hoàn quy".

"Dạ, tôi sẽ đi sắp xếp. Tôi xin phép đi".

Trần Bình Bình gật đầu: "được".

Vương chủ nhiệm nín thở nhanh chân bước ra khỏi cửa, anh vừa đi vừa nghĩ liệu chính mình có nghe nhầm? Tiêu chí của Trần viện trưởng trước nay là "trảm - sát" đúng người đúng tội chấp hành nghiêm minh, bản án mà giám sát viện đưa ra trước nay đều không phải cao nhất cũng thảm hại vô cùng. Ngọn gió nào hôm nay thổi vào lòng viện trưởng để ổng kêu nương tay vậy?

Phận làm cấp dưới chỉ biết nghe theo.

Đại khái lúc đang lên cơn phong hỏa thì Lý Tư Thuần gửi về một tin nhắn chào buổi sáng. Làm trái tim Trần Bình Bình vui như chạy hội, mọi nóng giận đều tiêu tan, miệng anh bất giác nở nụ cười.

"Bình Bình, chào buổi sáng. Xin lỗi vì hôm qua để anh chờ đợi, tôi đã trở về và làm bài luận sau đó lại ngủ quên. Xin lỗi anh rất nhiều." Lý Tư Thuần đinh ninh gửi như vậy sẽ ổn, vừa nhắn dòng tin cô gái vừa thè lưỡi nháy mắt, vì đó là lời nói dối. Đêm qua cô cố ý bỏ qua Trần Bình Bình đúng hơn là lười xem điện thoại, ở trên laptop cả đêm cào phím cùng chị em độc giả trên nền tảng đọc truyện nói đến thâu đêm.

Tin nhắn vừa gửi liền có tin trả về: "Không sao, em vất vả rồi. Chúc em buổi sáng vui vẻ, đã ăn gì chưa?".

Trần Bình Bình cứ nghĩ khi Lý Tư Thuần biết được mình làm viện trưởng giám sát viện sẽ xa lánh, cả đêm qua thức trắng đấu tranh tâm lý vừa lo vừa sợ vợ chưa bưng được mà người ta đã chạy mất xác. Càng nghĩ càng thấy không xong, nếu thật sự như vậy gã điên lên mất. Rạng sáng khó khăn lắm mới ngủ được một chút làm tâm trạng Trần Bình Bình không vui kết quả là có cuộc họp sôi động vào sáng nay.

"À, đã ăn rồi, cảm ơn anh. Tôi có việc bận tôi rảnh lại nhắn".

"Được, bai bai".

"Yeah!" Trần Bình Bình vui đến mức nhảy lên, cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu trả lời còn hẹn tối nhắn, cả mặt gã đều là phong xuân nở rộ, tay chân múa may như trẻ được quà, may là cấp dưới đã đi hết chỉ có gã và thư ký Ảnh còn ngồi lại ở phòng họp nếu không mất mặt chết. Tin tức viện trưởng giám sát viện ôm điện thoại cười hí hố sẽ rất nhanh được lan truyền.

Ảnh Tử ở bên này một tay đặt bên trong túi quần nhìn Trần Bình Bình lắc đầu chậc lưỡi. Cái này có còn là viện trưởng viện giám sát oai phong uy nghiêm thường ngày không? Ám dạ chi vương nghe tin mất mật gì đó chắc không phải nói Trần Bình Bình đâu. Nhìn anh ta bây giờ cứ như một con chó ngốc tí ta tí tởn cười ha ha.

"Tình yêu làm mờ con mắt làm hư cái não." Một câu đánh giá đến từ thư ký Ảnh.

"Vậy lúc cậu yêu đều không như vậy?" Trần Bình Bình phồng má quay ghế đi nơi khác không thèm nhìn Ảnh Tử lấy một cái, đều không phải nhờ vào người anh em tốt này thư ký Ảnh đây cưới được Trương Nghi sao?

"Đã không biết ơn rồi còn ở đây nói tôi hư não".

Mà, nợ cũ tính thêm nợ mới, xử luôn một thể:

"Ảnh Tử cậu đến chỗ Tuyên Cửu lấy toàn bộ tư liệu của các quan chức qua đây cho tôi, thu thập hết tất cả chứng từ giao thiệp của họ luôn. Tôi muốn xem nội bộ Nam Khánh còn phần tử thối rữa nào nữa".

Nghe nói Trần Bình Bình muốn đem toàn bộ quan chức Nam Khánh tra qua, trên trán Ảnh Tử tự nhiên đổ mồ hôi hột, chiếc kính đen đeo lâu năm trên mặt cũng tháo xuống, từ trong khe kính lau ra được không ít dầu, đều là tuyết dầu trên mặt Ảnh Tử đổ ra.

"Anh đùa với tôi hả?" Ảnh Tử ngạc nhiên hỏi lại.

"Tôi có bao giờ nói đùa?".

"Chuyện này anh cho Nhất xứ làm là được rồi, cần gì tìm việc thêm cho tôi?".

Trần Bình Bình bắt đầu trở mặt, khí khái ám dạ chi vương nổi lên: "Giờ anh là viện trưởng hay tôi là viện trưởng? Tôi bảo làm là làm. Không cần biết nhiều bao nhiêu tóm lại hôm nay cậu phải tăng ca".

Ảnh Tử nghĩ mình không xong rồi chắc sẽ chết mục xương ở giám sát viện đêm nay.

Hết chương 8. Còn tiếp --


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net