Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta không có!!! Ta thực sự không có!!! Oan ức cho ta quá!!!"

Kim Thạc Trân bị lôi vào phủ, đợi ba ngày mang ra đánh 100 trượng vì tội tùy tiện chạm vào người thái tử, trục xuất ra khỏi cung.

Lý Thành Liệt quỳ trước cung vua cũng hơn nửa ngày, muốn minh oan cho Thạc Trân nhưng không tài nào lay chuyển lòng Đại đế.

Xem ra, đúng như đồn đại, Đại đế chính là vô cùng ghét Thạc Trân, một phần cũng do phụ thân hắn đã khiến người phật lòng.

"Xin lỗi, ta thật vô dụng."

Buổi tối ở đại lao, Lý Thành Liệt hối lộ vài tên lính canh, vào trong kiểm tra Thạc Trân thế nào.

Mới hai ngày thôi mà đã tàn tạ thế này, sau khi bị đánh sẽ thành ra dạng gì đây?

Chuyện có ngày hôm nay, lỗi là do đời trước gây nên.

Vua hiện tại Lý Thành La và Tể tướng Kim Thạc Ất thuở nhỏ đã là bằng hữu thân thiết.

Cả hai đi đâu cũng có nhau, ngoài chiến trận phối hợp vô cùng ăn ý, Vương phi tức Thái hoàng thái hậu hiện tại vô cùng quý mến Thạc Ất, cho rằng đứa nhỏ này tài giỏi hơn nhi tử của mình.

Trước mặt các quan cận thần lúc nào cũng tâng bốc Thạc Ất, nhưng hiển nhiên nếu Thạc Ất không tốt như thế thì Vương phi làm gì phải tán dương kịch liệt đến mức này?

Lòng người vô đáy, hẹp hòi ích kỉ.

Lý Thành La nảy sinh cảnh giác với người bạn đồng trang lứa thân thuộc mà không hay biết bản chất của chính con người mình đã bị tha hóa.

Sau khi lên ngôi Đại đế, Thái hoàng thái hậu đề bạt phong Thạc Ất nắm chức Tể tướng.

Tể tướng quang minh chính trực, bảo vệ kẻ yếu, được lòng tất cả người dân trong kinh thành khiến nhiều tên quan vô lại đem lòng ghen ghét.

Bọn chúng hàng ngày thủ thỉ xúi giục Lý Thành La loại trừ Thạc Ất. Mưu kế thâm sâu, hiểm ác khôn lường.

Kim Thạc Ất vốn là người tốt, vì tốt cho nên việc ở trong cung là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Buổi yến tiệc hôm ấy, Thành La giả vờ xóa bỏ hiềm khích, chuốc rượu Thạc Ất. Đem người vào phòng ái phi của mình, đổ tội thông dâm với nữ nhân của Đại đế.

Thạc Ất bị đày đi nơi khác, cả dòng họ bị giáng làm nô tì cho Triều đình đến hết đời.

Người dân cũng có phẫn uất, Thái hoàng thái hậu cũng bán tính bán nghi.

Nhưng Lý Thành La là ai kia chứ?

Hắn là Đại đế của Nhị Lý Đầu.

Lệnh của hắn, không ai cản nổi.

"Ngươi tên gì?"

"Bẩm... hạ thần Kim Thạc Trân."

Nghiệt duyên.

Lý Thành Liệt, Thái tử đông cung trong một lần tạt qua Tẩy đạp phòng - nơi chịu trách nhiệm cho việc giặt giũ, sắp xếp, ủi và nhuộm màu y phục cho Đại đế và Vương phi - vô tình để mắt đến một đứa trẻ thấp bé, làn da hơi ngâm đen, khuôn mặt ửng hồng, trông có vẻ đồng trang lứa với người.

Năm ấy Lý Thành Liệt 13 tuổi, Kim Thạc Trân 12 tuổi.

Từ lần đầu tiên gặp Lý Thành Liệt, trong lòng Thạc Trân đã luôn nung nấu một loại cảm giác lạ kì, cảm giác này không giấy mực nào có thể diễn tả.

Lý Thành Liệt đem Thạc Trân về Đông cung, cho phép hắn trở thành người hầu cận thân thiết nhất, đương nhiên không phải Thái giám, là Thị vệ.

Giống như phụ thân của bọn họ năm xưa, cả hai là bằng hữu thân thiết, giữa họ đã thề thốt sẽ không có bí mật nào cả.

Nói như vậy, không phải là không có bí mật.

Kim Thạc Trân chôn sâu tận đáy lòng một bí mật nho nhỏ, hắn yêu Lý Thành Liệt.

Chuyện này hắn đã xác định từ năm 15 tuổi, đồng thời cũng tự răn đe phải giấu kín có chết cũng không được hé môi.

Cho đến khi Hồng Minh Nguyệt xuất hiện.

Một lần, hai người bọn họ xuất cung tìm nơi mua vui, không khí trong cung thật sự ngột ngạt bóp chết người ta.

Lý Thành Liệt khăng khăng muốn vào tửu lầu một lần cho biết, tuyệt đối sẽ không đụng đến các cô nương ở đó.

Tửu lầu Xuân hoa Thu nguyệt, nơi vào rồi sẽ không thể trở ra, vì sẽ bị đắm chìm trong hoan lạc.

Nổi tiếng với các nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, bậc nhất chính là nàng Nguyệt, một lần gảy đàn khiến cánh nam nhi chao đảo.

Ai đến đây cũng đều muốn nghe tiếng đàn của nàng Nguyệt, đương nhiên vị Thái tử đông cung của chúng ta cũng không là ngoại lệ.

"Nàng Nguyệt hôm nay mệt, không thể tiếp khách, các vị có thể tìm đến Cẩn Mai cô nương hoặc là Di Giai cô nương, tửu lầu còn rất nhiều nữ tử xinh đẹp khác luôn hào phóng tiếp đón các vị."

Một số lắc đầu chán nản trở về, một số theo lời bà chủ đi tìm nữ nhân khác cùng chơi đùa.

Thái tử đông cung vẫn đứng đó, như trời trồng.

"Đại nhân, ngài cần gì sao?"

"Nhiêu đây, đủ không?"

Hai nén vàng, cái giá quá đắt cho một kỹ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net