Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trà trôi qua, Thạc Trân mới chịu nhấc chân rời đi, hắn nên làm gì đây?

Thâm tâm hắn dường như có gì đó thôi thúc hắn phải tìm ra sự thật về thân thế của người mình đang mượn xác.

Nhưng tìm ra rồi thì sao? Giúp vị huynh đài này trả thù? Hay là nối lại... điên mất...

Nối lại cái khỉ gì trong khi hắn là thẳng nam kia chứ?

Nghe đâu Thái tử Đông cung gì đấy cũng có liên quan đến người này, cơ mà quan trọng vị Thái tử kia chắc không ưa Thạc Trân rồi... sàm sỡ người ta kia mà...

Vậy chỉ còn mỗi Mẫn Doãn Kì, à Kim Thái Hanh thì sao... đúng rồi hỏi Thái Hanh coi bộ là chuyện đúng đắn nhất.

Đang định tìm đường về hang động thì bắt gặp Doãn Kì bước vào một gia môn. Bảng đề Tử Dịch gia nghe giống như là Tử Dịch Quân Nguyệt người mà hắn đang nghiên cứu cho bài thi sắp đến vậy...

Khoan đã... lí nào?

Mẫn Doãn Kì là... đúng rồi nhỉ... quên mất... tên thật của Tử Dịch Quân Nguyệt quốc công là Mẫn Doãn Kì... sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Trời thương!

Thạc Trân bất chấp nỗi sợ độ cao, gắng sức leo qua bức tường kiên cố để được vào gia môn này.

Khắp người hừng hực khí thế, nung nấu ý định tiếp cận Tử Dịch Quân Nguyệt, bài thi không dưới trung bình!

Chợt hắn cảm nhận được ánh mắt theo dõi của ai đó, ngước lên thì một thân y phục đen đứng trên mái nhà nhìn xuống.

Dưới ánh trăng đêm tĩnh lặng, màn đêm bao trùm. Người lãnh đạm đứng trên mái nhà ánh mắt nhòe nước ngó xuống, kẻ chập chững leo lên bức tường ngước lên ngơ ngác khó hiểu...

Tại sao Mẫn Doãn Kì lại nhìn ta như thế? Đừng nói là trong số những người vị huynh đài này sàm sỡ cũng có hắn nữa nha?

Vị huynh đài... ít nhất huynh có ngứa ngáy khó chịu cũng phải kiềm chế một chút chứ... tiết tháo để cho chó ăn mất rồi sao... ta thật muốn khóc mà ㅠㅠ

Y phóng xuống, tay nắm thắt lưng hắn mang vào bên trong. Ở thời hiện đại y rõ ràng thấp hơn hắn, về đây rồi lại cao hẳn hơn một cái đầu? Công lí ở đâu?

Doãn Kì nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt diện vô biểu tình* khiến hắn muốn một cước đá tung y ngay thức thời.

(*diện vô biểu tình: mặt lạnh lùng, vô cảm)

Cái gương mặt chết toi này, không ngờ về đây rồi mà cũng chả thấy cười cái cho đời tươi tắn hơn, tên cẩu tử hỗn đản!

Y không nói gì hết, không hề nói bất kì điều gì... nếu là bình thường phải tức giận chứ? Bầu không khí này bức chết hắn rồi.

"Ta..."

Thạc Trân giả vờ ôm bụng, tướng đi liêu xiêu cố tình ngã vào người hắn.

"Ây da đột nhiên ta đói quá... tư gia của ngài... chắc phải có thứ gì ăn được chứ nhỉ...?"

Hắn giả vờ cũng quá lộ liễu đi, kẻ khác nhìn thoáng qua cũng biết là muốn ăn vạ Mẫn Doãn Kì.

"Được rồi, theo ta vào trong."

Y dẫn hắn đến một gian phòng ấm cúng, đồ vật được xếp gọn gàng đẹp đẽ.

Hắn thấy y vừa định rời đi liền nhanh tay nắm lấy vạt áo đen.

"Ngươi... sẽ không... bỏ ta một mình đó chứ?"

Doãn Kì không nói, âm thầm gật đầu. Hắn thiết nghĩ thực cũng đâu phải bị câm mà kiệm lời thế? Mắng y cẩu tử quả không sai!

Chẳng biết Kim Thạc Trân cùng mấy người này có dây mơ rễ má gì, ai nấy cũng đều nhìn vị huynh đài này với ánh mắt không thể giải thích nổi.

Khoảng một nén nhang, y quay trở lại, trên tay là mâm cơm khá thịnh soạn.

Đậu hủ Ma bà, nhìn tới món này mới nhớ có hẹn với Tại Tại và Nam Tuấn cùng đi ăn đậu hủ Tứ Xuyên...

Doãn Kì ngồi bên cạnh quan sát hắn ăn, với cái gương mặt này của y, có là bào ngư vi cá hắn nuốt cũng không trôi...

"Này, ngươi có thể đừng nhìn ta nữa được không? Làm sao ta ăn đây?"

"Đệ... không biết ta là ai sao?"

"Ta không biết ngươi thì ta trèo vào đây làm gì..."

Y lại tiếp tục nhìn, ánh mắt khó hiểu.

"Không có gì, không có gì, ngươi cũng đừng để ý đi. Quay sang chỗ khác để ta ăn."

"Là đệ không nhớ thật hay đệ đang giả vờ không nhớ?"

"Tiên sinh, ta giả vờ làm gì chứ? Ta chỉ biết người là Tử Dịch Quân Nguyệt quốc công. Thế thôi đấy."

"Đệ quên thật rồi... thôi, ăn xong gọi nô tì đến dọn, chăn gối trong tủ cứ lấy ra dùng."

Doãn Kì đứng lên, quay lưng bước đi.

"Ây da khoan đã! Ta... ta muốn hỏi chút chuyện..."

Y đứng khựng lại, xoay người nhìn hắn. Thấy người nọ không có vẻ gì là muốn ngồi nên hắn vỗ vỗ xuống nền nhà ý bảo Doãn Kì ngồi cạnh.

"Ta và huynh... xảy ra chuyện gì sao?"

Hắn nhìn thẳng vào mắt y, cả hai nhìn một hồi rất lâu. Chợt nhận ra bầu không khí đang dần chuyển sang phim đam mỹ nên hắn liền quay ra chỗ khác.

"Không nói thì thôi, cũng đừng nhìn ta với ánh mắt đó đi!"

"Muốn biết?"

"Đương nhiên..."

Mau nói nhanh đi, ta tò mò đến chết rồi đây!

Y đột nhiên xoay người hắn ngồi đối diện với mình, bắt hắn ngay ngắn tập trung nhắm mắt.

Không biết y đang làm gì, Thạc Trân chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, dường như cả không gian đang thay đổi...

Trở về mười năm trước.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net