CHƯƠNG 224: LẬT THIÊN ĐỊA ĐẤU HỎA MA THÀNH TRÊN KHÔNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

 

Tượng thần cao lớn đứng giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khóe miệng cười nhếch cao. Tạ Liên thấy tượng xuất hiện không có chút tổn hại nào, cái chân bị Bạch Vô Tướng cắt đứt trước kia cũng nhìn không ra dấu vết, vui vẻ nói: "Tam Lang, đệ đã sửa nó à?"

Hoa Thành nở nụ cười, nói: "Phải đến tận trời tiếp ca ca, đương nhiên không thể tay không mà đến. Đi thôi!"

Tạ Liên gật đầu, nói: "Mọi người nhanh lên đi!"

Nhưng mà, mấy tên thần quan giờ mới nhìn rõ người đứng cạnh y là Hoa Thành, suýt nữa té ngửa: "Thái tử điện hạ, cái người bên cạnh ngươi? ? ?"

Hắc tuyến giữa hai chân mày Phong Tín càng ngày càng đậm, đành kêu lên: "Kiếm Lan! Kiếm Lan!" Không ai trả lời. Lang Thiên Thu thấy Thích Dung lén lút trốn góc đường, đang muốn chạy lên bắt, ai ngờ, hắn mới vừa đi qua Thái Hoa Điện, toàn bộ điện ầm ầm sụp đổ, tựa như có vật gì đó nổ tung ở bên trong. Bọn thần quan cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lửa nhỏ và tàn viên, một thân ảnh cúi đầu đứng lằng lặng không nói.

Quân Ngô phá vỡ ngân điệp.

Quả nhiên không ngăn được hắn!

Thích Dung nhanh lên chạy tới phía sau Quân Ngô, kêu gào với mọi người: "Tạp chủng! Đều là tạp chủng! Có bản lĩnh thì qua đây !"

Cũng chỉ có hắn không biết sống chết còn dám ngang nhiên xông tới, bên cạnh thần quan, mộtngười cũng không dám ho he câu nào!

Trên người võ thần bach y, hắc khí tận trời, đồng thời bạch quang chói mắt, hai loại màu sắc hay thay đổi. Bọn thần quan không khỏi xa lạ với hình ảnh này của Quân Ngô, cũng không dám thở mạnh mà chăm chú nhìn hắn. Hắn lại đăm đăm nhìn Tạ Liên, chậm rãi đi tới chỗ mọi người đang tụ lại. Mỗi một bước đi, dưới chân liền có Chiến Hỏa phút chốc bốc cháy lên. Đầu tiên là ngọn lửa nhỏ bé, sau đó điên cuồng cháy lan bốn ra phía, tức giận !

Thích Dung bị ngọn lửa kia cháy đến, gào khóc quỷ gào, ôm Cốc Tử không ngừng bận rộn né ra xa. Quyền Nhất Chân cõng thi thể Dẫn Ngọc, mặt đầy tro bụi đứng ở đầu đường, thấy Quân Ngô, trong mắt bùng lên lửa giận, thi thể cũng chưa để xuống liền xông về phía hắn, bị Tạ Liên một tay níu lại. Hiện tại đến gần, không thể nghi ngờ sẽ phải chịu chết!

Lại là một lớp ngân điệp tập kích thêm, nhân cơ hội này, Tạ Liên nói: "Nhanh! Đừng có ngẩn ra đó!"

Bọn thần quan lưỡng lự chốc lát, rốt cục mới lục cục kêu gọi hưởng ứng. Mấy trăm tên thần quan nhao nhao nhảy lên tượng thần đá khổng lồ kia, như một đám kiến đen bò lên, chen chúc chỗ đầu vai và ngực, không có vị trí đứng cũng phải phải túm vạt áo nhau . Nếu như muốn nó bay lên, không thể chỉ dựa vào mấy ngọn đèn sáng và ngân điệp. Nhưng lúc này quá nhiều người, Tạ Liên không có cách nào khác đành với xuất thủ Hoa Thành, cái khó ló cái khôn, thuận tay kéo qua một tên thần quan, nấp sau lưng hắn rồi ôm lấy mặt Hoa Thành , hôn thật sâu.

Dựng sào thấy bóng ( hiệu quả nhanh chóng ), toàn thân Tạ Liên nhất thời tràn đầy linh lực, vị thần quan bị lôi làm bình phong toàn thân cứng ngắc, cả kinh nói: "Các ngươi ở sau lưng ta làm cái gì? ? ?"

Vô số ánh mắt cũng khiếp sợ nhìn qua. Tạ Liên rồi mới phát hiên người bị y đem ra chắn gió lại là Lang Thiên Thu, trong lòng nói xin lỗi xin lỗi một ngàn lần, vạn nhất đừng để hài tử này thấy , nói: "Cái gì cũng không làm! Ngươi đừng nên nhìn!" Xoay người, xông thần tượng quát lên: "Bay đi!"

Tượng thần nghe được y triệu hoán, như bị thứ gì đó kích hoạt, hai tròng mắt hơi khép đột nhiên mở to, tiếu ý ( ý cười ) trên mặt đậm hơn.

Ngân điệp và ngọn đèn sáng hoắc bỗng nhiên tản ra, tượng thần vững vàng lơ lửng trên không trung như trước, mái tóc dài và vạt áo tựa như đang tung bay đón gió.

Tạ Liên và Hoa Thành cũng nhảy lên, đứng ở trên đài ngọc quan của tượng thần, nói: "Mọi người đứng vững, nắm chặt  !"

Vừa dứt lời, thần tượng cơ thể hơi trầm xuống, chợt bay về phía trước!

Tạ Liên và Hoa Thành đứng ở chỗ cao nhất, mang theo tượng thần, kéo theo rất nhiều thần quan rời xa Tiên Kinh. Nhưng không ít thần quan trăm năm tích góp đều đặt ở Tiên Kinh, không khỏi liên tục quay đầu, kêu khổ không ngớt, đấm ngực giậm chân.

Thoáng tỉnh táo lại, Tạ Liên chợt nhớ tới mới vừa rồi vội vội vàng vàng, không rảnh kiểm kê số người, nói: "Người tất cả lên rồi không? Quốc sư đâu? Bùi tướng quân đâu?" Không biết Bùi Minh có dữ nhiều lành ít hay không. Y đứng trên mây tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, nói: "Sư phụ!"

Xa xa nghe được tiếng quốc sư đáp: "Ta tới  !"

Tạ Liên lúc này mới thoáng yên tâm. Lúc này, đột nhiên có người hét lớn: "Đuổi theo! Đuổi theo!"

Quả nhiên! Phía sau tượng thần đá, một đống hồng hồng đỏ đỏ đuối tới, giống như hồng quang lấy mạng.

Chính là Tiên Kinh!

Nguyên bản Tiên Kinh, thụy khí tường vân lượn lờ. Lúc này khói lửa chiến tranh tràn ngập, đã biến thành một tòa hỏa diễm ma thành !

Có người hoảng sợ nói: "Là Đế Quân... là Đế Quân dời Tiên Kinh tới... Hắn muốn chém tận giết tuyệt chúng ta..."

"Hắn sắp đuổi tới rồi!"

Tạ Liên lại nói: "Không dễ dàng như vậy!" Thủ ấn chợt thay đổi, tượng thần đá khổng lồ kia hai mắt sáng loáng, tiếng gió phần phật bên tai bọn thần quan càng dữ dội, vù vù điên cuồng gào thét, tạo ra một khoảng cách với hông quang trùy đuổi đằng sau. Thần tượng bay nhanh hơn!

Nhưng bên này tăng tốc, hồng quang cũng không tỏ ra kém cạnh, tốc độ đột nhiên tăng vọt, ầm ầm, ngược lại càng gần hơn. Nhiều thần quan cả kinh kêu thành tiếng. Khoảng cách này, hầu như có thể thấy rõ thân ảnh đứng ở trong Tiên Kinh kia!

Mà nhân gian lại không mảy may biết chuyện gì xảy ra, mấy tiểu oa nhi vui cười đùa giỡn, chứng kiến bầu trời bóng trắng cuồn cuộn, hồng quang chạy như bay, há to miệng, vỗ tay nói: "Thật xinh đẹp nha!"

Tạ Liên trong lòng biết không thể tiếp tục như vậy, nhất định còn phải tăng tốc hơn, nhưng đầu có hơi chút chóang váng, dù sao y bay lâu như vậy, đều là bằng chút hơi thở cuối cùng. Hoa Thành đỡ lấy y, hai người còn chưa lên tiếng, chỉ nghe phía dưới quốc sư quát lên: "Các ngươi lo lắng làm cái gì? Một đám thần quan, còn muốn Quỷ Vương cho mượn pháp lực hỗ trợ chạy trốn, mất mặt hay không hả!"

Có thần quan không phục nói: "Ngươi là ai vậy? Có tư cách gì giáo huấn bọn ta như vậy?"

Quốc sư nói: "Ta là ai không quan trọng, tuy thời điểm ta ở trên Thượng thiên đình thì không biết các ngươi lăn lê ở chỗ bùn nào, nhưng tuyệt đối có tư cách giáo huấn bọn ngươi. Quan trọng là ..., mau đem kim quý ngọc thủ của các ngươi cho vị thần ở bên trên, có bao nhiêu pháp lực cho bấy nhiêu! Như vậy tượng thần này mới có thể bay nhanh hơn, nếu không... Chờ bị tên phía sau đuổi theo sao? Có phải các người khoanh tay đứng nhìn việc không liên quan đến mình hay không, trước mắt còn quên cả bảo toàn sinh mạng mình? Loại sự tình này còn muốn ta nhắc nhở sao?"

Được hắn nhắc nhở, bọn thần quan mới hồi phục tinh thần lại, thầm kêu xấu hổ, lại có thể quên có thể dùng phương thức này chống đỡ, Vì vậy nhao nhao đưa đẩy phát lực, đưa bàn tay để lên tượng thần, hô: "Thái tử điện hạ, tại hạ, ách, giúp ngươi một tay!"

"A ta đây cũng tới..."

"Không nhiều lắm... Thích hợp dùng một chút thôi!. "

Kể từ đó, bảy trăm tay tám trăm chân, thần tượng lại được đổ đầy pháp lực, Tạ Liên cảm thấy mừng rỡ, thần tượng lần thứ hai phát lực, lúc này đây, một tiếng ầm vang, bỏ qua hồng quang xa tít mười mấy dặm!

Bọn thần quan đại thở phào nhẹ nhõm, rối rít lau mồ hôi.

Bỗng nhiên, Hoa Thành nói: "Ca ca, xuống phía dưới. "

Nếu hắn mở miệng, Tạ Liên cũng không hỏi vì sao, trực tiếp xuống phía dưới. Tượng thần phá tan đám mây đen, phía dưới là một không gian đen kịt, đến một ngọn đuốc đèn cũng không nhìn thấy, bọn thần quan lộn xộn sinh nghi: "Như vậy... Nơi đây là phương nào? Làm sao đen ngòm thế? Quái khiếp người. "

"Thái tử điện hạ, sao lại xuống đây?"

"Ta nghĩ nơi đây không thích hợp ở lâu!"

Hoa Thành lại nói: "Phải ở lại chỗ này, đừng nhúc nhích, chúng ta đợi. "

Tượng thần đá khổng lồ kia liền di chuyển ở giữa không trung, Tạ Liên nói: "Hả. Chờ cái gì?"

Hoa Thành nhẹ giọng nói: "Chờ hắn đuổi theo, chiến đấu một hồi trước. "

Vừa dứt lời, phía trên đêm tối trong mây liền phá xuất một tia hồng quang, cũng trầm xuống. Một người một chỗ, liền ở nơi này trong trời đêm giằng co.

Bọn thần quan trừng mắt nhìn hồng quang dần dần tới sát, mao cốt tủng nhiên ( rợn cả tóc gáy ), đều nói: "Điện hạ, ngươi làm cái gì còn không đi !"

"Ngươi chẳng lẽ muốn cùng hắn đá chọi đá sao!? Không có phần thắng!"

"Hắn lại giả khùng  ! Ta liền biết, người này chính là thích giả khùng! ! ! Mấy trăm năm   vẫn luôn như vậy... Người nào đá ta!"

Quốc sư nói: "Ta. Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta trực tiếp đẩy ngươi xuống. "

"Ngươi rốt cuộc là ai vậy!"

Tượng thần đá khổng lồ kia mặc dù là một vật thể lớn, Tiên Kinh lại càng to lớn đến tột đỉnh. Nếu như đá chọi đá thật, với thể trạng của tượng thần , tuyệt đối sẽ bị nghiền ép. Nhưng Tạ Liên tin tưởng phán đoán của Hoa Thành, tập trung không nói gì. Ở đó lúc  hồng quang tới gần đến không đủ nửa dặm, Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác, dưới chân, tựa hồ có vật gì, đang xao động.

Y cúi đầu nhìn lại, phát hiện mảng đen dưới chân đang di chuyển, ầm ầm, ầm ầm, cuộn trào mãnh liệt, quả thực giống như là...

Tạ Liên đột nhiên hiểu đây là nơi nào  .

Cũng có thần quan phát hiện, có người sợ hãi nói: "Trời ạ, nơi đây hình như là... Hắc Thủy quỷ! Chúng ta bị mang vào ổ quỷ!"

Vừa dứt lời, phía dưới đột nhiên có mấy vật thể lạ trắng tinh phá tan màn tối, mạnh mẽ nhảy lên tận trời!

Bốn cặp mắt, tám con ma trơi tỏa ra lục quang yếu ớt , nhìn chằm chằm ngọn lửa Ma thành kia, phát sinh tiếng rít, phảng phất đối với cái này một điểm lễ phép cũng không có người xâm nhập rất là bất mãn, to lớn cốt vĩ súy lai súy khứ, vuốt ngoài khơi, kích khởi ngàn tầng cao lãng.

Là bốn con cốt long!

Chúng dương mắt nhìn ma thành, kịch liệt phun ra nước từ trong miệng, lực công kích rất mạnh, chỉ sợ tường đồng vách sắt gặp phải thủy tiễn như vậy cũng bị xuyên qua. Tạ Liên không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, nói: "Lần trước thấy bọn nó có chút... Ha ha, không nghĩ tới kỳ thực còn rất hung hăng. "

Mặt biển đen nhánh không ngừng có thi cốt quái vọt ra khỏi mặt nước, cá chuồn vùn vụt, như quăng thành phi thạch. Bọn thần quan vừa nhìn,tất cả trở nên ngơ ngác. Quân Ngô đang đuổi giết bọn họ, Hoa Thành và Hắc Thủy lại ngược lại hình như là đang giúp đỡ. Tư tình tư cảnh, thực sự vi diệu.

Bốn con cốt long vây quanh Ma thành điên cuồng không ngừng, nhưng cũng không có hiệu quả lớn, khói lửa chiến tranh đích xác không còn cách nào dùng nước dập tắt, càng đánh càng giận, thậm chí đốt cả vào nước. Hắc Thủy quỷ trên mặt biển, lửa cháy mạnh mọc thành bụi, hỏa quang cùng thủy quang loạn vũ, dưới mặt nước truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru. Tạ Liên đột nhiên thẹn thùng: "Chúng ta. . . Đem đồ ngổn ngang tới trong địa bàn Hắc Thủy, liệu có sao. . ."

Hoa Thành nói: "Không cần để ý những thứ này, hắn nợ ta tiền, tùy tiện đánh. "

Tạ Liên: "? ? ?"

Đột nhiên, có người chỉ phía trước kêu lên: "Nó. . . Nó đang làm gì?"

Tạ Liên cũng vội vàng rời tầm mắt, vừa  nhìn thấy, đáy lòng có chút kinh hãi.

Lời tác giả: Ngày hôm nay không muộn'

Chính xác là Hắc thủy nợ Hoa Thành một khoản tiền lớn, đúng là tuyệt đối bần cùng, hạ thấp thu nhập tiểu chuẩn của giới tuyệt, bất quá tất cả đều không thiếu ăn

y:;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa