CHƯƠNG 225: LẬT THIÊN ĐỊA ĐẤU HỎA MA THÀNH TRÊN KHÔNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

 

Hỏa Ma Thành trước kia là Tiên Kinh, hiện giờ đang rung chuyển trên không trung, ken két rung động. Vô số đá lửa ào ào lăn xuống, rơi vào trong nước, mà thân thể của tường thành kia chậm rãi trở mình xoay chuyển.

Nó trước kia là mỗi mẩu một góc, nhưng bây giờ toàn bộ đều dựng lên, đồng thời bắt đầu phân tán. Các tòa thần điện tọa lạc trên Tiên Kinh di chuyển vị trí, một tòa thành lớn vốn đang hoàn chỉnh, cư nhiên lại chậm rãi nứt thành bảy tám khối lớn!

Có thần quan nói: "Có phải bị đánh sập rồi không? Bị tách thành từng mảnh rồi?"

Tạ Liên nói: "Sao có thể dễ dàng như vậy? Này chỉ sợ là..."

Y còn chưa nói hết, bảy tám mảnh tòa thành bị "nứt" liền bắt đầu nhanh chóng hợp lại một lần nữa. Không ngừng có tiếng đá chen chúc lẫn nhau, các thần quan bên này nhìn thấy, mắt càng trợn càng lớn, có bị tát vào miệng vẫn nhất định trợn ra.

Hỏa Ma Thành kia, không phải tản ra, mà giải thể để hồi phục lại.

Sau khi nó hồi phục lại...biến thành Hỏa Cự Nhân*!

*Hỏa Cự Nhân: Người khổng lồ làm từ lửa.

Người khổng lồ này tựa như kẻ ngủ say vừa tỉnh dậy, đứng thẳng tắp trên không trung. Cung vàng điện ngọc lập lòe hầu như bao trùm lấy toàn thân nó, tựa như áo giáp bao phủ toàn thân, kiên cố không gì phá nổi. Nó thay thế cho Tiên Kinh, cùng tượng thần khổng lồ của Tạ Liên giằng co trên không trung.

Mà hai bên lại đối lập, Tạ Liên bên này rõ ràng vô cùng nhỏ nhắn, có chút thương cảm, giống như đứa trẻ đứng dối diện một người trưởng thành. Tượng thần này hoàn toàn có thể xưng là một pho tượng khổng lồ, nhưng Hỏa Cự Nhân "đỉnh thiên lập địa" kia tối thiểu cũng lớn hơn nó gấp năm sáu lần, khiến kẻ khác chấn động đến sởn tóc gáy, dường như chỉ cần một cước đạp xuống, một tòa thành trì cũng bị hủy diệt dưới chân nó!

Sau khi hoàn toàn hồi phục triệt để, Hỏa Cự Nhân kia hơi quay đầu, trong miệng phun ra một ngọn lửa, quét về phía bốn Cốt Long kia. Tường lửa chặt đứt bốn đạo thủy thương*, bốn con Cốt Long thấy tình thế không ổn, đều lặn xuống biển, Hỏa Cự Nhân hai chân đáp xuống mặt biển, tựa như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng mà vững vàng tiến về phía tượng thần.

*Thủy thương: ngọn thương bằng nước.

Trên đỉnh đầu Cự Nhân chính là Võ Thần Điện, Quân Ngô đang ngồi ngay ngắn ở đấy, tỏa ra cảm giác áp bách đến đáng sợ. Chúng thần quan quả thực hít thở không thông: "Thái tử điện hạ đừng đứng đó nữa, gấp chết ta rồi, chạy mau đi!"

"Đánh không lại tuyệt đối đánh không lại! Tỉnh ngộ đi thái tử điện hạ, nó so ngươi lớn gấp vài lần đó!"

Tạ Liên lại nói: "Chung quy không thể trốn đâu. Đánh không lại cũng không thể đi đến chỗ khác được."

Bọn thần quan trước cảm thấy lờ mờ, giờ mới có phản ứng. Bọn hắn thực sự không thể bỏ trốn, lỡ như Hoa Thành không cung cấp pháp lực cho mà nói, chỉ bằng pháp lực của bọn hắn, dù có hao tổn bao nhiêu thì tượng thần kia vẫn không bay lên được. Cuối cùng vẫn ở tại chỗ đánh một trận.

Mà so với việc dẫn Hỏa Cự Nhân kia đến nơi đông người, còn không bằng giải quyết ngay tại chỗ này. Chí ít trên mặt biển của Hắc Thủy Quỷ Vực cũng không một bóng người, sẽ không gây tai họa cho phàm nhân!

Tuy rằng thân là thần quan thì đúng lý ra phải lo lắng đến vấn đề này, nhưng đối mặt với một Hỏa Cự Nhân khí thế hung dũng như vậy, nghĩ đến việc thứ này là đối thủ huyết chiến với mình, phía sau lưng còn có Hắc Thủy, làm sao trong lòng lại không thấy sợ hãi được. Nhưng dù vậy, cũng không nên không biết xẩu hổ mà mở miệng hô to bảo Tạ Liên dẫn bọn hắn chạy trốn đến nơi đông người. Vì vậy, Tạ Liên nói: "Chư vị giữ vững, cẩn thận đừng để bị ngã xuống! Hắc Thủy Quỷ Vực nhập thủy tức trầm*!"

*Nhập thủy tức trầm: vừa xuống nước nhất định sẽ chìm.

Hỏa Cự Nhân xòe tay hướng về phía tượng thần nhỏ hơn hắn gấp mấy lần, dường như muốn bắt lấy nó, Tạ Liên linh hoạt nhanh chóng tránh né, thuyên chuyển nhảy ra, thần quan đang bấu víu tượng thần khi thì ngã quật khi thì quay một vòng, khi thì tung lên khi thì sa xuống, mạo hiểm kích thích đến cực điểm, liên tục gào thét chói tai. Đừng nói ở đây phần lớn nếu không phải đều là Võ Thần cả ngày chỉ biết ngồi trong điện, thì cũng là Võ Thần có ít kinh nghiệm chiến đấu. Tạ Liên nghe được Quyền Nhất Chân hô: "Ngươi không có vũ khí! Ngươi cần một thanh vũ khí!"

Chúng thần quan thực sự không nhịn được nữa, nói: "Đúng vậy đó thái tử điện hạ! Không có vũ khí ngươi rất khó mà thắng được!"

Tạ Liên nói: "Ta chính là đang suy nghĩ có thể lấy cái gì làm vũ khí!" Nhược Da hưng phấn xoay thân mình vài vòng, lãng vãng trước mặt y, Tạ Liên đẩy nó ra, nói: "Cảm tạ, thế nhưng ngươi không được, ngươi quá nhỏ!"

Lúc này, Hoa Thành nói; "Muốn vũ khí cũng không phải không có. Trước tiên dùng cái này cho thích hợp."

Nói xong, Tạ Liên lại nghe vài tiếng rít vang lên. Bốn con Cốt Long bị lửa của Hỏa Cự Nhân phun trốn xuống biển lại chui ra, vây quanh bốn phía tượng thần. Chúng thần quan không khỏi kinh hãi: "Chúng nó muốn làm gì?"

Chúng nó vây quanh đương nhiên không phải muốn công kích, Tạ Liên nhìn chúng nó, một con này cắn đuôi một con khác, bốn Cốt Long nối dài ra, cuối cùng hợp lại thành một con Cốt Long thật dài!

Đuôi Cốt Long kia dựng lên, hướng bên này bay sang, Tạ Liên không nghĩ ngợi nhiều liền nhấc tay lên, tượng thần một phen nắm chắc lấy nó. Tạ Liên liền nói: "Đây là..."

Cốt Long Tiên*!

*Roi Cốt Long

Cứ điều khiển nó hệt như trước đây Tạ Liên điều khiển Nhược Da là được!

Tạ Liên giương một tay lên, Cốt Long Tiên quất đến, nhắm thẳng vào đầu Hỏa Cự Nhân. Mà Hỏa Cự Nhân kia cũng vươn một tay lên, nắm lấy đầu roi. Nhưng mà, phần giữa Cốt Long Tiên đột nhiên nứt ra, tượng thần tiến lên một bước, rút roi quất trúng đầu hắn. Hỏa Cự Nhân dường như bị đau, buông tay, mà đoạn Cốt Long bị hắn nắm lấy kia lại bơi trở về, lần thứ hai nối lên tay Tạ Liên.

Cốt Long Tiên này vừa sáp nhập vừa tháo rời, linh hoạt đến cực điểm. Khi thì phân hai, khi thì phân bốn, phối hợp với thân thủ của tượng thần vô cùng linh hoạt, đột nhiên trở nên cực khó đối phó. Chúng thần quan bị cuồng phong đảo qua đảo lại đến tóc tai hỗn loạn điên cuồng, vạt áo chùm lên đầu, nói: "Không nghĩ đến thái tử điện hạ còn có bản lĩnh này!"

"Ta chỉ thấy qua hắn thu đồng nát, không nghĩ đến quả là xuất thân Võ Thần nha."

Quốc Sư nói: "Câu kia trước không cần đến có thể bỏ qua. Cũng không cần đặc biệt nhấn mạnh chuyện thu đồng nát."

Tạ Liên: "Ách, ha ha ha..."

Cốt Long Tiên dài không gì sánh được tựa như một dây xích trắng toát, răng rắc cuốn lấy đối thủ. Thân hình Hỏa Cự Nhân kia trầm xuống. Lập tức, chúng thần quan kịp thời phản ứng: "Mau mau mau, mau kéo vào xuống biển!"

Phía dưới chiến trường này, nhưng lại là Hắc Thủy Quỷ Vực - nhập thủy tức trầm!

Tượng thần quất Cốt Long Tiên, Tạ Liên cắn răng dùng sức, nói: "Kéo nó xuống!"

Hỏa Cự Nhân quả nhiên chìm xuống một chút. Chúng thần quan nhanh chóng một lần nữa dùng bảy trăm tay tám trăm bước truyền pháp lực cho tượng thần, reo lên: "Chìm! Chìm! Mau chìm!"

Nghe bọn hắn trăm miệng một lời nói Quân Ngô "Chìm", Tạ Liên trong lòng lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn Võ Thần Điện nơi đỉnh đầu Hỏa Cự Nhân kia. Chẳng biết tại sao, tuy rằng hoàn toàn không rõ thần tình của người bên trong vào lúc này, nhưng y cảm giác, Quân Ngô đang cười nhạt.

Hỏa Cự Nhân kia quả thực bị kéo xuống đáy biển, ngọn lửa trên người nó vẫn đang thiêu đốt, tiến vào nước vẫn không bị dập tắt, trái lại còn phát ra ánh lửa đỏ rực trong biển sâu đen kịt. Cốt Long Tiên kéo nó xuống ngày càng sâu, dần dần ánh lửa mới tiêu thất.

Chúng thần quan đều thở phào nhẹ nhõm, Tạ Liên nhưng lại vẫn không dám nới lỏng cảnh giác.

Hơn nửa ngày vẫn không có động tĩnh. Tạ Liên lại nghĩ đến việc Bùi Minh không lên tiếng đáp lại, cũng không nghe thấy giọng của bọn Bán Nguyệt, sợ là đã cùng bị kéo xuống đáy biển rồi, lúc này, chỉ sợ là thực sự lành ít dữ nhiều.

Chính vào lúc này, phía dưới mặt biển lại ùng ục dâng lên bọt khí.

Rầm rầm, không ngừng khuếch tán, tiếp tục khuấy động, lại bốc lên một đợt khói trắng.

Nước biển bị đun sôi!

Tạ Liên đang định bay về phía trước, một bàn tay đột nhiên nhô ra từ mặt nước, kéo chân tượng thần, Tạ Liên cảm giác thân thể đang mãnh liệt trầm xuống.

Vừa nhìn xuống, lồng ngực của Hỏa Cự Nhân kia đã lộ lên trên mặt biển, ướt đẫm, ngọn lửa trên người lại một lần nữa dấy lên. Xiềng xích của Cốt Long vẫn đang quấn quanh người nó, nhưng vẫn không kéo được.

Tiếng cười của Quân Ngô quanh quẩn khắp mặt biển, chỗ nào cũng có, không phải cuồng tiếu, cũng không phải cười nhạt, nói không rõ tả không xong, trái lại càng khiến người khác sởn tóc gáy.

Bị nó lôi xuống dưới, nửa người của tượng thần đều bị ngâm vào nước sôi, chúng thần quan vốn đang đứng bên dưới đều liều mạng chạy lên trên. Mà ngay cả Tạ Liên đang đứng trên cùng tượng thần cũng cảm nhận được nhiệt khí khiến người hít thở không thông đang bốc hơi lên, trán ứa mồ hôi, nóng đến mồ hôi đầm đìa. Nếu như bị kéo vào trong biển, từ đầu đến đuôi đều bị nấu chín!

Không được, vũ khí khác cũng không thể phát huy đến cực mạnh. Vẫn cần một thanh kiếm!

Bỗng nhiên, y nghe tiếng Quốc Sư vang lên: "Cái này...tiểu bằng hữu tóc quăn, ngươi làm gì? Không nên bừa bãi ném thi thể cho ta? Đợi một lát! Ngươi làm gì vậy?!"

Tạ Liên cũng cả kinh, duy trì thủ ấn, hướng phía dưới hô: "Kỳ Anh?"

Chỉ thấy một thân ảnh men theo chân tượng thần bay xuống, lại tiếp tục men theo cánh tay to lớn của Hỏa Cự Nhân, tiến thẳng đến đỉnh đầu của nó. Tạ Liên nói: "Kỳ Anh quay lại!"

Nhưng mà, Quyền Nhất Chân căn bản không nghe lời người khác. Hắn vội vàng chạy đến cánh tay của Hỏa Cự Nhân mới bị phát hiện, Cự Nhân một tay đánh đến, tựa như đập một con muỗi đậu trên cánh tay, cực nhanh cực chuẩn, bang một tiếng, vừa vặn chụp lấy!

Rất nhiều thần quan hoảng sợ kêu thành tiếng, nhưng khi tập trung nhìn lại, Quyền Nhất Chân vẫn đang chạy. Hóa ra, trong một thoáng vừa rồi, hắn thật sự bị đánh trúng, có điều lại tránh vào khẽ hở giữa năm ngón tay của Cự Nhân, lúc này không biến thành thịt nát, nhảy qua ngón tay tiếp tục chạy. Cự Nhân tiếp tục đánh chụp, liên tiếp hai chưởng đều bị hắn hiểm trở né tránh được, nhưng chỉ sợ lần thứ ba lại không may mắn như vậy. Chỉ cần một chưởng nữa, liền bị đánh thành một đống thịt nát!

Có điều, Quyền Nhất Chân đã đạt được mục đích. Hắn nhảy vào trong đầu Cốt Long đang quấn chặt lấy Hỏa Cự Nhân kia.

Hắn vừa nhảy vào, hai ngọn ma trơi giữa mắt Cốt Long đột nhiên tinh quang tăng vọt, cả người đều phát ra một tầng bạch quang nhàn nhạt, ngửa mặt lên trời rít một hơi dài, thân thể quấn càng thêm chặt, Tạ Liên hoàn toàn có thể nghe được tiếng đất đá bị đè ép đến nặng trĩu. Hỏa Cự Nhân kia chịu một đòn này hít thở không thông, nhẹ buông tay, cuối cùng thả chân tượng thần ra. Vừa được tự do, Tạ Liên lập tức bay lên không trung, đưa tay nói: "Kỳ Anh mau đến đây! Đừng quấn lấy hắn nữa!"

Quyền Nhất Chân điều khiển Cốt Long kia, không chỉ không buông, trái lại còn hét lớn, vận hết khí lực, quấn càng chặt hơn. Vô số đất đá bị phá hủy rơi xuống mặt biển, Hỏa Cự Nhân kia mất đi kiên nhẫn, triệt để thoát khỏi mặt biển, từ trong Võ Thần Điện một lần nữa dấy lên chiến hỏa mạnh mẽ, thiêu đốt toàn thân.

Mà Cốt Long cùng Quyền Nhất Chân đang chăm chú quấn trên người hắn, cũng bị chôn vào biển lửa.

Tạ Liên nói: "Kỳ Anh!!!" Cúi người nhắm vào Hỏa Cự Nhân, một quyền đánh tan xiềng xích Cốt Long kia!

Cốt Long bị thiêu đến trắng toát rơi vào trong biển, Tạ Liên đang muốn tiếp lấy Quyền Nhất Chân trong đầu Cốt Long, nhưng Cự Nhân lại một chưởng bay đến, đem đầu Cốt Long đánh bay ra ngoài hơn ba bốn dặm.

Khoảng cách cùng tốc độ này, tượng thần căn bản không cách nào có thể chặn đứng nó ngay giữa không trung. Chỉ sợ đuổi qua, Quyền Nhất Chân đã cùng Cốt Lông rơi vào trong biển. Mà nước biến hiện tại, căn bản là một nồi nước sôi, vừa tiếp xúc liền chín!

Đang giữa thế công như vũ bão, đột nhiên một Cốt Ngư trắng toát phi khỏi mặt biển, tiếp lấy đầu Cốt Long, vội vàng như cá lọt lưới, xòe đuôi bay ra xa. Tuy đáng kinh hãi nhưng không còn nguy hiểm, Tạ Liên thở dài một hơi, nhanh chóng vừa bay vừa nhìn, sau khi thoát khỏi Hỏa Cự Nhân, lửa đã được dập tắt. Hàm răng trên đầu Cốt Long còn đang run cành cạch, miệng khẽ giương lên, Quyền Nhất Chân đang nằm ở bên trong, hơi có chút cháy sém, có điều bởi vì đã có một tầng xương sọ của Cốt Long cản lại phần nào, cũng không bị cháy quá kịch liệt, chỉ là bị thương cần phải tịnh dưỡng. Bốn Cốt Long kia vừa bị đốt vừa bị đánh, lúc này thi thể thất lạc trôi dạt thành bảy tám phần trên mặt biển, còn đang bị thiêu. Tạ Liên nhịn không được chột dạ một trận: "Chúng ta khiến vật trông cửa của Hắc Thủy chết không toàn thây, thực sự không sao à..."

Hoa Thành mỉm cười nói: "Yên tâm. Không sao."

Tạ Liên: "Hắn rốt cuộc nợ đệ bao nhiêu tiền..."

Bọn thần quan nhìn thảm trạng của Quyền Nhất Chân, nói: "Không nghĩ đến Kỳ Anh điện hạ, thập phần dũng cảm, trong lúc nguy cấp, dũng cảm đứng ra..." Tiên Kinh nhớ đến tình cảnh Quyền Nhất Chân thường ngày bị ghét bỏ trên Thượng Thiên Đình, lắc đầu. Lúc này, phía sau xa xa lần thứ hai truyền đến âm thanh ken két. Nhìn lại, Hỏa Cự Nhân kia lần thứ hai bị liệt hỏa vây quanh, nó cũng không tiếp tục truy kích, nhưng trái lại bay lên trời, vượt qua tầng mây, cư nhiên cứ như vậy mà biến mất. Chúng thần quan ngạc nhiên vui sướng khi thấy bản thân sống sót qua đại nạn, nói: "Hắn từ bỏ ý định truy kích chúng ta sao?"

Tạ Liên nhưng một chút vui mừng cũng không có, nói: "Tam Lang, hắn sao lại biến mất?!"

Hoa Thành nói: "Hắn thi triển Rút đất ngàn dặm."

Tạ Liên nói: "Thi triển đi đâu?"

Hoa Thành ánh mắt ngưng trọng, nói: "Hoàng thành."

Sư Thanh Huyền còn đang ở đằng kia giúp trông chừng Nhân Pháp Trận!

in;li<y#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa
Ẩn QC