CHƯƠNG 229: XÍ NGẦU GIEO MỘT ĐIỂM KHIẾN LÒNG KINH HÃI 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

 

Tạ Liên nói khẽ với Hoa Thành: "Mộ Tình không biết đã xảy ra chuyện gì, Phong Tín đang tìm Kiếm Lan cùng thai linh. Sẽ không..."

Sẽ không phải là không cùng đi với các thần quan, ở lại Tiên Kinh tìm người, kết quả sau khi không ngừng lên trời xuống đất, bị dìm dưới nước hoặc hỏa thiêu rồi chứ?

Có lẽ càng hỏng bét hơn, hoặc là, hai người bọn họ hiện tại đang trong tay Quân Ngô!

Lúc này, Quốc Sư bên cạnh đi đến, nói: "Thái tử điện hạ, không cần tìm nữa. Nếu như hắn ở chỗ này thì hắn cũng không cần phải ẩn nấu. Bên này mặc dù nhiều người, nhưng không có đến mấy người hắn để vào mắt. Nếu hắn không ở chỗ này, vậy hắn chỉ có thể đi đến một nơi. Hơn nữa, hắn hi vọng ngươi sẽ đi theo hắn."

Tạ Liên minh bạch, nói: "Núi Đồng Lô sao?"

Quốc Sư gật đầu, nói: "Chỉ sợ hắn trực tiếp thi triển Rút đất ngàn dặm. Ngoại trừ Tiên Kinh, nơi ấy mới là địa bàn mạnh nhất của hắn."

Sư Thanh Huyền nói: "Hả? Các ngươi muốn đến núi Đồng Lô sao? Đi đến nơi kinh khủng đó hả???"

Tạ Liên nói: "Đã đi qua một lần, cũng tạm, không tính là vô cùng kinh khủng. E rằng bọn Phong Tín cũng ở chỗ ấy."

Quốc Sư lại nói: "Không nên thiếu cảnh giác. Lần này ngươi đi, thứ đang chờ ngươi nhất định sẽ không như lần trước." Dừng một chút, nói: "Ta đi cùng các ngươi. Tốt nhất vẫn nên tìm vài Võ Thần đáng tin cậy trợ giúp ngươi. Không nên là người thụ thương, thụ thương đi cùng cũng chỉ cản trở."

Cái này, Tạ Liên thật sự thấy phiền não. "Võ Thần đáng tin cậy"? Trước đây còn có thể có được mấy Võ Thần đáng tin cậy, nhưng hiện tại căn bản không còn mấy người. Ngã cũng đã ngã, thiêu cũng đã bị thiêu, có người mất tích, có người bị tiểu hài tử ôm đùi không tha gào to khóc lớn. Hoa Thành nói: "Không cần tìm người khác giúp đỡ, toàn bộ đều vô dụng. Ta cùng với ca ca là đủ rồi."

Quốc Sư nói: "Chắc chắn không đủ."

Bùi Minh xa xa kháng nghị nói: "Huyết Vũ Thám Hoa, xin ngươi đừng dùng giọng điệu ai cũng tín phục mà nói những câu kiểu 'toàn bộ đều vô dụng' như vậy!"

Sư Thanh Huyền ha ha nói: "Bùi tướng quân, ngươi đã bại đến thê thảm như vậy, đánh chuột cũng không nhiều bằng Vũ Sư đại nhân, có cái gì để mà kháng nghị!"

Hắn đã lâu không gặp Bùi Minh, vừa thấy mặt liền lấy chuyện giễu cợt Bùi Minh ra làm trò vui. Bùi Minh bị hắn đâm chọt đến đau nhức cũng không có cách nào khác, càng thêm phiền muộn. Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói: "Đợi một chút, còn có ta, ta cũng đi."

Mọi người tách ra nhìn qua, giờ mới phát hiện, người lên tiếng là Mộ Tình. Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng ở phía cuối đoàn người. Tạ Liên thấy hắn đi đến, thở dài một hơi, nói: "Mộ Tình? Ngươi đến đây lúc nào? Vừa rồi ngươi đã đi đâu? Còn tưởng ngươi đã mất tích rồi."

Mộ Tình lại nói: "Ta luôn ở đây mà."

Hoa Thành ôm cánh tay, liếc mắt lướt qua hắn, nói: "Luôn ở đây, nhưng không lên tiếng, cũng không góp sức sao?"

Mộ Tình thản nhiên nói: "Ta nói ta luôn ở đây. Chỉ là không lên tiếng, các ngươi cũng không nhìn thấy ta mà thôi."

Thế nhưng, mới vừa rồi nhiều lần thiếu người trợ giúp đều tìm không được hắn, gọi tên cũng không thấy hắn đi ra, mọi người liền cho rằng Huyền Chân tướng quân đã mất tích. Tạ Liên còn đang ôm hy vọng Phong Tín có thể cũng ở trong đám người hay không, chỉ do bọn họ không phát hiện ra thôi, tìm một vòng, Phong Tín thật sự không ở đây, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi. Ngươi muốn cùng đi hỗ trợ chúng ta sao? Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người khả dụng."

Vì vậy, Mộ Tình liền bước đến. Nhìn hắn đi tới, sắc mặt của Quốc Sư cùng Hoa Thành lúc này hiếm khi lại giống hệt nhau. Hai người bọn họ đều từ rất lâu trước đây không ưu ái gì Mộ Tình, Hoa Thành không thèm nhắc đến, Quốc Sư ngay từ đầu đã không muốn nhận Mộ Tình làm đồ đệ, còn không bằng không ai giúp đỡ. Mộ Tình sao có thể không hiểu rõ thái độ của bọn hắn, nhưng khi đi ngang qua vẫn đối với Quốc Sư thi lễ, thấp giọng nói: "Sư phụ."

Quốc Sư gật đầu, cũng không nói gì. Dù sao Mộ Tình cũng không làm chuyện gì khiến thiên lý nan dung*, nếu hắn muốn hỗ trợ, không lý do gì lại đuổi hắn đi. Hắn nói với Sư Thanh Huyền: "Tượng thần của thái tử điện hạ trấn thủ ở chỗ này, bọn oán linh còn cần vài ngày để tinh lọc. Lúc này cũng đã có vài người, ngươi cẩn thận trông coi."

*Thiên lý nan dung: làm chuyện trái đạo lý không thể tha thứ.

Sư Thanh Huyền cũng gật đầu: "Đó là đương nhiên! Có điều chờ một chút, vị tiền bối này, ta hỏi ngươi nhiều lần rồi mà, ngươi có thể trả lời ta một chút không, ngài rốt cuột là vị cao nhân nào vậy?"

Quốc Sư không đáp. Mấy người xếp hàng đi đến bên cạnh Hoa Thành, đứng trước tòa đại trạch. Hoa Thành nhàn nhã quăng xí ngầu, đang chuẩn bị mở trận pháp, ai ngờ, tùy tiện nhìn thoáng qua, đột nhiên vẻ mặt khẽ biến.

Tạ Liên nhạy bén linh cảm được, nói: "Làm sao vậy Tam Lang, rút đất ngàn dặm không mở được sao?"

Hoa Thành thu lại vẻ mặt, mỉm cười, nói: "Không phải. Chỉ là, đệ hiếm khi tung ra kết quả thế này."

Hắn mở lòng bàn tay hướng về phía Tạ Liên. Tạ Liên đến gần nhìn qua, cũng ngây ngẩn cả người.

Trên lòng bàn tay tái nhợt, chỉ có một hạt xí ngầu trơ trọi, bỗng nhiên chỉ được một điểm.

Hoa Thành vừa ra tay, cho đến bây giờ đều là sáu điểm đỏ thẳm, một điểm này, quả nhiên cực hiếm thấy. Tim Tạ Liên mơ hồ run lên, nói: "...Điểm này là có ý gì? Không cẩn thận lỡ tay sao?"

Hoa Thành nói: "Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, đại khái là, phía trước có một chuyện cực kỳ nguy hiểm đang chờ ta."

"..."

Lòng Tạ Liên bỗng trôi dạt một chút. Quốc Sư ở phía sau nói: "Ai, ta đã nói với đám thanh niên các ngươi bao nhiêu lần rồi, đánh bạc là không tốt, sớm nên từ bỏ! Điện hạ ngươi xem đi, hắn đây là tiêm nhiễm thói xấu gì!"

Điềm báo không tốt, nhưng vẻ mặt của Hoa Thành vẫn như thường ngày, thu lại xí ngầu, cười nói: "Cái này nhìn qua lại thôi, vài điểm cũng không có gì quan trọng. Nguy hiểm hay không, đều do đệ quyết định." Nói xong liền khai trận pháp, nói: "Đi thôi ca ca."

Hắn xoay người rảo bước tiến vào bên trong cửa, Tạ Liên nhưng lại vô thức với tay nắm lấy hắn, ngay tại chỗ muốn thốt ra câu "Đệ đừng đi", nhưng không cần nghĩ cũng biết tuyệt không có khả năng. Cuối cùng, nhẹ giọng nói: "Đi thôi. Có điều, đệ đừng tách khỏi ta. Có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ đệ."

Nghe vậy, Hoa Thành giật mình.

Qua một hồi, hắn mới cong hai bên khóe miệng, nhoẻn miệng cười, nói: "Được. Ca Ca nhớ phải bảo vệ đệ đó."

"...". Mộ Tình ở một bên nhìn, trong ánh mắt không biết đang mang vẻ sợ hãi hay buồn nôn. Hoa Thành vừa mở cửa, một đợt sóng lửa đánh vào mặt, dập tắt dị sắc trên mặt hắn.

Núi lửa trước đó không lâu đã bùng phát qua một lần, hiện tại khắp bầu trời đều dày đặc tro bụi chưa tản đi, nơi trước đây là núi rừng đất đá trải rộng hiện tại lại đầy ánh lửa nổi lên tứ phía, ngọn lửa tàn ác bộc phát, tựa như lò luyện nơi địa ngục, một mảng đỏ thẳm. Núi Đồng Lô, đã hoàn toàn biến đổi.

Tạ Liên đi ra từ một hang động tương đối cao trên sườn núi, vừa ra đến liền suýt nữa bị tro bụi làm sặc đến hít thở không thông, nói: "Hắn thực sự ở chỗ này sao?"

Mộ Tình nói: "Ở vùng phụ cận Đồng Lô."

Tạ Liên nói: "Núi lửa bạo phát, vùng phụ cận sợ rằng không phải chỗ đáng mong đợi gì."

Quốc Sư lại nói: "Ta biết hắn ở chỗ nào. Nếu như nói chỗ kia không bị phá hỏng, các ngươi đi theo ta, đi liền biết."

Mấy người đi theo sau hắn, xuống sườn dốc, Hoa Thành một đường đều đi phía trước Tạ Liên, loạn thạch mọc thành bụi khó mà nhấc chân nên hắn liền đi trước san bằng đường, sau đó đột nhiên xoay người đối diện Tạ Liên, dìu y đi xuống. Tạ Liên nhưng vốn đã sớm đi xuống sườn núi---từ điểm cao nhất của sườn núi trực tiếp đạp một cước, hạ xuống nơi thấp nhất.

Ai ngờ, y còn chưa hụt chân, người khác nhưng lại hụt chân --- Mộ Tình đi phía sau cùng, một cước không ổn định, thân hình lay nhẹ. Tạ Liên cách hắn gần nhất, tay mắt nhanh nhẹn một phát đỡ được, nói: "Cẩn thận!"

Mộ Tình hơi giật mình một cái, dường như lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: "Biết rồi."

Tạ Liên buông tay ra, thầm nghĩ Mộ Tình quả nhiên khác thường, quay đầu trở lại, chợt nhớ đến một chuyện, đi nhanh hai bước, đến bên cạnh Hoa Thành, thấp giọng nói: "Đúng rồi, Tam Lang, lúc đó trên đỉnh núi tuyết, Phong Tín Mộ Tình bọn hắn đánh nhau, đệ nghe được bọn họ nói cái gì sao? Vì sao đột nhiên tức giận?"

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hoa Thành lạnh xuống, giây lát sau liền giấu đi, nói: "A, chuyện đó. Hai tên đó không lựa lời mà nói, nói những câu bất kính với ca ca mà thôi."

"Hả?" Tạ Liên nói, "Nói cái gì?"

Hoa Thành nói: "Ca ca không cần nghe, đừng làm bẩn tai huynh. Xuống đến rồi."

Nhóm bốn người họ, đã xuống đến sườn dốc, đi một đoạn, bị một con sông ngăn cản lối đi. Nhưng thứ chảy trong dòng sông không phải là nước sông trong vắt, mà là chất lỏng màu đỏ thẳm, vẫn đang ùng ục trôi nổi bọt khí ---đây là dung nham vô cùng nóng!

Nhiệt độ này, người thường căn bản không cần rơi vào, chỉ cần đến gần một chút cũng bị thiêu chết, mau thay bốn người bọn họ cũng không phải phàm nhân mới có thể kiên trì đi đến nơi ngay cả xương người còn bị nấu chảy này. Quốc Sư không ngừng lau mồ hôi trên trán, nói: "Hắn ở phía đối diện, nhưng chỗ này trước kia là thành hào bảo vệ tòa thành, hiện tại biến thành như vậy, không có cách nào để đi qua."

Tạ Liên nói: "E rằng chúng ta cần một cái gì đó để qua sông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa