CHƯƠNG 230: XÍ NGẦU GIEO MỘT ĐIỂM KHIẾN LÒNG NGƯỜI KINH HÃI 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

 

Editor: Luy

Nếu như tượng thần có ở đây, đi nhanh mấy bước lớn là được. Nhưng bây giờ đang bị Tạ Liên để lại hoàng thành để trấn áp ác linh, ba tòa sơn quái cũng hóa kiếm, còn không tới thì tốt hơn.

Tạ Liên nói: "Tam Lang, ngân điệp có thể dẫn chúng ta bay qua chứ?"

Hoa Thành nói: "Nham thạch chảy nóng rực, sợ rằng ngân điệp qua sông độ đến phân nửa cũng sẽ bị nóng chảy. "

Vượt được qua nửa con sông, từ không trung ngã xuống, nghiễm nhiên ngã vào dòng xoáy nham thạch, cũng quá khó coi. Hoa Thành lại nói: "Cùng lắm, có sẵn thông đạo. "

Ánh mắt của người đổ dồn lên người hắn. Chỉ chốc lát sau, Tạ Liên nói: "Trong nham thạch sao mà có người được?"

Thiên chân vạn xác, y tuyệt đối không nhìn lầm. Ngay mới vừa rồi trong nháy mắt, y nhìn thấy từ trong dòng nham thạch có một bàn tay trắng bệch, vươn thẳng lên trời. Nhìn kĩ hơn, Mộ Tình nói: "Thật sự có! Mà còn không chỉ có một ?"

Ít nhất là hàng trăm hàng ngàn người, không ít thân thể và đầu người đều trôi nổi trên mặt sông, có bị dung nham nóng chảy đến quay vòng, thậm chí còn ngược dòng đi lên thượng du. Thân thể của tất cả bọn họ đều là bạch sắc quỷ dị, mặt mũi mơ hồ, không phải là người sống. Tạ Liên hiểu: "Là xác rỗng trong hoàng thành Ô Dung... Bị nham thạch nóng đẩy tới nơi này. "

Với thân thủ của bọn họ, coi những quái nhân rỗng ruột này trở thành đá kê chân, phi thân dẫm lên, nên không khó khăn gì. Chỉ là những vong linh này đau khỗ dãy dụa trong dòng nham thạch nóng, lại bị bọn họ đạp một cước, có chút thảm thương. Nhưng lúc này không có thơi gian để ý tới những thứ này. Mộ Tình dẫn đầu đi trước, nhìn đúng hướng, nhảy lên nhảy xuống mấy cái, chỉ chốc lát sau đã vượt qua sông đào bảo vệ thành, đứng ở bờ bên kia sông, quay đầu lại nhìn . Tạ Liên với nói quốc sư: " Ta đưa ngài qua bên kia trước ."

Dù sao quốc sư không phải võ thần, thậm chí không phải người luyện võ, cần người đưa mới qua được, hắn gật đầu, đi đến trước mặt. Hoa Thành lại nói: "Ca ca, để đệ làm!. "

Thuận theo tự nhiên, Tạ Liên nói: "Được. "

Hoa Thành đi tới, đỡ cánh tay lão nhân quốc sư cao tuổi, nói: "Quốc sư, lão nhân gia ngài xin mời. Chú ý dưới chân. "

Quốc sư vừa quay đầu lại, thấy người đỡ lấy mình không phải Tạ Liên, nhíu nhíu mày, nói: "A? Tại sao là ngươi?"

Tạ Liên suy đoán, Hoa Thành một là hắn lo lắng đem thêm nhiều người thì không tiện, hai có thể là muốn thể hiện hiếu kính đối với trưởng bối một chút, hiến lấy lòng, cho nên mới đòi làm thay, thấy thế tức cười, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tam Lang quá chân thành nói muốn đỡ ngài, ta bèn..."

Hoa Thành thì vẻ mặt tươi cười nói: "Là ta không có gì khác với ca ca đâu!. Huống hồ, ta quá tôn kính ngài, dĩ nhiên không ngại giúp đỡ một chút. "

Quốc sư im lặng chốc lát, nói: " Thực sự tôn kính ta thì thu lại cái nụ cười giả tạo trên mặt ngươi đi!. Nói dỗi cũng thật quá đáng ..."

Hoa Thành lập tức không cười: "Hừ. " không nói hai lời, mang theo quốc sư, thân hình thoăn thoắt đã dời đến bờ bên kia.

Thân hình hắn biến hoá nhanh đến kỳ lạ, quốc sư còn chưa kịp phản ứng mà đã đứng ở bên người Mộ Tình, cả người đều ngẩn ra. Mà xác rỗng bị Hoa Thành đạp giày lên thậm chí cũng không phát hiện mình bị đạp, đi lên nhìn xuống không có gì cả, sờ cái đầu ù ù cạc cạc, tiếp tục bơi lội trong dung nham. Quốc sư rốt cục hồi phục lại tinh thần, nhìn thoáng qua Hoa Thành, bình luận: "Thân thủ tạm được!. "

Bên này, Tạ Liên thầm nghĩ: "Quá nghiêm khắc, thân thủ như thế này làm sao có thể gọi chỉ là 'Tạm được' ?" Lại nói, "Ta cũng đi sang!"

Hoa Thành xoay người nói: "Ca ca, huynh cứ ở đó đã, đệ qua đón huynh!"

Nhưng động tác Tạ Liên còn nhanh hơn lời hắn nói, sớm đã động thân, phi thân nhảy ra, dẫm lấy đà trên bụng của một xác rỗng đang nằm ngửa, cảm giác thân thể cứng rắn dưới chân khẽ trầm xuống một chút, mà y đã nhảy lên lần nữa, nhảy qua đỉnh đầu quái nhân xác rỗng một chút.

Như vậy, đạp lên năm sáu người, đã đi tới trung tâm dòng chảy. Đúng lúc Tạ Liên lại muốn nhảy lên trời, thân thể lại vội vàng không kịp chuẩn bị mà trầm xuống, suýt nữa mất thăng bằng. Y phản ứng mau lẹ lấy lại thăng bằng, cúi đầu vừa nhìn: Quái nhân dưới chân y, lại thò tay nắm lấy giày của y!

Tạ Liên thầm nghĩ: "Nguy rồi, lại nữa rồi!"

Vận khí tệ hại của y lại tới nữa rồi. Mấy người trước mặt qua sông lúc đều bình yên vô sự, hết lần này tới lần khác lúc y đi qua liền gặp phải quái vật không dễ đối phó, bắt lấy cổ chân không cho y đứng dậy!

Quái nhân kia vì là xác rỗng bên trong nên mới có thể nổi lên trên bề mặt dung nham, nhưng cũng không thể gánh chịu bao nhiêu sức nặng, không khí nóng hầm hập, hấp hơi Tạ Liên đến cả người vã đầy mồ hôi, một góc tay áo lại bốc lửa. Nếu dừng lại tiếp nữa, chỉ sợ thế này thì chân sẽ chìm xuống xuống nham thạch, hoặc là cả người đều thiêu cháy!

Ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Liên cái khó ló cái khôn, Nhược Da bay ra, kéo một quái nhân xác rỗng cách ba trượng tới, chân trái giẫm trên lưng quái nhân đó. Như vậy, hai cái xác cùng gánh chịu sức nặng của y, sức nổi tăng, một chốc chìm không nổi nữa. Tiếp theo, lúc này Tạ Liên mới rút ra Phương Tâm, chặt đứt cánh tay nắm giày của mình. Đang muốn nhảy tiép, một đạo hồng ảnh đã xuất hiện ở bên cạnh y, Tạ Liên nói: "Tam Lang? Ta không sao rồi, đệ không cần phải tới. "

Hoa Thành đánh một chưởng vỡ nát xác rỗng bắt lại Tạ Liên, nói: "Lên bờ rồi nói sau. "

Hai người cùng đi đến trên bờ, Tạ Liên nói: "Thật ngại quá, làm đệ lo lắng rồi. "

Hoa Thành nói: "Lỗi của đệ. Trước khi đi nên nói với huynh chờ đệ trở về đón. "

Quốc sư nói: "Được rồi được rồi, dừng lại đi, điện hạ không có yếu ớt như vậy, ngươi không qua hắn cũng có thể ứng phó, tiếp cái gì mà tiếp? Đi thôi! Bên này. "

Mấy người lên bờ, lại đi một hồi, đi tới trước hoàng cung Ô Dung.

Hoàng cung có phân nửa đều chôn trong đất , mấy người sau khi tiến vào, mặt đường nghiêng xuống, một đường đi thông sâu xuống lòng đất.

Rời khỏi mặt đất không khí, nóng rực dần dần tan đi. Toàn bộ cung điện trong lòng đất đều trống rỗng, động tĩnh nhỏ nhất cũng sẽ phát ra tiếng vang.

Mỗi người một ngọn lửa trong lòng bàn tay, rọi sáng bốn phía. Hoàng cung tuy phủ bụi đã lâu, nhưng vẫn có thể gọi là tráng lệ, hỏa quang chiếu rọi rất nhiều hoa văn vàng lóng lánh, rường cột chạm trổ. Chỉ là, không có một bóng người, không khí trầm lặng, tựa như một tòa cổ mộ.

Quốc sư nói: "Đây là nơi thái tử điện hạ lớn lên. "

Mộ Tình nói: "Hắn thực sự sẽ ở chỗ này sao?"

Quốc sư nói: "Ngươi nói xem? Đây là nơi pháp lực của hắn mạnh nhất, cho nên, coi chừng. "

Lúc này, Tạ Liên chợt phát hiện một việc.

Bên hông Hoa Thành, Con ngươi trên chuôi đao màu Ách Mệnh bạc điên cuồng xoay không ngừng, nôn nóng dị thường. Hoa Thành lại thần sắc băng lãnh, hoàn toàn không để ý tới. Tạ Liên nhịn không được đưa tay sờ nó một cái, Ách Mệnh lúc này mới thoáng yên ổn. Hoa Thành hơi hơi cúi đầu, thấy tay y còn đặt ở trên chuôi đao, đang muốn mở miệng, đúng vào lúc này, đại điện góc truyền đến "Hì hì hi" tiếng cười một hồi.

Là thanh âm của đàn ông trung niên. Gian xảo giả dối, tựa như không có hảo ý, nghe được lông tóc trên lưng Tạ Liên nhất thời dựng đứng. Hơn nữa, thanh âm này, y từng nghe qua.

Là thanh âm của thai linh!

Mộ Tình quát lên: "Ở nơi nào!" Một đạo hỏa diễm đánh ra ngoài, chiếu sáng phía trên. Chỉ thấy thật cao trên một góc cung điện, như con thằn lằn trắng bệnh dính người ở bên trên, chính là thai linh!

Cái lưỡi dài đỏ tươi của nó liếm sau mình, giống như đang tự cù léc. Thấy hỏa quang bay tới, cười hắc hắc, ói ra một đống thứ dị hợm lên người Mộ Tình , Mộ Tình lắc mình né qua, biểu tình chán ghét. Quốc sư nhìn mớ nhớp nhúa ở dưới, lại nhìn thai linh phía trên, khó có thể tiếp nhận nói: "Đây thật sự là tiểu tử con trai Phong Tín? ? ?"

Tạ Liên vội hỏi: "Đợi chút! Thác Thác! Ngươi đúng là Thác Thác chú!?"

Thai linh nghe được tên của mình, dừng một chút, quay đầu nhìn y. Tạ Liên nói: "Thác Thác, chúng ta là tìm đến. . . Tìm. . . Tìm cha ngươi. Ngươi biết hắn ở đâu không?"

Thai linh nghe được "Cha ngươi", cười lạnh một tiếng, bốn chân cùng sử dụng, lạch bạch lạch bạch bò không thấy. Tạ Liên nói: "Thác Thác? Mau tìm nó!"

Mọi người càng dơ cao hỏa diễm, lục soát bốn phía. Đột nhiên, Mộ Tình nói: "Bên này!"

Tạ Liên nói: "Bên kia?"

Mộ Tình chỉ vào một con đường nói: "Ta vừa mới nhìn thấy nó chui vào đây. "

Hắn chỉ con đường ở một gian cung điện, là một hẻm hành lang, âm u, như không thể biết điểm cuối là nơi nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là chỗ nào tốt lành.

Hoa Thành bỗng nhiên nói: "Ngươi thật đã thấy nó bò vào đây?"

Mộ Tình có điểm không ưa nói: "Ta lừa các ngươi thì được cái ích gì?"

Hoa Thành ha một tiếng, tuy là không mang bất kỳ tâm tình gì, nhưng cũng không quá thân thiết. Quốc sư nói: "Lúc này, cái gì ồn ào thế? Thấy nơi khả nghi thì không nên buông lỏng, vào xem cũng được. "

Hành lang vô cùng chật hẹp, chắc chắn vống đã rất rộng, nhưng tựa như là bị đè ép, hiện tại chỉ đủ qua một người lọt vào. Đại khái là không cam lòng lúc nãy Hoa Thành nghi ngờ mình, Mộ Tình là người đầu tiên đi vào. Hoa Thành đương nhiên cũng muốn đi mở đường phía trước cho Tạ Liên, nhưng Tạ Liên phát hiện, con ngươi Ách Mệnh bên hông hắn lại bắt đầu điên cuồng xoay, trong lòng khẽ động, lập tức kéo hắn về phía sau. Hoa Thành nói: "Làm sao vậy?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta nói muốn bảo vệ đệ nha. . . Đứng phía sau ta đi. "

Giây lát, Hoa Thành nhẹ nở nụ cười.

Càng đi vào trong, Tạ Liên càng cảm thấy khó chịu. Đối với thứ nguy hiểm, trực giác của y cực kỳ tinh nhạy. Vậy nên thứ làm cho y không thấy thoải mái, là đến từ phía trước.

Tạ Liên nói: "Quốc sư, ngài nhớ kỹ con đường này thông đi nơi nào không? Ta làm sao càng đi càng cảm thấy, phía trước có gì đó rất nặng. . ."

Sát khí.

Hơn nữa không phải sát khí của vật sống, mà là sát khí lạnh như băng. Càng thâm nhập, tinh thần y càng là thắt chặt.

Nhưng mà, quốc sư cũng không trả lời y, Tạ Liên trong lòng lộp bộp một tiếng, lên tiếng lại hỏi: "Quốc sư?"

Vẫn không trả lời. Tạ Liên chợt nhìn lại, chẳng biết lúc nào, phía sau y, đã không còn một bóng người !

Mà y sở dĩ không phát hiện ra, là bởi vì Hoa Thành và quốc sư đều thả đèn đuốc trôi lơ lửng ở trên không trung, sâu kín đi theo y, đã bị biến mất cùng chủ nhân soi rọi con đường phía trước.

Tạ Liên không nói hai lời liền đi trở về. Mộ Tình bắt y lại, nói: "Ngươi làm cái gì đó? Chúng ta sắp tới rồi! Hơn nữa ngươi thật cảm thấy Huyết Vũ Thám Hoa sẽ đi trở về sao?"

". . ." Tạ Liên nói, "Không biết. "

Cũng là bởi vì Hoa Thành không nói tiếng nào là sẽ trở về, cho nên mới đáng sợ!

Tạ Liên chợt nhớ tới Hoa Thành lưu lại một vật trên người y, vội vã nhấc tay nhìn. Chỉ thấy hồng tuyến vẫn còn buộc trên ngón tay thứ ba của y, đỏ chói như trước, nói rõ Hoa Thành không có việc gì, Tạ Liên lúc này mới thở dài một hơi. Nhưng nghĩ tới Hoa Thành trước khi đi còn ném ra thứ đó, chân mày nhảy lợi hại hơn.

Mộ Tình nói: "Đi trở về hơn phân nửa cũng là không tìm được, không bằng tiếp tục đi về phía trước, xem đến tột cùng là cái gì. Nếu không... Ngươi trở về không thu hoạch được gì, lại muốn trở lại, há chẳng phải lãng phí thời gian?"

Tạ Liên đang lúc muốn nói, bỗng nhiên nín hơi, nói: "Xuỵt. Nghe, tiếng gì đó?"

Mộ Tình cũng tập trung lắng nghe.

Đó là tiếng hít thở thật thấp của nam nhân.

Là từ phía trước truyền tới!

Hai người đủ loại cảnh giác, mỗi người âm thầm mang một binh khí, đi về phía trước.

Bọn họ rốt cục đi ra hành lang, đi tới một gian trong điện. Mộ Tình dè dặt lục lọi ở trong điện, Tạ Liên bắn ra ngón tay, một điểm lửa đèn yếu ớt bay về phía trước, lập tức chiếu sáng một bóng người té xuống đất.

Vừa nhìn thấy bóng lưng người nọ, Tạ Liên liền nhận ra được, đi tới nói: "Phong Tín? !"

Lật đi tới nhìn một chút, quả nhiên là Phong Tín, trên người hắn khắp nơi là bỏng và đao kiếm thương tích, nhưng chắc cũng không cần lo lắng cho tính mạng. Tạ Liên cẩn thận vỗ một lúc lâu hắn mới mơ hồ tỉnh lại, vừa tỉnh liền chửi bới vài câu, thấy rõ đang trước mặt là Tạ Liên, lập tức ngừng lại: "Điện hạ? ? Ngươi sao lại ở đây?"

Tạ Liên thở một hơi, nói: "Ngươi không bằng nói cho ta biết trước, nơi này là chỗ nào đi!. "

Phong Tín ngồi dậy, nhìn bốn phía một cái, nói: "Nơi này là chỗ nào?"

Quả nhiên, Phong Tín cũng không biết, hỏi cũng vô ích. Tạ Liên lắc đầu, đưa tay nói: "Đứng lên trước đi. Tìm được ngươi, lại muốn tìm Tam Lang . "

Phong Tín nói: "Ngươi nói Huyết Vũ Thám Hoa sao? Hắn làm sao vậy? Không ở bên cạnh ngươi?"

Tạ Liên nói: "Là như vậy, chúng ta cùng nhau. . ."

Lời còn chưa dứt, Phong Tín đột nhiên giơ tay lên, nói: "Đợi chút! Phía sau ngươi người là ai vậy? !"

Tạ Liên quay đầu, chỉ thấy một cái bóng đen chìm đắm ở trong bóng tối, vẫn không nhúc nhích, nói: "Đó là Mộ Tình đó. Làm sao vậy?"

Hai con ngươi trong mắt Phong Tín nhanh chóng co lại, nói: "Nhanh bắt hắn lại!"

y mộ��y�2�(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa