CHƯƠNG 232: XÍ NGẦU GIEO MỘT ĐIỂM KHIẾN LÒNG NGƯỜI KINH HÃI 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

  Mộ Tình hít sâu một hơi, thừa nhận nói: "...Chính xác, Phong Tín là bị ta đả thương."

Phong Tín tức giận: "Ta thừa biết tuyệt đối là ngươi."

Mộ Tình nói với Tạ Liên: "Nhưng đó là bởi vì Tiên Kinh sắp sụp đổ! Lúc đó các thần quan có mặt đều tìm cách chạy trốn, thế nhưng hắn vẫn cứ ở một chỗ chẳng chịu đi, kêu hắn đi hắn cũng không nghe, tiếp tục ở lại sớm muộn cũng bị nghiệp hỏa thiêu chết, ta mới dự đinh đánh hắn ngất xỉu để quăng cho ngươi!"

Tạ Liên nói: "Thế nhưng, ngươi cũng không giao hắn cho ta, Phong Tín mất tích, rồi lại xuất hiện ở đây."

Mộ Tình nói: "Bởi vì trên đường thoát ra có chút ngoài ý muốn."

"Cái gì ngoài ý muốn?"

Mộ Tình nói: "Thai linh kia. Nó đột nhiên tập kích từ phía sau, điên cuồng cắn không buông, không cho ta mang hắn đi. Ta chưa kịp lôi hắn, Tiên Kinh đã bắt đầu giải thể để hồi phục lại, vì vậy..."

Vì vậy, Phong Tín bị chôn vùi trong đất, không biết bị chuyển đến chỗ nào.

Nếu như đây là sự thật, nói cách khác là Mộ Tình vốn muốn làm chuyện tốt, nhưng không nghĩ lại hỏng chuyện, chôn sống Phong Tín, vô cùng xấu hổ.

Tạ Liên nói: "Vậy lúc đó sao ngươi không nói sớm..." Phong Tín cũng nói: "Ngươi khi đó thật không muốn ta bị chết cháy ở Tiên Kinh sao? Sẽ đánh ta ngất xỉu để đem đi chỗ khác sao?"

Sắc mặt Mộ Tình cứng đờ, nói với Tạ Liên: "Thai linh cứ ngồi xổm trên ngực hắn, sau đó nữ quỷ Kiếm Lan kia cũng tới, ta đoán nó định đánh thức hoặc chuyển Phong Tín đi, chưa đến nổi trơ mắt nhìn hắn bị chết cháy..."

Nhưng mà, dùng lý do này để thoái thác, rất khó tin tưởng được. Phong Tín điên cuồng gãi tóc: "Ngươi làm cái việc này cũng thật là! Ta muốn tìm người bộ ngươi không biết à? Ngươi không đánh ta ngất xỉu nói không chừng ta đã tìm được!"

Mộ Tình bình tĩnh nói: "Thai linh kia là thủ hạ của Bạch Vô Tướng, Bạch Vô Tướng sẽ không gây bất lợi cho bọn họ. Mà bọn họ không muốn đi theo ngươi, ngươi ở lại chỗ đó cũng chỉ phí phạm thời gian, gọi lớn một ngàn lần cũng vô dụng, không bằng rời khỏi Tiên Kinh giữ mạng trước, về sau có cơ hội lại đi tìm, ngươi đừng có mà hấp tấp ngay thời khắc nguy cấp lại chơi trò phụ thân ruột thịt nhận mặt nhau có được không? Ta chỉ làm theo phán đoán có lợi nhất cho tình huống lúc đó mà thôi."

Phong Tín lại không bình tĩnh được như hắn: "Có lợi cái rắm! Không phải là ngươi nên ngươi mới có thể nói ra những lời này! Đợi tí, cho nên ý của ngươi là, ngươi vốn dĩ muốn cứu ta, đem ta đi?"

Hoa Thành lại nói: "Đừng nhiều lời vô ích, trả lời câu hỏi của ta: Quân Ngô đã nói gì với ngươi?"

Mộ Tình ngậm miệng, thoáng chần chừ.

Hoa Thành lại quan sát hắn nói: "Ngươi bây giờ không phải đang theo lệnh hắn chứ?"

Mộ Tình lập tức nói: "Tuyệt không có chuyện này!"

Hoa Thành nói: "Như vậy mời giải thích về chú xiềng xích kia đi."

Mộ Tình tranh cãi lâu như vậy, có chút miệng đắng lưỡi khô, trong chốc lát, nói với giọng khàn khàn: "Ta nói...các ngươi có thể sẽ không tin."

Phong Tín nói: "Ban nãy hỏi ngươi, ngươi có chết cũng chối không chịu nhận, bây giờ mới thừa nhận, đương nhiên khó tin được."

Mộ Tình hờn giận nói: "Tại sao ta không thừa nhận? Nếu như vừa nãy ta nói ngươi biết chuyện xảy ra, chắc chắn ngươi cũng không tin! Với cái thái độ trước sau như một như vậy, ai lại đi thừa nhận? Một khi thừa nhận lại hết đường chối cãi, không bằng không nhận!" Huống hồ, Phong Tín không bị gì đương nhiên là may mắn, nhưng cái chuyện cải tà quy chính như vầy nói ra cũng rất mất mặt, với tính tình của hắn, không muốn thừa nhận cũng là chuyện bình thường. Tạ Liên vẫn kiên nhẫn nghe, nói: "Trước hết để cho hắn nói xong đi."

Mộ Tình thoáng nhìn Tạ Liên, một lát sau, mới khó khăn nói: "Cái này...Bởi vì, hắn bảo ta, gây bất lợi cho điện hạ, ta, không chịu, cho nên mới..."

Nói đến đây, chính hắn cũng không được tự nhiên, nói không được nữa. Hoa Thành nói: "Cho nên, hắn tức giận, gán chú xiềng xích này lên người ngươi?"

Mộ Tình không nói gì.

Phong Tín nói: "Hết rồi sao?"

Trên mặt Hoa Thành không có biểu tình gì đặc biệt, nói: "Nhìn lại lòng mình, bản thân tin tưởng lời nói của mình sao?"

"..."

Mộ Tình tựa như chịu nhục nhã quá lớn, lạnh lùng thốt: "Các ngươi muốn tin hay không thì tùy. Chuyện ta đánh Phong Tín ngất xỉu là có hiểu lầm, nhưng ta chưa từng nghe lệnh của bất kỳ kẻ nào."

Phong Tín nói: "Mộ Tình ngươi...vẫn là nên nói thật đi."

Mộ Tình thấy vẻ mặt của hắn, xương bàn tay lại răng rắc rung động, nói: "Ta nói đúng sự thật! Ngươi muốn nghe cái gì? Ta đầu hàng Quân Ngô quay ngược lại hại các ngươi à? Ta trong lòng các ngươi là một người như vậy đúng không? Thái tử điện hạ?!"

Hắn nhìn về phía Tạ Liên, ánh mắt kích động. Tạ Liên chăm chú nhìn hắn hồi lâu, một mực suy tư, đang định mở miệng, Hoa Thành nhưng lại ôm cánh tay, chắn trước người y, đón lấy ánh mắt của Mộ Tình, lãnh đạm nói: "Không cần nhìn điện hạ như vậy, dù sao trên người ngươi sớm đã có tiền lệ."

Mộ Tình nói: "Ta lại không hỏi ngươi! Tiền lệ gì?"

Hoa Thành mỉm cười: "Tiền lệ gì? Đoạt phúc lợi từ tay điện hạ, tu luyện thuận lợi không?"

Hắn mỉm cười lộ ra hàn khí nhàn nhạt, giọng điệu càng uy nghiêm đáng sợ không tốt lành. Mộ Tình sửng sốt, sắc mặt tái nhợt đến trắng đi, không tự chủ được thoái lui hai bước, nói: "Ngươi! ..."

Sự việc tranh giành phúc địa với Tạ Liên này, chính hắn cũng biết là không phúc hậu gì, bởi vậy, sợ nhất là có người nhảy ra đâm chọt. Giọng điệu Hoa Thành mặc dù mang nét cười, vô hình trung vẫn hùng hổ dọa người.

Mộ Tình cả kinh, ta nhưng cũng kinh ngạc. Khiến y kinh ngạc chính là, Hoa Thành sao lại biết chuyện này?

Tạ Liên cùng Phong Tín cũng không phải kẻ nhiều chuyện, cũng không thích sau lưng nghị luận thị phi của người khác. Tuy rằng lúc đó Mộ Tình rời khỏi khiến bọn họ chịu đả kích rất lớn, nhưng bọn họ vẫn không nói với ai khác nỗi oán giận này. Về phần đoạt phúc địa, Tạ Liên về sau cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, vẫn chưa từng nói qua với ai, tin chắc Phong Tín cũng như vậy.

Hơn ba mươi thần quan kia đương nhiên cũng sẽ không chủ động nói với người khác bọn họ giành linh địa tu luyện với ai đó, đối với chuyện nay giữ kín như bưng, hoặc sẽ bóp méo tô son trát phấn lên. Cho nên Tạ Liên sau này trước sau vẫn chưa nghe người ngoài nhắc đến chuyện này.

Đã như vậy, Hoa Thành lại làm sao biết được?

Tuy rằng hắn trên Thượng Thiên Đình có không ít tai mắt, nhưng việc này thật sự quá lâu, đều hơn tám trăm năm trước rồi, phần lớn đương sự đều không đề cập đến, ngược lại sao có thể tra ra loại chuyện xưa cũ lâu năm này?

Mộ Tình nói: "Sao ngươi biết? Ai nói với ngươi?" Hắn nhìn sang Phong Tín, lại nhìn sang Tạ Liên, cuối cùng vẫn tiếp tục nhìn Tạ Liên. Hoa Thành cười lạnh nói: "Ngươi không cần nhìn điện hạ, điện hạ chưa bao giờ nói cho ta biết việc này. Đây là chuyện các ngươi đã la to trên đỉnh núi tuyết, quên rồi à."

Sắc mặt Mộ Tình càng trắng. Nghi ngờ của Tạ Liên đã được tháo gỡ, không khỏi hơi thẹn thùng.

Phong Tín cùng Mộ Tình hai người vừa xáp vào nhau là lồng lộn xích mích đến đen mặt, mặc sức lộ tẩy, đương nhiên đem hết một đống chuyện xưa cũ lâu năm ra mà nổi khùng với đối phương. Thảo nào lúc đó Hoa Thành tức giận. Thế nhưng, y lại mơ hồ nghĩ vẫn không đơn giản như vậy.

Bởi vì Tạ Liên nghĩ đến một việc - Hồng Y Quỷ Hỏa đốt miếu của Văn Võ Thần. Hoa Thành một trận thành danh, đánh hạ ba mươi ba thần quan, một mồi lửa đốt sạch cung điện miếu thờ của bọn hắn ở nhân gian.

Tạ Liên sớm đã không nhớ rõ năm ấy trang đoạt phúc địa với y có bao nhiêu thần quan, ngay cả danh hiệu, tên gọi của bọn họ, tất cả nói qua cũng đều không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ có khoảng ba mươi mấy người.

Như vậy, cuối cùng cụ thể là ba mươi mấy ngươi?

Sẽ không phải là ba mươi tên thần quan lúc đó chứ?

Nếu là vậy, thế nhưng, chẳng phải nói, Hoa Thành đã sớm biết chuyện này?

Một lát sau, Mộ Tình mới miễn cưỡng nói: "Lần đó là lần đó, lần này là lần này! Nói chung, ta chưa từng nghĩ tới..."

Mấy người đang tranh chấp, đột nhiên, Tạ Liên tung một cước, hô: "Cẩn thận!"

Mộ Tình bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị y dùng một cước đạp ngã, hai đạo hàn quang hăng hái lướt sát qua phía trên hắn, đính lên tường. Mộ Tình nhất thời nhảy dựng lên, phủi dấu giày trên ngực, nói: "Ngươi cố ý hả?! Động thủ trước?"

Tạ Liên trong lúc cấp bách nói: "Xin lỗi xin lỗi, thật không cố ý!" Nếu như cố ý, Mộ Tình bây giờ hơn phân nửa đã bị đá lên tường hõm thành một cái hố rồi. Mọi người quay đầu lại nhìn, hai thanh lợi kiếm đính trên tường, mũi kiếm vẫn còn đang run, Phong Tín quát lớn: "Ai?!"

Tạ Liên nói: "Không có ai. Là chúng nó tự động thủ!"

Leng keng leng keng, loảng xoảng loảng xoảng. Bốn phương tám hướng, sát khí tăng mạnh. Binh khí treo trên tường không ngừng chuyển động, điên cuồng run rẩy, lay động khiến toàn bộ gian phòng đều bị rung theo!

Tạ Liên nói: "Mau chạy khỏi đây!"

Ai ngờ, y chạy nhanh đến lối ra ban nãy, Phong Tín lại nói: "Ngươi chạy qua bên đó làm gì? Không có lối ra! Cửa ở đâu? Gian phòng này sẽ không phải không có cửa chứ?! Vậy thoát ra thế nào đây?"

Tạ Liên nói: "Trước đó có cửa! Thế nhưng giờ không thấy! Những binh khí này làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại sát khí tận trời?"

Hoa Thành dùng ngón tay kẹp lấy một thanh trường kiếm bay về phía hắn, vẫn chưa dùng nhiều lực, kiếm kia liền bị kẹp gãy, đoang đoang rớt xuống đất. Hắn nói: "Lâu rồi không ai dùng, tịch mịch, cảm nhận được có người tiến vào, muốn sát sinh thôi."

Mấy người còn lại vô thức đồng loạt quay sang Mộ Tình. Mộ Tình lập tức nói: "Chuyện không liên quan đến ta!"

Hoa Thành nói: "Nhưng, là ngươi dẫn bọn ta vào đây."

Mộ Tình nói: "Ta là do thấy thai linh nên mới chỉ đến đây!"

Hoa Thành lại nói: "Chỉ mình ngươi thấy được."

Mộ Tình không phản bác được, nắm chặt quyền. Phong Tín nói: "Bây giờ nên làm gì? Những binh khi này không thể nào an tĩnh lại sao?"

Hoa Thành còn chưa trả lời, Tạ Liên chợt nhớ đến trước đây từng đối phó qua loại yêu ma quỷ quái giống như vầy, lẩm bẩm nói: "Có thể! Có điều...phải khiến chúng nó sát sinh."

Phong Tín nói: "Nhưng bây giờ không thoát khỏi đây được, cũng chỉ có bốn người bị giam ở chỗ này, sát sinh thế nào? Giết cái gì đây?"

Tạ Liên đang định mở miệng, Hoa Thành bỗng nhiên nói: "Ba."

Phong Tín: "Cái gì ba?"

Hoa Thành nói: "Sửa lại cho đúng một chút thôi. Bị giam ở chỗ này, chỉ có ba."

Tạ Liên mạnh mẽ quay đầu lại. Quả nhiên, trong kho binh khí, người thứ tư vốn dĩ ở đây, Mộ Tình, hắn đột nhiên biến mất!

Thiên chân vạn xác! Chỗ trước đó Mộ Tình đứng, đã không còn một bóng người. Phong Tín ngạc nhiên: "Sao có thể?! Hắn vừa rồi còn đứng ở chỗ này!"

Hoa Thành lại không hề kinh hãi, dù sao loại sự tình này mới vừa rồi hắn đã gặp qua, nói: "Nơi này là địa bàn của Bạch Vô Tướng. Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh điều động của hắn, không kiêng nể gì cả, đương nhiên muốn bắt ai đi thì bắt."

"..."

Nếu như trước đó, Phong Tín tám phần tin tưởng hai phần nghi ngờ, dùng lời lẽ đối chọi gay gắt với Mộ Tình phần lớn chỉ là giận quá nói nhảm, hiện tại, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Một lát sau, hắn nói: "Điện hạ, Mộ Tình, hắn, sẽ không thực sự...?"

Tạ Liên lập tức nói: "Trước tiên đừng nói việc này. Những binh khí này muốn sát sinh, trước hết phải nghĩ biện pháp khiến chúng nó an tĩnh lại, bằng không sẽ bị băm thành thịt vụn!" Nói xong, y rút Phương Tâm trên lưng xuống. Hoa Thành nhưng bỗng chốc đè tay y lại.

Tạ Liên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Hoa Thành ngưng mắt nhìn y, trong một bên mắt mơ hồ lan tràn huyết sắc.

Hắn trầm giọng nói: "Ca ca, huynh rút kiếm là muốn làm gì?"

h>E

;colorByOb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa