CHƯƠNG 231: XÍ NGẦU GIEO MỘT ĐIỂM KHIẾN LÒNG NGƯỜI KINH HÃI 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            

 

Trong bóng tối, bóng người kia bước về phía trước một bước, cuối cùng lộ diện dưới ánh lửa.

Mộ Tình sắc mặt âm trầm, không nói gì, Phong Tín giữ Tạ Liên lại nói: "Trước đó ở Tiên Kinh ta tìm người tìm một hồi, đột nhiên có kẻ từ sau lưng đánh lén ta một chưởng, không thì ta làm sao có thể ngã được?"

Tâm tư Tạ Liên quay nhanh, trừng mắt nhìn, nói: "Là hắn đánh ngươi?"

Phong Tín như đinh đóng cột nói: "Không sai, chính là hắn!"

Tạ Liên: "Hắn đánh ngươi từ phía sau, ngươi lập tức bị hôn mê?"

Phong Tín: "Không sai biệt lắm chính là như vậy! Nói chung điện hạ ngươi cẩn thận, chớ đến gần hắn, mau bắt hắn lại!"

Mộ Tình không nhịn được nói: "Thí ngươi..."

Tạ Liên vội nói: "Đợi một chút! Phong Tín, chỗ này có vấn đề. Nếu hắn đánh lén ngươi từ phía sau, ngươi sau đó lập tức hôn mê--- vậy sao ngươi lại biết được, kẻ đánh lén ngươi là Mộ Tình đây?"

Phong Tín không nghĩ đến y sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút. Mộ Tình lập tức bắt lấy mấu chốt này, hừ cười nói: "Lúc đó Tiên Kinh cháy loạn đến như vậy, có ai đó không cẩn thận đánh ngươi ngất xỉu cũng không đáng ngạc nhiên, ngươi hết lần này đến lần khác quăng chuyện này lên người ta. Sao không thừa nhận ngươi nhìn lầm đi?"

Phong Tín nhưng lại vùng lên nắm lấy Tạ Liên, trầm giọng nói: "Không, nhất định là ngươi!"

Mộ Tình nói: "Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?"

Phong Tín từng câu từng chữ nói: "Cũng bởi vì lúc đó Tiên Kinh đang cháy, khắp nơi đều là ánh lửa, bóng kẻ kia phản chiếu trên mặt đất. Tuy rằng ta chưa kịp quay đầu lại, nhưng lúc ta ngã xuống thấy được thân hình cùng chiêu thức của cái bóng kia. Đó chính là bóng của ngươi."

Tạ Liên tập trung nghe hai người đấu võ mồm. Mộ Tình nhưng không hề tỏ ra yếu kém, nói: "Nói đi nói lại ngươi vẫn không tận mắt thấy, cái thứ như bóng người này luôn sai lệch cũng là chuyện bình thường, ngươi có thể chỉ với một cái bóng lại kết luận là ta? Sớm đã bị hôn mê còn thấy rõ cái gì?"

Phong Tín nói: "Ngươi hoàn toàn biết rõ ta có thể kết luận như vậy hay không. Điện hạ cũng thế."

Tạ Liên thật sự biết rõ. Dù nói thế nào ba người bọn hắn đều cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu hành, đối với thân hình cùng chiêu thức lẫn nhau, thật sự không thể nào quen thuộc hơn được nữa, cho dù không thấy được trực diện gương mặt, cũng có thể nắm chắc tám phần!

Phong Tín lại nói: "Điện hạ, các người cùng đi với nhau? Hắn trên đường đi có làm chuyện gì khả nghi không?"

Tạ Liên: "Việc này..."

Nói thật, Mộ Tình suốt đoạn đường đều quá khả nghi, tinh thần không yên. Nhưng trong tình huống lúc này, Tạ Liên cũng không tiện nói thẳng trước mặt Mộ Tình. Phong Tín lại nói: "Không! Cẩn thận ngẫm lại, ngay từ đầu hắn đã rất khả nghi rồi. Với tính cách của hắn, làm sao sẽ cùng các người đi cứu người để dính phải nguy hiểm? Đây là Mộ Tình sao?"

Mộ Tình sắc mắt càng trầm đi: "Nếu nói đến chuyện tuyệt đối không thể. Sinh nhi tử chẳng phải cũng không giống chuyện mà ngươi sẽ làm sao, ngươi không bất thường sao?"

"..."

Tạ Liên dự cảm hướng đi này không ổn, vội nói: "Được rồi đừng cãi nữa, thay vì ẫm ĩ thì yên tĩnh một chút đi!"

Mộ Tình lại nói: "Hơn nữa, nếu như ta đánh ngươi ngất xỉu, cần gì phải phí nhiều sức lực dẫn bọn họ đi tìm ngươi như vậy?"

Phong Tín cũng nói: "Bởi vì ngươi không nghĩ đến, ngươi từ phía sau đánh ta, nhưng vẫn bị ta nhận ra! Hơn nữa ở đây không biết là chỗ quỷ quái gì, ngươi dẫn điện hạ bọn họ đến đây chưa hẳn là để tìm ta. Huyết Vũ Thám Hoa nửa đường đi với các người thì biến mất đúng không?"

Mộ Tình nói: "Ngươi nghĩ ta là giả mạo, cố tình dẫn điện hạ bọn họ đến chỗ cạm bẫy nguy hiểm bốn bề sao? Xin lỗi, nhưng thái tử điện hạ cùng Huyết Vũ Thám hoa một đường đồng hành với ta, nếu như ta là giả mạo, bọn họ không có khả năng không phát hiện."

Tạ Liên nói: "Nói thì nói như thế..."

Có điều, đó cũng chỉ là Mộ Tình lúc trên đường đến đây. Thế nhưng sau khi đi vào hoàng cung Ô Dung dưới lòng đất này, thừa lúc bọn họ không chú ý Mộ Tình có bị đánh tráo hay không? Cái này không cách nào đảm bảo được.

Mộ Tình quan sát Phong Tín, lại nói: "Điện hạ, ta thấy ngươi nên cách xa hắn một chút thì hơn. Dù sao chúng ta chỉ vừa đến đây liền thấy hắn nằm sấp ở chỗ này, Huyết Vũ Thám Hoa cũng không thấy đâu, hắn lại đột nhiên tỉnh dậy gây xích mích, chẳng phải càng giống giả mạo sao?"

Bạch Vô Tướng từng hóa thành bộ dạng của hai người kia, lại biến một lần nữa cũng không có gì bất ngờ. Tạ Liên xoa xoa mi tâm, nói: "Không bằng như vậy, các ngươi nói chuyện gì chỉ có ba người chúng ta mới biết được, chứng minh một chút đi."

Mộ Tình nói: "Chuyện gì?"

Tạ Liên suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Ở trên đỉnh núi tuyết, hai người các ngươi chửi nhau đã nói gì?"

Y nói xong, sắc mặt cả hai đều đông lại. Tạ Liên lồng hai tay áo vào nhau, nói: "Nếu như hai người các ngươi đều không đáp, vậy cho thấy, trong hai người các ngươi có một người không phải bản tôn*. Chúng ta trước tiên xác định thân phận, chuyện khác bàn sau."

*Bản tôn: bản gốc.

Hai ngươi kia nhìn mặt nhau, cũng không nói tiếng nào, khiến cho Tạ Liên vốn cũng không quá tò mò bọn hắn sau lưng đã nói những gì, cũng nhịn không được mà hiếu kỳ. Một lát sau, Phong Tín cũng không trả lời thẳng, lại nói: "Các ngươi sai trọng điểm rồi, ta cũng không nghi ngờ hắn là giả mạo."

Mộ Tình nheo mặt lại: "Cho nên ý của ngươi là?"

Phong Tín nói thẳng: "Ta ngay từ đầu đã cảm thấy hắn thật sự là Mộ Tình. Hắn trước giờ nhìn thấy ta và ngươi đều không vui vẻ, có làm gì thì cũng không có gì kỳ lạ."

Mộ Tình hai tay nắm chặt thành quyền, khớp xương răng rắc rung động, trở tay đánh một chưởng!

Phong Tín bị thương trong người, miễn cưỡng né tránh. Hai người này liền đấu võ, tuy rằng Tạ Liên đã sớm đoán được, nhưng vẫn đau đầu không ngớt, nói: "Bình tĩnh yên lặng một chút...Không phải chúng ta đang bàn bạc sao?"

Hai người này vừa động thủ, Tạ Liên cảm nhận được, bốn bề sát khí càng nặng hơn. Vài ánh lửa bay loạn, chiếu sáng cả gian phòng. Tạ Liên lúc này mới thấy rõ, kệ trên tường khắp bốn phương tám hướng, đều sắp chi chít các loại binh khí đao thương kiếm kích, hàn khí lành lạnh.

Hóa ra, nơi này là một kho binh khí. Thảo nào bốn phương tám hướng đều mang sát khí lạnh như băng!

Tạ Liên trước đây cũng có một kho binh khí như vậy, vô cùng yêu thích, bình thường ở trong đó liền lưu luyến quên đường về, nhưng kho binh khí ở đây lại khiến y cực khó chịu, không muốn ở lâu. Nhưng theo lời nói của hai người này, y trong chốc lát không biết phải tin ai, cũng không biết nên giúp ai --- Nói thật ra, hai người đều vô cùng khả nghi a!

Cuối cùng, Tạ Liên không thể làm gì khác hơn là nói: "Nhược Da!"

Trước tiên cứ trói hai người lại đã!

Nhược Da đợi lâu ngày cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện, phóng ra nhảy dựng lên. Ai ngờ, lụa trắng chưa phóng đến, Tạ Liên bỗng nhiên cảm thấy một cổ hàn ý từ phía sau tràn đến.

Y thay đổi hướng xuất thủ, nắm lấy Nhược Da, hất về phía sau. Cảm thấy lụa trắng bắt trúng thứ gì đó, Tạ Liên mãnh liệt kéo Nhược Da một cái, không động đậy.

Lòng y trầm xuống, một khắc sau, ngược lại bị Nhược Da kéo sang đầu bên kia, sau lưng đụng mạnh phải lồng ngực một người, còn bị một thứ gì đó cứng rắn lạnh như băng giữ chặt lấy thắt lưng y. Tạ Liên: "???"

Tuy rằng thân thể y nhìn qua không mấy vững chắc, nhưng sức mạnh vẫn rất kinh người. Trừ phi đối phương là quái vật khổng lồ, bằng không sao có thể dễ dàng kéo y qua như vậy?

Tạ Liên đang chuẩn bị trở tay đánh một quyền, nhưng cảm giác một cánh tay vòng qua eo mình, một giọng nói từ bên trên vang lên: "Ca ca, là đệ."

Tạ Liên nói: "Tam Lang?"

Quả nhiên, vừa cúi đầu nhìn, trên cánh tay đang ôm chặt mình, mang một giáp cổ tay có khắc lá phong cùng bươm bướm, vừa quay đầu nhìn lại, tiếp lấy y, là một hồng y nhân thân hình cao gầy, ung dung lãnh tĩnh, lưng mang một thanh loan đao màu bạc. Mới vừa rồi thứ cấn phải lưng y, tám phần mười chính là chuôi đao này.

Hoa Thành!

Tạ Liên lập tức minh bạch. Hóa ra, mới vừa rồi Nhược Da chủ động kéo y về phía Hoa Thành, y tương đương lấy một chọi hai, đương nhiên thoáng cái đã bị kéo qua!

Y đứng vững vàng, không nói gì cầm lấy Nhược Da, nói với nó: "Ngươi cũng thật là, ăn cây táo rào cây sung mà..."

Nhược Da lúc này chỉ biết giả chết, vẫn không nhúc nhích. Tạ Liên cũng không muốn trách mắng, bỏ qua nó rồi nói: "Tam Lang, vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy? Đệ không phải vẫn luôn ở phía sau ta sao? Sư phụ đâu?"

Hoa Thành nói: "Nơi này rất quỷ dị, đi được nửa đường thì trước sau đều bị che lại, gặp vài thứ có chút vướng víu tay chân, phải mất chút thời gian để giải quyết."

Ngay cả Hoa Thành còn nói có chút vướng víu tay chân, vậy xem ra thực sự khó giải quyết rồi, Tạ Liên trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nói: "Không có chuyện gì chứ?"

Hoa Thành nói: "Đương nhiên không sao. Có điều không rõ Quốc Sư đi hướng nào, có thể đã tiếp tục thâm nhập vào trong. Nhân tiện, hai người bọn hắn đánh cái gì? Ầm ĩ đến như vậy."

Tạ Liên nói: "À, bọn họ..."

Mộ Tình cùng Phong Tín cuối cùng cũng chú ý đến bên này, Mộ Tình lập tức hô: "Uy! Ngươi cẩn thận một chút! Đừng tùy tiện đến gần kẻ đột nhiên xuất hiện!"

Hai người tạm thời đình chiến, Phong Tín cũng nói: "Điện hạ, ngươi cũng đừng có vừa thấy hắn liền nhào đến chứ!"

Tạ Liên lập tức giải thích: "Cái gì! Cái gì gọi là thấy hắn liền nhào đến? Không phải ta nhào đến, là do Nhược Da..." Nói đến đây, bỗng nhiên kịp thời phản ứng ra bọn họ vì cái gì lại căng thẳng như vậy.

Nếu Phong Tín cùng Mộ Tình đều bị tình nghi đánh tráo, như vậy...Hoa Thành, chẳng phải cũng có thể sao?

Đứng ở trước mặt, thật là bản thân "Hoa Thành" sao?

Hoa Thành nhướng một bên lông mày, nói: "Cho nên bây giờ các ngươi đang hoài nghi ta là giả mạo đúng không?"

Tạ Liên tay này nâng khuỷu tay kia, chống lên cằm, bắt đầu nghiêm túc quan sát hắn.

Hoa Thành chú ý đến ánh mắt của y, ngược lại cũng quan sát y.

"..." Tạ Liên thấy hắn nhìn chòng chọc lại mình cũng không nhìn nổi nữa, suy tư một hồi, ra kết luận, nói với hai người kia: "Ta cảm thấy đây là người thật."

Mộ Tình tức giận nói: " 'Ngươi cảm thấy' không chính xác. Đừng quên nơi này là chỗ nào, là hang ổ của Bạch Vô Tướng, có cái gì xuất hiện cũng không hề kỳ quái. Tự ngươi nghĩ một biện pháp thử hắn một chút đi."

Hoa Thành thì lại mỉm cười nói: "Cái này sao, rất đơn giản. Ca ca, sang đây, ta chỉ huynh một biện pháp hay, lập tức có thể đoán được."

Tạ Liên vừa nghe liền đi qua bên hắn, khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Biện pháp nào hay?"

Mộ Tình: "Ngươi đừng có hắn nói gì cũng làm theo có được không? Bây giờ thật giả còn chưa biết có phải là hắn không nữa!"

Hoa Thành nói: "Huynh nói một nửa khẩu hiệu thông linh của ta, ta đáp nửa câu còn lại cho huynh nghe, huynh sẽ biết ta có phải là thật hay không."

"..."

Hai người thầm thì vài câu, Tạ Liên xoay người, ho nhẹ một tiếng, nói với hai người kia: "Đây...đây là thật."

Phong Tín lúc này nhìn qua thoáng căng cả mặt, Mộ Tình hoài nghi nói: "Ngươi tin chắc sao? Đừng có vừa thấy mặt hắn liền thất điên bát đảo* nha."

*Thất điên bát đảo: cuồng loạn một cách lộn xộn.

Tạ Liên nói: "Ta đã sớm nói đây là thật chắc chắn không sai, các người làm gì đều nói ta đây này nọ giống như..."

Hoa Thành nói: "Được rồi, giải quyết xong. Lại nói tiếp --- ca ca, hai người bọn họ rốt cuộc đánh cái gì?"

Tạ Liên liền giải thích cho hắn nghe vài câu, lấy tay nâng trán, nói: "Chính là như vậy...Nói thật, thực không biết ai khả nghi hơn."

Hoa Thành lại nói: "Này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là hắn khả nghi hơn rồi."

Phương hướng Hoa Thành đang chỉ, là Mộ Tình.

Mộ Tình không hài lòng nói: "Các ngươi ngậm máu phun người, nhất định phải có một kẻ là mật thám sao? Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu ta."

Hoa Thành nói: "Được. Như vậy, ta hỏi ngươi một vấn đề---Thứ trên cổ tay ngươi là cái gì kia?"

Nghe vậy, vẻ mặt Mộ Tình nhất thời đại biến.

Hắn nhanh chóng thối lui, Phong Tín nhưng tay nhanh mắt lẹ, một phát bắt được hắn: "Trên cổ tay?"

Trên cổ tay hắn, rõ ràng là một đoạn chú xiềng xích!

Mộ Tình đẩy tay Phong Tín ra, trán nổi gân xanh, trợn mắt nhìn hắn. Tạ Liên thấy vật kia, bàn tay đang ôm lấy cánh tay kia để xuống, ngạc nhiên nói: "Mộ Tình, trên tay ngươi?"

Sắc mặt Mộ Tình nặng nề trầm mặc không nói. Hoa Thành nói: "Đề nghị ngươi nên thành thật trả lời những việc sau đây: Quân Ngô vì sao lại triệu kiến ngươi đến Võ Thần Điện? Hắn nói gì với ngươi? Vì sao ngươi được đãi ngộ tốt hơn các thần quan khác, có thể không hề tổn hao lông tóc mà trở về? Tại sao thái độ lại khác thường, chủ động muốn đến núi Đồng Lô cứu người dính vào nguy hiểm? Vật trên tay ngươi là xảy ra chuyện gì? Vì sao dẫn bọn ta đến đây?"

Mộ Tình thấy tình thế không ổn, lại lùi một bước, lập tức nói: "Đợi một chút! Các ngươi trước tiên đừng công kích! Trước tiên hãy nghe ta nói!"

Hoa Thành buông tay nói: "Xin mời. Nói đi"

Phong Tín nói: "Trước tiên nói có đúng là ngươi đã đánh ta hay không?"

Dừng một chút, Mộ Tình mới cắn răng nói: "...Dù là ta. Nhưng không như các ngươi nghĩ đâu!"

Phong Tín nổi giận, Tạ Liên nói: "Để hắn nói tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hoa