CHƯƠNG 106: CHỈ LÀ CHƠI ĐÙA MÀ THÔI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mồ hôi nhễ nhại.
Một lúc sau, Thượng Quan Hạo thở hổn hển buông lỏng đôi môi của cô gái ở trong vòng tay anh ra, cuối cùng một tiếng rên rỉ nghẹn ngào cũng bật ra được từ cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô. Dục vọng trong cơ thể anh vẫn bốc cháy hừng hực như cũ, lưu luyến đôi môi cô, anh giữ phần gáy ôm chặt cô vào lòng.
"..." Thượng Quan Hạo khẽ thở dốc, nơi nóng hổi vùi sâu trong cơ thể đang không ngừng co rút của cô, chiếm cứ không chịu ra ngoài.
Tần Mộc Ngữ rên nhẹ một tiếng, cắn môi, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đi, cả người ướt đẫm mồ hôi nằm trong vòng tay anh.
Một trận yêu đương này, giống như đang trút giận, giày vò cô đến mức cả người trở nên vô lực.
Nhớ lại tiếng khóc và những giọt nước mắt của Cẩn Lan khi nãy, trái tim của Thượng Quan Hạo như bị siết chặt lại đến nghẹn thở. Anh giữ chặt phần gáy của cô gái ở trong lòng, giọng nói thầm thấp mang theo sự đau đớn vang lên bên tai cô: "Tôi không yêu cô....."
Đôi mắt anh đỏ ngầu, thanh âm giống như đang nghiến răng nói. Cứ một lần anh nói với cô, lại là một lần anh tự gây tê và thôi miên chính bản thân mình! "Tôi không yêu cô, Tần Mộc Ngữ..." Anh lại dùng nơi nóng hổi bừng bừng phấn chấn để xâm nhập vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể cô, kìm nén sự tê dại và khát vọng của bản thân, trầm giọng gần nhẹ, "Người tôi yêu chính là Cẩn Lan, và chỉ có mình Cẩn Lan!.... Cho dù tôi có muốn cô thì cũng chỉ là chơi đùa mà thôi... Tần Mộc Ngữ, tôi chỉ chơi đùa với cô!"
Giọng nói của anh khản đặc, hét lên, nhắm mắt lại, hàng lông mi dày đậm run run, cúi người vùi sâu vào trong cơ thể cô hơn.
Chỉ có bằng cách này...
Chỉ có bằng cách này anh mới có thể tự lừa chính bản thân mình...
Những khát vọng, yêu thương và dục vọng không thể ngừng lại của anh với cô, chỉ có cách giải thích đó là hợp lý nhất! "..." Anh ôm chặt cô vào trong lòng, không bận tâm cô vừa mới bị anh giày vò suýt ngất đi, một đợt sóng tàn phá nữa lại bắt đầu nổi lên.
"..." Tần Mộc Ngữ nhíu mày, rốt cuộc bị nơi nóng hổi của anh xâm chiếm càng thêm khó chịu, buộc phải tỉnh lại.
"Không..." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, run rẩy, đưa tay lên bám vào bả vai vững chãi của anh, yếu ớt chống cự, "Đừng... Còn rất đau... Đau quá... Không được..." Trong mắt cô rưng rưng nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào, giãy dụa.
Thân thể rắn chắc của Thượng Quan Hạo từ từ ngừng lại ở thế chuẩn bị tấn công, thở gấp, ngước mắt lên xem tình trạng của cô.
Trong đôi mắt sâu thẳm đan xen yêu, hận và cả sự phức tạp!
"Tôi phải làm gì với em đây....." Anh tự lẩm bẩm một mình, tựa vào trán cô, giữ chặt vòng eo mảnh mai của cô mạnh mẽ tiến vào trong. Nhìn cô không thể chịu đựng được ngửa đầu ra sau, cô xinh đẹp nhưng cũng vô cùng mỏng manh, đôi mắt của anh càng thêm đỏ ngầu, "Tần Mộc Ngữ, em nói cho tôi biết... Tôi nên làm gì với em đây!"

"...!" Nơi yếu ớt nhất bị xâm nhập, cô đau đớn đến mức cắn chặt môi, một giọt nước mắt từ trên khoé mắt rơi xuống.
Dục vọng, yêu hận không ngừng dâng lên trong lòng Thượng Quan Hạo, cuối cùng lại bị che lấp đi bởi tình yêu thương.
Động tác của anh từ từ dừng lại, ôm cô vào lòng, để cô tựa vào cổ anh nghỉ ngơi, nhìn đôi lông mày thanh tú đang cau lại của cô chậm rãi giãn ra, cuối cùng cũng không thể nào che dấu nổi sự yêu thương trong đôi mắt anh.... "Làm em đau có phải không..."
Anh hôn lên khóe miệng cô, "Xin lỗi..."
Nhắm mắt lại, Thượng Quan Hạo thống hận sự mềm yếu của bản thân mình, liên tục tự nhủ rằng chỉ là chơi đùa mà thôi...
Chiếm giữ cô, chỉ là để giày vò chà đạp và trừng phạt cô mà thôi! Đây là cái giá phải trả khi cô huỷ hoại sự trong trắng của Cẩn Lan! Anh không thể nào động tâm với cô được.... Càng không thể vì cô mà làm tổn thương Cẩn Lan!
Thế nhưng vì sao... Vì sao chỉ cần nhìn thấy cô nhíu mày, anh đã bắt đầu không muốn...
Tần Mộc Ngữ... Em hãy nói cho tôi biết tại sao lại như vậy?
*
Tỉnh lại một làn nữa, bầu không khí xung quanh ấm áp, hàng lông mi cong dài từ từ mở ra, đập vào mắt là trần nhà có màu trắng nhẹ dịu.
Dưới thân, ga trải giường trắng tinh mềm mại, xung quanh là bầu không khí tĩnh lặng.
Tần Mộc Ngữ tỉnh lại, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả mái tóc cũng hơi ẩm ướt, lành lạnh rơi lả tả sau lưng. Toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô được tấm chăn bằng lụa che phủ, khẽ cử động một chút, ngay lập tức cảm thấy đau nhức ở giữa hai chân, cô nhíu chặt mày lại vì khó chịu.
Có người khác ở trong phòng.
Tầm nhìn của cô dần trở nên rõ ràng, ở trên ghế sofa ngay bên cạnh là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, khuy măng sét bằng kim loại trên tay áo tản ra ánh sáng êm dịu, trên tay anh cầm một tập tài liệu, cúi đầu xuống đọc, một lúc lâu sau mới đóng lại, lạnh lùng nói: "Đã tỉnh?"
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra một lát, nơi này có thiết kế trang nhã tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, dưới chiếc đèn nhỏ màu cam treo tường là giá đựng thẻ phòng như muốn nhắc nhở cô rằng mình đang ở trong khách sạn. Cô đã tới đây từ lúc nào?
"Thượng Quan Hạo, anh..." Đôi mắt trong veo dưới hàng mi cong vút, chỉ còn lại sự sợ hãi và bất lực.
Thượng Quan Hạo ném tập tài liệu lên bàn, đứng dậy chậm rãi đi tới, chống hai tay xuống bên cạnh người cô, "Ngủ cũng thật sâu, ngay cả tắm rửa cũng không làm cho em tỉnh dậy... Nhưng cũng tốt, tôi thích em ngoan ngoãn một chút như vậy, chứ không phải vừa mở mắt ra là đã bắt đầu khiêu chiến với tôi."
Tắm... Tắm rửa?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, đã nhận ra sự thay đổi trên người, mắt cay cay, nhíu mày xấu hổ, giận dữ nói: "Tôi không cần... Tôi sẽ tự mình làm những việc đó, tôi không cần anh giúp tôi!"
Vừa nghĩ đến việc bị anh sờ soạng khắp người là cô hận mình không thể chết đi ngay lập tức!
Thượng Quan Hạo cười lạnh, những ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Nói vài câu mà cô đã cho là thật sao? Tôi gọi nhân viên phục vụ ở đây đến giúp cô tắm, cô nghĩ rằng tôi thích giúp phụ nữ tắm rửa sao? Ngoại trừ Cẩn Lan, không có một người phụ nữ nào được hưởng loại đối ngộ này—— Tần Mộc Ngữ, tôi chỉ dùng cô để phát tiết mà thôi, cô thật sự đã quá đề cao bản thân mình rồi đấy."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi nhưng lại khiến cả người Tần Mộc Ngữ run lên, trong mắt bắt đầu dâng lên chút lệ.
Cô có cảm giác mình giống như một chút chuột bị con mèo chơi đùa vờn quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, từng tế bào trong cơ thể đều đang giễu cợt cô.
Cô gật đầu, đẩy tay anh ra, rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng thì thào: "Vậy thì tốt rồi, tôi thà bị người lạ chạm vào còn tốt hơn là bị anh chạm vào."
Đôi mắt sâu thẳm đen như mực của Thượng Quan Hạo lạnh đi vài phần.
"Dậy rồi thì đi xuống ăn chút gì đi, cô mà chết đói, tôi chẳng muốn đi nhặt xác cho cô." Anh lạnh lùng nói.
Tần Mộc Ngữ cụp mắt xuống, cảm giác như mình vừa trải qua một cơn đại hoạ. Cô vươn tay ra túm lấy bộ quần áo có phần rách nát của mình, cô muốn vào phòng tắm thay đồ. Khẽ đưa mắt nhìn qua chiếc gương treo trong phòng, trên người cô đầy những dấu hôn đáng sợ.
Cô nhìn sang chỗ khác, tay chân khẽ run lên.
Thay quần áo xong cô mới nhớ tới một vấn đề, vì sao cô lại đến được khách sạn?
Vừa rồi rõ ràng cô đang ở trong phòng làm việc, vì sao... Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Tần Cẩn Lan tức giận điên cuồng cầm túi đánh cô, sau đó vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng làm việc, đầu óc càng lúc càng rối bời, cũng không nghĩ ra được gì.
"Sao rồi?" Thượng Quan Hạo đi tới, nhìn cô chằm chằm, dùng một tay kéo cô qua.
Tần Mộc Ngữ lảo đảo một cái rồi mới đứng vững, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo lên nhìn anh: "Anh không đuổi theo chị tôi sao? Thượng Quan Hạo, anh ăn vụng bị chị ta phát hiện, không cảm thấy hổ thẹn và đau lòng sao? Vì sao không đuổi theo chị ta, tại sao hết lần này tới lần khác quấn lấy tôi!"
Thượng Quan Hạo cười lạnh, giữ chặt gáy của cô, kéo cô lại gần hơn: "Nếu như tôi đuổi theo cô ấy mà có thể giải quyết được vấn đề thì tôi sẽ đuổi theo... Chỉ là Tần Mộc Ngữ, sự tồn tại của cô, cũng không phải vấn đề gì quan trọng."
Anh nhìn chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ở cự ly gần, che dấu sự si mê và yêu thương trong ánh mắt, giọng nói trầm khàn: "Cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi, tiện tay thì cầm lấy chơi đùa, chơi đùa chán thì vứt đi... Người tôi yêu là Cẩn Lan, chuyện tôi và cô ấy kết hôn, thì có liên quan gì tới cô?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net