CHƯƠNG 111: TẤT CẢ SẼ MAU CHÓNG KẾT THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu nói như đâm trúng trái tim cô, Tần Mộc Ngữ giống như bị kích động, đột nhiên ngước mắt lên nhìn.
Thượng Quan Hạo càng thêm chắc chắn rằng suy nghĩ của anh là đúng.
Cô gái nhỏ bé này luôn dùng cách thức của riêng mình để phản kháng anh, tuy rằng vô cùng non nớt vụng về, nhưng lại luôn khiến trái tim anh thắt chặt lại. Loại đau đớn âm ỉ đó cho dù anh có nắm chặt hai tay lại cũng không thể ngăn cản nó lây lan.
Đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi anh hơi nhếch lên, một câu cũng nói không nên lời.
"Em muốn tôi phải làm gì với em bây giờ? Em nói cho tôi biết một phương pháp đi Tần Mộc Ngữ, tôi nên làm gì với em đây?" Đôi mắt Thượng Quan Hạo đỏ au, giọng nói hơi khàn khàn, chậm rãi nói ra nhưng cảm xúc đang đè nặng trong lòng anh.
Mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, ánh mắt nhìn anh lại vô cùng bình tĩnh, "Còn một tuần. Một tuần nữa anh sẽ kết hôn với chị gái tôi, Thượng Quan Hạo, anh có thể buông tha cho tôi không?"
Chị ta đã vì anh mà tự sát, anh còn muốn thế nào nữa?
Nếu như anh đã để ý sống chết của người đó như vậy, xin anh hãy biết trân trọng, xin anh hãy yêu hết mình, đừng có chơi đùa ở bên ngoài nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo từ từ cứng đờ, trở nên tái nhợt.
"Tần Mộc Ngữ, có phải cô đã lên kế hoạch về ngày này từ lâu rồi đúng không? Có cần tôi nhắc nhở cô không? Bây giờ tôi mà để cô đi, cô sẽ không có gì cả. Tất nhiên, cô có thể kéo theo lão già Tần Chiêu Vân kia đi ăn xin ở đầu đường xó chợ, có lẽ còn có thể giúp ông ta sống thêm được hai ngày..." Đôi môi anh hơi tái nhợt, những lời anh nói ra vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn, anh nhìn cô chằm chằm, không dời dù là một giây.
Sự chua xót mãnh liệt dâng lên, ngưng tụ thành những giọt lệ nơi khoé mắt.
Ánh mắt của cô, lại trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng và kiên định như trước.
"Nói." Anh lạnh lùng ra lệnh, dùng ngữ điệu tàn nhẫn nhất ép cô đến cực điểm, "Còn muốn rời khỏi tôi sao?"
Đôi môi anh đào nhợt nhạt vẫn mím chặt, không nói một lời, nhưng những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
Giằng co như vậy khiến tâm trí hai người đều kiệt quệ, Thượng Quan Hạo cúi đầu lạnh lùng dán sát vào môi của cô, không chút thương tiếc hôn cô, nhận thấy cả người cô cứng ngắc, ra lệnh: "Há miệng."
Người ở trong lòng run rẩy, đôi môi mỏng mềm mại khẽ hé mở.
Anh nhắm mắt lại, cắn nuốt, hôn thật sâu khiến cô hít thở không thông.
Cuốn lấy nhau dữ dội trong sự yên lặng, hơi thở của anh ngày càng nặng nề, liên tục quấn lấy vỗ về đầu lưỡi mềm mại của cô. Nước mắt của cô vẫn rơi xuống, vô cùng chua xót.

Tần Mộc Ngữ thế này, khiến anh muốn kéo vào trong lòng, thương yêu cô đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
"Bây giờ dậy ăn cái gì đi, đừng làm tôi không vui..." Thượng Quan Hạo trầm giọng nói, hơi thở nóng hổi phả ra trên mặt cô, giống như là đang đè nén những cảm xúc mạnh liệt dâng trào trong lòng,  "Một tuần sau. Tôi sẽ để cô đi."
Câu nói cuối cùng này, khiến cô gái trong lòng anh chấn động, đôi mắt trong veo nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Một tuần nữa, anh kết hôn.
Anh thực sự quyết định... Muốn buông tha cho cô sao?
Đôi mắt đỏ ngầu của Thượng Quan Hạo nhìn vào hai mắt cô: "Cô nói rất đúng, tôi yêu Cẩn Lan, cho nên bất kể dùng phương thức và lý do gì ở cùng người phụ nữ khác, đều sai trái. Vì vậy tôi sẽ để cô đi, Tần Mộc Ngữ."
Gương mặt tuấn tú nam tính của từ từ tiến sát lại gần cô, trầm giọng nói: "Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi, Thượng Quan Hạo tôi vứt bỏ được."
Trời mới biết, giờ khắc này trong lồng ngực anh, đã đau nhức không gì sánh được.
Tần Mộc Ngữ nhìn gương mặt anh một cách hoài nghi, cố gắng phân biệt anh đang nghiêm túc hay là đùa giỡn. Sau khi xác định được là anh đang nghiêm túc, trong đôi mắt tuyệt vọng như tro tàn của cô lóe lên một tia sáng, nhìn anh: "Thượng Quan Hạo, anh sẽ không đổi ý chứ."
Hàng lông mi dày đậm che khuất đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, càng không chú ý đến bàn tay ở bên cạnh đã bị anh siết chặt đến mức nào, khớp xương hiện ra trắng bệch.
"Tôi sẽ ăn cái gì đó, ăn ngay lập tức đây." Cô chỉ sợ anh sẽ đổi ý, đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ không tiếp tục nhìn anh nữa, thân thể nhỏ bé đi tới bên giường, đột nhiên cơn choáng váng đánh úp tới, hai tay cô bám vào bàn ăn, sắc mặt trở nên trắng bệch, là do hai ngày không ăn uống gì nên mới choáng váng như vậy.
Cô ổn hơn một chút, cuối cùng cũng có chút sức lực, ngồi ở bên giường.
Đồ ăn trên bàn phong phú như vậy, nhưng cô như là bị bệnh kén ăn, nhìn những đĩa đồ ăn trên bàn trong lòng cảm thấy chán nản. Nhưng vẫn cầm thìa lên, ép bản thân mình phải ăn cái gì đó, múc một thìa canh, đưa lên miệng.
Kết thúc... Đã đến lúc kết thúc...
Cô không cần phải sống hèn mọn thế này nữa, không còn bị anh nắm sinh mệnh trong tay, bị tổn thương và xúc phạm một cách tuỳ ý...
Một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, hoà tan trong bát canh.
Mà sự kìm nén cơn giận dữ của Thượng Quan Hạo đã tới cực hạn, đột nhiên anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cả người cô vào lòng một cách thô bạo, anh như dã thú áp sát vào người cô, mũi chạm mũi, mắt đối mắt, thở dốc không ngừng.
"Cô rất vui vẻ có đúng không? Có thể rời khỏi tôi... Cô rất vui vẻ có đúng không?" Giọng nói của anh thô cát mang theo lửa giận.
Tần Mộc Ngữ rưng rưng nước mắt, mở miệng nói: "Đúng... Tôi hận không thể rời khỏi anh ngay lúc này.... A!"
Cô đột nhiên hét lên một tiếng, là vì khi cô đang nói thì Thượng Quan Hạo đã xé rách váy của cô. Hai mắt anh đỏ ngầu, mạnh mẽ tách hai chân đang ngượng ngùng khép chặt của cô, thô bạo kéo cô lại gần.
"Không... Thượng Quan Hạo anh muốn làm gì!" Đột nhiên bị ép vào tình thế như thế này khiến cô rơi lệ.
Thượng Quan Hạo hung hăng siết chặt eo cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt đó, giọng nói lạnh lẽo đầy giận dữ: "Cô không biết tôi muốn làm gì sao? Tư thế này cô vẫn chưa quen à? Tần Mộc Ngữ, tôi vẫn chưa chơi đùa cô đủ, hay là cô đã quên mất người đàn ông đầu tiên của mình là ai?! Tôi thật sự muốn xem cô nóng lòng đến mức nào.... Lúc tôi muốn cô, có phải cô cũng nóng lòng không chờ đợi được như thế đúng không?!"
Anh cởi thắt lưng, tiếng kim loại vang lên, tiếp theo là thứ vũ khí nóng hổi sắc bén xuất hiện.
"Vui vẻ sao? Cũng chỉ còn lại một tuần nữa... Vậy cô thử đoán xem, một tuần này tôi sẽ làm gì với cô? Cô thử đoán xem!" Thượng Quan Hạo không khống chế được xé rách quần lót của cô, không có màn dạo đầu, trực tiếp tiến vào trong nơi mềm mại ẩm ướt của cô.
Tần Mộc Ngữ thét chói tai, ngửa đầu ra sau, đau đến sắc mặt tái mép, toàn thân run rẩy.
"Không... Thượng Quan Hạo anh đừng làm thế này, đừng mà!" Cả người cô run run, nghẹn ngào nói.
Sự chiếm hữu thô bạo giống như đang trút giận này làm cô sợ hãi, tay nắm chặt ga giường, không thể cử động, chỉ có thể tiếp nhận anh một cách vô lực. Từng chút một bị ép buộc phải mở ra, nơi chật hẹp bị xâm nhập khiến cô đau đớn vô cùng.
Cô rên một tiếng, sắp không chịu nổi.
"Đây là cô ép tôi, Tần Mộc Ngữ!" Hai mắt anh đỏ ngầu, giữ chặt eo cô, mạnh liệt xâm nhập!
Mặc dù đã phát sinh quan hệ nhiều lần, nhưng trong tình huống cơ thể chưa sẵn sàng vẫn làm cô đau đến phát run. Trong lòng Thượng Quan Hạo nổi cơn thịnh nộ, anh hận sự kiên quyết của cô, hận dáng vẻ không chút bận tâm này! Nhưng vẫn thả chậm tốc độ vì nhìn thấy cánh môi tái nhợt vì đau đớn của cô, đưa tay xuống phía dưới, nhẹ nhàng xoa nụ hoa mẫn cảm, quan sát phản ứng của cô.
"Đau không? Nếu đau thì cầu xin tôi... Cầu xin tôi nhẹ nhàng với em hơn một chút!" Mắt anh đục ngầu, giọng khàn khàn ra lệnh.
Nơi mẫn cảm bị kích thích làm Tần Mộc Ngữ trở nên mê loạn, tay nắm chặt ga trải giường, thở hổn hển, không cách nào thoát ra khỏi cảm giác vừa đau đớn vừa dễ chịu, run giọng nói: "Không... Đừng chạm chỗ đó... Van xin anh, đừng chạm vào chỗ đó..."
Thượng Quan Hạo cúi người xuống che khuất nửa người cô, cảm nhận và quan sát từng cảm xúc của cô.
"Không thể chạm vào có đúng không?" Anh bắt đầu chậm rãi di chuyển, động tác trên tay cũng càng tàn nhẫn hơn, dùng ngón tay không ngừng chà xát, "Nếu như tôi cứ muốn chạm vào thì sao?!"
Cô thét lên, run rẩy, phản ứng kịch liệt.
Hạ thân co rút càng kích thích người đàn ông đang giận dữ, anh cúi người ngậm cắn vành tai trắng ngần, gầm nhẹ: "Vì sao em lại muốn rời xa tôi như vậy? Ngoại trừ tôi, em còn muốn đi tìm ai? Tại sao không tiếp tục yêu tôi! Tần Mộc Ngữ, em là đồ xấu xa!"
Anh nhớ rõ lúc đầu là cô yêu anh, tại sao cô không tiếp tục yêu thêm nữa... Tại sao!!
"Tần Mộc Ngữ, tôi không buông tha cho em được..." Anh đã kìm nén đến giới hạn cuối cùng, thấp giọng nói ra câu cuối cùng, anh cũng không chịu nổi nữa, buông thả bản thân chìm đắm trong nơi mềm mại ẩm ướt của cô.
Người bên dưới mồ hôi nhễ nhại, sự tấn công dữ dội của anh đã dồn cô đến đường cùng. Cô luôn không thể hiểu được mình đã chọc anh giận lúc nào, cũng không biết làm thế nào mới hoá giải được lòng hận thù và sự tàn nhẫn của anh. Giống như bây giờ, cho dù cô có chống cự, cho dù không muốn, cũng vẫn bị từng đợt khoái cảm như sóng biển bủa vây, nằm trong vòng anh bị anh hôn đến nỗi cánh môi sưng đỏ.
Cả người cô rã rời, không ngừng run rẩy. Thượng Quan Hạo ôm chặt người trong lòng, hôn lên đôi môi cô đầy yêu thương, sau đó anh hôn lên từng tấc da thịt trên người cô. Anh muốn thử thay đổi, cố gắng làm cho cô cảm nhận được cảm giác vui vẻ đến điên cuồng khi ân ái, không chỉ có khuất nhục và đau đớn!
Cô khóc, anh cố tình làm chậm lại, duy trì tiết tấu, khi anh mạnh mẽ tiến vào khiến cô điên cuồng thoải mái, một lần nữa nếm trải cảm giác cao trào khi ân ái...
......
Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, rèm cửa sổ được mở ra, gió lạnh thổi vào.
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói.
Hàng lông mi cong dài khẽ rung rung, cô nhíu mày, mơ màng tỉnh lại.
Lọt vào trong tầm mắt là làn gió khẽ lay rèm cửa sổ màu trắng, Tần Mộc Ngữ khựng lại một lúc, lúc này mới nhận ra cô bị người ở phía sau ôm lấy, tựa vào một lồng ngực to lớn, người đàn ông đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang dán băng trắng của cô.
"Đã tỉnh?" Anh nhẹ nhàng nói.
Bình truyền nước bên cạnh giường vừa mới thay, giữa chừng thì cô ngất xỉu, nguyên nhân là do hạ đường huyết.
Thảo nào trên mu bàn tay có cảm giác nhoi nhói.
Tần Mộc Ngữ vừa định cử động, lại phát hiện bản thân đang không mặc đồ, chỉ quấn một chiếc chăn mỏng. Cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh, những sợi tóc đen bóng rơi tán loạn trên bờ vai trắng như tuyết, da thịt cô cọ vào lớp vải thô ráp của bộ vest anh đang mặc.
Tất cả những điều này khiến cô khó lòng chấp nhận được.
"Thượng Quan Hạo, những lời anh vừa nói vẫn được tính đúng không?" Cô hỏi với giọng khàn khàn.
Cơ thể Thượng Quan Hạo hơi căng cứng, lạnh lùng nhíu mày. Cứ mỗi một lần anh thấy áy náy muốn đối xử với cô dịu dàng hơn một chút, thì luôn bị mấy lời nói không biết tốt xấu của cô đánh tan tành. Nhưng lần này anh sẽ cố nhẫn nại, chịu đựng sự nổi loạn và chống đối của cô, để tránh không làm cô tổn thương một lần nữa.
"Tốt hơn hết em nên suy nghĩ xem sẽ trải qua tuần này như thế nào. Ít nhất trong khoảng thời gian này, em là của tôi." Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo hôn lên tóc cô, lãnh đạm nói, "Sau khi tôi chơi đùa đủ rồi thì dù có bán em đi làm gái làng chơi, em cũng không thể chống cự lại."
Tần Mộc Ngữ sợ hãi run lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net