Chương 28: Ta thích bị ngược đãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưỡng hôn, hai mươi mấy năm qua là chuyện mà các thiếu nam thiếu nữ ưa thích nhất, cũng là phương pháp sáng tác kinh điển quen thuộc nhất của Quỳnh Dao. Cho nam chính và nữ chính yêu nhau, nữ chính vì lý do gia đình mà làm người phụ bạc hoặc không muốn làm người thứ ba, hoặc do yếu tố bên ngoài tác động mà lưỡng lự, nam chính ngang ngạnh gần như điên cuồng hôn một cái, không những có thể khiến trái tim của nữ chính trở nên kiên định mà còn có thể khiến cho quảng đại độc giả tán thưởng.

Cách đây không lâu, khi ta còn là một chàng trai vị thành niên, mỗi khi lén lút nhìn vai nam chính đẹp trai phóng khoáng ôm hôn vai nữ chính cuồng nhiệt trên tivi, tim ta không nhịn được mà xao xuyến rung động, yy vô hạn. Sau đó buổi tối tạm biệt cha mẹ, ta trở về phòng ngủ, chuẩn bị cẩn thận rồi ôm gối của mình cắn loạn một lúc. Nhưng khi chuyện này thật sự xảy đến với ta, ta lại... làm đà điểu (trốn tránh).

Đối phương không phải ai khác, là Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân đấy. Là công tử ăn chơi Ngô Thế Huân nổi tiếng khắp toà soạn không ai không biết, là Ngô Băng Sơn thanh cao lạnh lùng, là Ngô thánh mẫu thụ trong tiểu thuyết "Nhân kiến nhân ái, hoa kiến hoa khai" của ta, quan trọng hơn là, bây giờ kim ốc tàng kiều, Ngô tiện thụ lại còn nuôi cả mĩ nam trong nhà nữa!

Thế này thì làm sao mà ta chịu nổi?

Ta không dám nói chuyện bị cưỡng hôn với ai, chỉ dám nói với Tử Thao đang ở bên kia Đại Tây Dương. Tử Thao nghe xong tin tức của ta, ngồi trước màn hình im lặng một lúc, cuối cũng cũng gõ một hàng chữ:

"Haizzz, một thanh niên tốt như thế lại bị cậu làm hại!"

Ta trừng muốn rớt hai tròng mắt, tỉ mỉ xem đi xem lại câu này không dưới mười lần, lại nghiêm túc nhớ lại xem thầy giáo ngữ văn hồi tiểu học đã dạy ta phân tích câu chữ như thế nào, ta xác định những câu này của Tử Thao nghiêng về phía Ngô Thế Huân chứ không phải ta, rút cục ta cũng nổi điên rồi.

Bấm điện thoại, mặc kệ phí quốc tế là mấy đồng hay mấy chục đồng một phút, sau khi nghe được giọng lười biếng của Tử Thao, ta bắt đầu lên án mắng to, "Cậu là cái đồ sính ngoại, chân ngoài dài hơn chân trong, cậu là đồ con Gấu Trúc ăn cơm Tây vong ân phụ nghĩa. Lại còn dám bảo tớ làm hại thanh niên tốt? Aaaaaa! Nói như thế khác nào bảo tớ phạm tội cưỡng bức? Aaaaa! Rõ ràng là anh ta nọ kia tớ, chẳng lẽ tớ lại không thể phản kháng một chút sao? Aaaaa!"

Chờ lúc ta mắng đến rát lưỡi khô môi, bên kia điện thoại Tử Thao mới lười biếng ngáp một cái, nói:

"Lộc Hàm, lâu rồi cậu không kích động như này nha."

"Sao tớ không kích động được? Cậu toàn nói đỡ cho Ngô tiện thụ kia không thèm đứng về phía tớ! Hừ!"

Tử Thao dừng một chút, lại nói: "Lộc Hàm, ý của tớ là, với đặc thù gen tiểu cường và thần kinh đơn bào của nhà họ Lộc mà cậu lại so đo từng tí một chỉ vì một cái hôn như thế, khiến cho ai gia quá kinh ngạc."

Tử Thao nhất châm kiến huyết (châm chọc), ta nghẹn đớp đớp không khí, không nói lại được câu nào.

"Tớ so đo thật à?"

"Ừ, vì một cái hôn như thế mà lại không tiếc tiền gọi điện thoại quốc tế, riêng việc này đã tương đối khác thường rồi."

"Tớ ———–"

"Không cần cậu phải giải thích," Tử Thao ngắt lời ta, hùng hồn phát biểu,"Xét thấy cậu không bình thường, trước tiên tớ hỏi cậu vài vấn đề."

"Thứ nhất, từ sau lúc bị cưỡng hôn, phản ứng của cậu khi nhìn thấy Ngô Thế Huân thế nào?"

Ta bĩu môi, "Phản ứng con khỉ, mấy ngày nay đến toà soạn tớ trốn được thì trốn, a, tức là mấy ngày nay làm tổ trong phòng biên tập không ra khỏi cửa nửa bước."

"Thứ hai, tại sao phải trốn?"

"Bởi vì quá xấu hổ, lại quá tức giận nữa, làm người sao anh ta lại làm vậy?"

Tử Thao chặn họng ta "Giải thích cho rõ, tóm lại là xấu hổ hay tức giận?"

Ta nhìn trời do dự, cắn răng nói: "Là tức giận, cực kỳ tức giận, sắp phát điên rồi! Ngô Thế Huân vương bát đản, rõ ràng trong nhà anh ta có trai đẹp, anh ta lại không dùng, cố tình lôi tớ đi thử giường, lại còn bị bắt gặp tại hiện trường nữa chứ, có khác gì bắt gian tại giường đâu? Tớ chết mất!"

"A, cậu ghét chàng trai kia à?"

"Không ghét! Nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện này là tớ mất hứng. Rõ ràng Ngô Thế Huân vì lấy lòng chàng trai kia mới trang trí phòng khách dễ thương như thế, kiểu trang trí phòng khách với phòng ngủ của chàng mĩ nam kia y chang nhau, thế mà phòng ngủ Ngô Thế Huân lại chỉ độc một kiểu tu hành, cho nên tớ cực kỳ nghi ngờ Ngô Thế Huân cố ý lôi tớ ra làm bia đỡ, khiêu khích chàng mĩ nam kia, tớ tớ ————— tức chết mất! Đáng ghét!"

Nói xong, ta càng nghĩ càng giận, bên này điện thoại ta nghiến răng ken két, hận không thể lao ngay đến bóp chết Ngô Thế Huân. Bên kia Tử Thao im lặng một lát, cuối cùng tổng kết lại, "Lộc Hàm, không phải cậu đang ghen đấy chứ?"

"Hả?"

Ta đang ghen? Ha, chuyện đáng cười nhất quả đất.

Tử Thao thở dài, "Lộc Hàm, cậu đừng có chối, lúc cậu nói Ngô Thế Huân kim ốc tàng kiều, tuy chúng ta cách nhau một đại dương, tớ cũng ngửi được mùi dấm chua thổi qua. Theo suy đoán của ai gia, sự thật là cậu không để ý chuyện mình bị cưỡng hôn, mà là để ý chuyện Ngô Thế Huân cưỡng hôn cậu để diễn trò cho tiểu mĩ nam kia xem. Cậu vì yêu nên mới ghen, không dám đối mặt với chính mình, không dám đối mặt với sự thật và Ngô Thế Huân, cho nên quyết định giả làm đà điểu."

"..." Nắm điện thoại, ta líu lưỡi. Hức, ghen? Ta lại có thể ghen vì Ngô Thế Huân, thế này là thế nào?

Ta còn chưa kịp suy nghĩ, Tử Thao đã bắt đầu phân tích sâu sắc: "Tiểu Lộc, tuy bản thân cậu không thừa nhận, nhưng tớ không thể không đau lòng nói một câu, cậu yêu Ngô Thế Huân."

Mấy triệu chứng rối loạn điên khùng bắt đầu xoắn xuýt vào nhau, tại sao lại là anh ta? Chẳng lẽ, trong cơ thể ta, ngoại trừ tiềm chất bi kịch cứng rắn không dễ vỡ, ta còn có tính chất tiềm ẩn.... thích bị ngược đãi????

1. Nếu đối phương không dùng bạo lực hoặc cưỡng chế bạn, bạn sẽ rất khó để đạt tới mức hưng phấn?

2. Xem trên ti vi hoặc trong tiểu thuyết, thấy A bạo hành với B, bạn vô thức nhập mình nhân vật B?

3. Thấy roi hoặc nến, có khiến bạn hưng phấn hay không, hơn nữa còn hy vọng mình sẽ lập tức trở thành người bị sử dụng?

Ban biên tập, giữa trưa.

Ta ngồi trước máy tính, nhìn đủ loại trắc nghiệm, nước mắt ràn rụa.

Người viết mấy bài trắc nghiệm này, không phải biến thái thì cũng là quá biến thái, mà ta cũng lại bị động kinh mới làm cái trắc nghiệm "Bạn có phải là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi" này.

Sự thật chứng minh, căn bản ta không phải bị cuồng ngược, tự nhiên cũng không thể thích ứng với cái kiểu ngược đãi thường xuyên của Ngô Thế Huân được, a di đà phật, ta không thể thích nổi, không thể.

Ngay lúc ta đang nắm chặt tay thành quyền miệng lầm bầm tụng niệm, một đống tài liệu to đùng từ trên trời giáng xuống, trái tim nhỏ bé của ta sợ đến mức đập thình thịch, vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt mất hồn của Bạch Hiền.

Ánh mắt Bạch Hiền lơ đãng, "Sếp bảo em sắp xếp lại tất cả chỗ này, chiều nộp lại cho lão ấy."

"Hả?" Ta chớp mắt, "Sắp xếp kiểu gì?"

"Em là biên tập viên mỹ thuật mà lại còn hỏi sắp xếp thế nào à?"

Ta hoang mang, khóe miệng run run: "Em biên tập văn bản, không phải biên tập mỹ thuật." Dứt lời, Bạch Hiền vẫn mất hồn như cũ, ta vô thức quơ quơ tay trước mặt anh ấy, sao thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy cũng vừa mới bị anh zai nào đó cưỡng hôn?

"Bạch Hiền, anh bị hoa mắt à? Biên tập mỹ thuật ở phòng bên cạnh cơ mà, em là Tiểu Lộc mà."

Bạch Hiền thân người vẫn cứng đờ, lạnh nhạt "Ừm" một tiếng, lại bê đống giấy tờ lên đặt sang bàn chị Tiếu Phù "bịch" một nhát, nhìn vào khoảng không vô hồn lặp lại một lần nữa: "Sếp bảo em sắp xếp lại tất cả chỗ này, chiều nộp lại cho lão ấy." Dứt lời lập tức biến mất khỏi phòng biên tập, khiến nhiệt độ trong phòng xuống đến âm độ.

Nghệ Hưng thở dài, đứng lậy ôm đống tài liệu nói: "Tôi, tôi... mang giấy tờ... giấy tờ.... sang phòng biên tập mỹ thuật đây."

Ta nhìn theo hướng Bạch Hiền rời đi, hơi lo một chút, "Không cần đuổi theo đưa anh ấy về à?"

Chị Tiếu Phù lắc đầu, nhún vai nói: "Không cần, mang được người về chứ không kéo được trái tim cậu ấy về."

Ta vò đầu, "Tóm lại là chuyện gì đang xảy ra thế?"

Vừa nói xong, Tiểu Chí đã thình lình xuất hiện trước mặt ta với chị Tiếu Phù, cười ha ha: "Loại chuyện bà tám như này phải hỏi tôi."

Tiếu Phù cười lớn, "Tiểu Chí, bộ phận hành chính các cậu nhàn hạ thật đấy, vừa nghe thấy có chuyện để tám đã tót vào đây rồi."

Tiểu Chí bị châm chọc, không chút xấu hổ vênh mặt, lại còn giả vờ nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Lưu bảo, công việc chính của bộ phận hành chính là quản lý tốt hậu cần, phải quan tâm lo lắng đến tất cả các nhân viên trong tòa soạn, cho nên, chuyện của Bạch Hiền đương nhiên tớ phải biết. Cái này không phải ăn no rỗi việc nha, là công việc, công việc đó!"

Thấy Tiểu Chí chém gió hùng hồn lý lẽ thuyết phục, trong nháy mắt cái gì mà Ngô Thế Huân, cái gì mà cưỡng hôn đều bị ta ném ra sau đầu, mớ thần kinh đơn bào của nhà họ Lộc lại mạnh mẽ phát huy tác dụng, loáng một cái ta đã vẫy vẫy đuôi nói: "Chị Tiểu Chí, tóm lại là có chuyện gì thế, nói cho em biết với! Nói cho em biết đi mà!"

Tiểu Chí ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng kể lại.

Hóa ra, chuyện bà tám lần này rõ ràng là có liên quan đến phong nguyệt (chuyện trăng gió, tình yêu).

Chuyện kể rằng tầng 23 của tòa nhà thương mại này có một công ty công nghệ TNHH, ông chủ trẻ tuổi của công ty là nhân tài trong giới IT. Vị nhân tài này tên là Phác Xán Liệt, vì còn trẻ mà đã thành công gây dựng được sự nghiệp, chúng ta cũng coi như đã từng nghe danh.

Mà tuần trước, Phác Xán Liệt nhân lúc mọi người nghỉ trưa, dũng cảm chặn Bạch Hiền lại ở ngay cửa tòa nhà, khéo léo chọn lựa lời lẽ biểu đạt tình cảm mến mộ của mình, nhưng thổ lộ còn chưa xong, Bạch Hiền đã phát huy công phu vua sư tử rống, hung dữ nói một câu "Cút ngay", triệt để xát muối vào trái tim bé nhỏ của Phác Xán Liệt.

Nếu câu chuyện chỉ có thế này cũng chả có gì là ngạc nhiên, dù sao thân là "Mĩ nam tòa nhà Lập Đỉnh Quốc Tế", Bạch Hiền từng đánh bại vô số hoa khôi các phòng ban, người theo đuổi bị cậu cự tuyệt cũng nhét đầy vài cái sọt. Nhưng oan nghiệt là ở chỗ, Phác Xán Liệt này theo đuổi thông minh hơn những người khác, biết Bạch Hiền có tư tưởng bảo thủ không dễ mà bắt được, cho nên trước khi tỏ tình đã làm một số công tác chuẩn bị.

Đầu tiên là hối lộ Nghệ Hưng ban biên tập chúng ta, sau khi biết gần đây Bạch Hiền chơi Đại Thoại Tây Du, không chút do dự lao ngay vào GO, chinh phục Bạch Hiền trong game trước đã. Tháng trước hai người vừa mới kết hôn trong game, tuy rằng không theo lẽ thường lập tức hẹn gặp nhau ở ngoài đời rồi XXOO, nhưng Bạch Hiền vẫn vô cùng hâm mộ ông "Chồng ảo" tài hoa trí thức.

Nghệ Hưng thấy thời cơ chín muồi bèn xúi giục Phác Xán Liệt rèn sắt ngay khi còn nóng, thổ lộ tấm chân tình, kết quả là nói còn chưa xong đã bị Bạch Hiền tàn nhẫn một câu "Cút ngay" mà chặt đứt tình duyên giữa hai người. Hôm đó Bạch Hiền onl game phát hiện "ông xã" đã cưỡng chế ly hôn, hỏi ra mới biết người đó lại là Phác Xán Liệt.

Khụ khụ, thử nghĩ mà xem, "ông xã" phong hoa tuyết nguyệt trong game, nhân tài IT đẹp trai phóng khoáng ngoài đời, hơn nữa Phác Xán Liệt tuy rằng không có tuyệt mỹ như Ngô Thế Huân hay sếp, nhưng cũng coi như là trắng trẻo tuấn tú, lại có một công ty như vậy làm hậu thuẫn, giá trị con người tăng gấp trăm lần. Chỉ cần là bất kì người nào, sẽ không từ chối một người như thế.

Chỉ tiếc, Bạch Hiền từ chối.

Mà càng đáng tiếc là, sau khi Bạch Hiền từ chối, biết được chân tướng, triệt để đau đớn và tuyệt vọng.

Ta nhìn trời, "Bạch Hiền không muốn giải thích một chút, cứu vãn một chút sao?"

Tiểu Chí lắc đầu than thở, "Nghệ Hưng có giải thích rồi, nhưng Phác Xán Liệt kia... Haizz, Tiểu Lộc em thử ngẫm lại xem, nếu em là một thiếu gia giàu có, em sẽ thích dạng người nào?"

Ta gãi đầu, "A, không biết."

"Vứt đi!" Chị Tiếu Phù khinh bỉ liếc mắt nhìn ta một cái, hiếm thấy tham gia vào đề tài buôn chuyện, "Đương nhiên là muốn tìm một người không yêu tiền của mình. Phác Xán Liệt hoàn toàn có thể cho Bạch Hiền biết thân phận của mình trước khi thổ lộ, nhưng anh ta không làm, mà trăm phương ngàn kế tìm Nghệ Hưng, lại dụ dỗ Bạch Hiền trong game, em cho là gã công tử này muốn gì? Chơi trò tình cảm trong game?"

Tiểu Chí gật đầu đồng ý, "Nói cho cùng, Phác Xán Liệt muốn Bạch Hiền yêu con người của anh ta, sau đó mới cho biết thân phận công tử của mình. Nhưng bây giờ dưới tình huống Bạch Hiền sau khi từ chối đối phương mới biết được người đó là nhân tài IT ở tầng 23, đổi lại là chị, cũng không muốn tiếp nhận Bạch Hiền."

Ta nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, Bạch Hiền tuy rằng thường xuyên bị vệ tinh theo đuổi, nhưng mỗi lần đều đóng giả ngây thơ dịu dàng nói lời từ chối, khi nào thẻ tín dụng hết tiền, còn có thể đưa ta cùng đi lừa lấy hai suất cơm rồi mới giả vẻ mặt lưỡng lự từ chối đối phương.

Tại sao lần này lại quyết liệt thế nhỉ? Lại còn to tiếng thô lỗ, bảo đối phương "Cút ngay" nữa?

Bạch Hiền vì duy trì hình tượng tốt đẹp "Đóa hoa của nhà thương mại", đã lâu lắm rồi không chanh chua chửi mắng người khác, lần gần nhất cũng là ————–

Trong đầu ta một tia sáng chợt lóe, hét lớn: "Ngày Phác Xán Liệt thổ lộ có phải thứ tư tuần trước không?"

Tiểu Chí cùng Chị Tiếu Phù nhìn nhau, im lặng gật đầu.

Ta vỗ trán, đây mới là cái án oan nhất thiên cổ, Bạch Hiền à! Anh thật là so với Đậu Nga còn oan hơn!

Xán Bạch chuẩn bị lên sàn! Hoàn cảnh của hai bạn này có chút củ chuối và "thum thủm". Nhưng là tại sao ở chỗ nào bạn Lộc cũng có mặt góp phần tạo bi kịch vậy trời????!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net