Chương 29: Thông báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ Tư tuần trước, đúng là đã xảy ra chút chuyện.

Giữa trưa hôm đó, ta và Bạch Hiền ăn cơm xong, ngồi không chẳng có việc gì làm, thế là kéo nhau đi dạo xung quanh.

Nhưng mà vừa đi được một lát, sắc mặt Bạch Hiền liền trắng bệch, môi thâm tím, ta sợ đến mức luống cuống tay chân, cứ một mực lay lay anh ấy hỏi làm sao vậy liên tục, Bạch Hiền vùng vẫy một lúc lâu rồi mới kéo ta chạy khắp ngõ ngách, thở hổn hển nói: "Anh nghĩ.... chúng ta nên về tòa soạn thôi."

Ta trượng nhị hòa thượng không hiểu, còn liên tục lắc lắc anh ấy hỏi: "Tóm lại là làm sao? Anh đau bụng à? Có cần phải đi bệnh viện không? Sắc mặt anh kém lắm đó." Bên này ta còn đang quang quác lải nhải chưa xong, bên kia Bạch Hiền đã hung tợn cào vào tường nói: "Anh không sao, anh chỉ muốn đi.... ị!"

==~

Quạ đen duyên dáng bay ngang qua đỉnh đầu ta, thân là một mĩ nam, một mĩ nam rất đẹp, thế mà cái chữ "ị" khiếm nhã kia lại có thể thốt ra không chút cố kỵ từ đôi môi căng mọng ướt át khêu gợi xinh đẹp của Bạch Hiền, chắc mọi người cũng có thể tưởng tượng được nỗi khổ của ta lúc ấy. Ta rất muốn cho đám đàn ông khí thế ngất trời bám theo sau mông Bạch Hiền nhìn xem ông hoàng "tao nhã mà cao quý" của bọn chúng là như thế này đây.

Ngay khi ta chuẩn bị nói cho Bạch Hiền biết, thật ra chuyện đi ị cũng có thể dùng một vài từ ngữ nói giảm nói tránh như "đi toilet", "muốn đi toilet", "đau bụng", "giải quyết", Bạch Hiền đã lôi kéo ta thần tốc phi về phía văn phòng.

Thời điểm nhìn thấy cao ốc Lập Đỉnh Quốc Tế, Bạch Hiền rốt cuộc cũng mở ra một nụ cười rực rỡ như đào nở. Ta vỗ vai Bạch Hiền, hào khí ngút trời: "Đi đi, con ngoan, ta sẽ không ngừng cổ vũ tinh thần cho con!"

Bạch Hiền quay về phía ta, cười xinh đẹp, đang chuẩn bị cất bước tiến về phía ngày mai tươi sáng, đột nhiên một bức tường thịt chắn đường nhảy ra trước mặt, người nọ toàn thân run lẩy bẩy, hai chân hình như cũng hơi run run. Bạch Hiền không thèm để ý, chỉ một lòng nghĩ đến Mr. Bồn Cầu, bèn tránh sang bên trái nhường đường, ai ngờ bức tường thịt lỗ mãng kia không biết nhìn tình hình, Bạch Hiền đi về bên trái hắn liền đi về bên trái, Bạch Hiền quay qua bên phải hắn cũng quay qua bên phải.

Mami, lúc ấy ta đang đứng xem mà lo lắng không thôi. Ai cũng biết rằng, cảm giác bị kìm nén kia vô cùng khổ sở, lại thêm Bạch Hiền vì để giữ hình tượng đóa hoa của tòa thương mại, dọc đường đi đung đưa nhiều điệu, nghênh nghênh thở gấp (tức là mặc dù rất mót nhưng vẫn phải giữ tác phong yểu điệu, dù có thở gấp cũng thể để người khác thấy mình đang xuống cấp, đoạn này hơi khó xuôi mọi người thông cảm nhé, mình sẽ tìm cách chỉnh lại sau), vất vả chịu đựng mãi mới về được đến văn phòng, mắt thấy đã ngay lập tức phù sa không chảy ruộng người ngoài (Nghĩa gốc là có lợi ích thì ưu tiên người nhà, còn trong câu này thì chắc không phải ý đấy...) được rồi, giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Quả nhiên, chẳng bao lâu, Bạch Hiền đế vương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nghiến răng ken két:

"Tránh ra!"

Anh chàng Tường Thịt hình như không nghe ra, đỏ mặt líu lưỡi nói: "Bạch Hiền, tôi là, tôi là..."

Chưa kịp nói xong, sắc mặt Bạch Hiền đã trắng bệch thêm ba phần, dường như nỗi thống khổ đang tăng thêm, trong tình huống khẩn cấp dứt khoát đẩy người trước mắt ra, bước nhanh về phía toilet, nhưng mà Mr Tường Thịt cũng không phải đứng làm cảnh, thuận thế túm chặt cổ tay Bạch Hiền, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Bạch Hiền, tôi là người ở tầng 23, cái gì... A~ Đại Thoại Tây Du, trong Đại Thoại Tây Du tôi là——–"

Lần này, Bạch Hiền vẫn không cho Mr Tường Thịt cơ hội trình bày như trước, cả người run rẩy quay đầu, siết chặt nắm đấm, rốt cuộc, từ miệng nhả ra hai chữ: "Fuck ———- Off———–"

Mr Tường Thịt giật mình, chết trân tại chỗ, rất nhanh, Bạch Hiền thừa dịp đối phương mất tập trung, hung hăng đạp một cước, ta quay đầu đi không đành lòng nhìn. Chợt một tiếng hét cực kỳ bi thảm vang lên, ta lại ngẩng đầu, đã không còn thấy bóng dáng Bạch Hiền đâu. (Tớ nghi bạn Hiền Hiền tức nước vỡ bờ rồi =___=!!)

...............

Chuyện sau đó thì cả vũ trụ đều đã biết.

Một cước này của Bạch Hiền đã vô tình đạp đứt một đoạn duyên số tốt, khó trách mọi người chỉ biết tình hình sơ sơ, Bạch Hiền cũng không tự tìm Phác Xán Liệt giải thích chuyện hôm đó. Muốn một chàng trai như cậu phải nói như thế nào? "Thật ra, hôm ấy vì tôi rất rất rất rất muốn đi ị, anh lại không nói rõ, lôi lôi kéo kéo tôi lải nhải mãi, trong tình thế khẩn cấp, tôi đành xắn quần đạp anh, còn lớn tiếng chửi Fuck off"?

OTZ, Bạch Hiền đáng thương của ta!

Nhớ lại mọi chuyện, ta vỗ bàn bật dậy, làm cho chị Tiếu Phù và Tiểu Chí vẫn còn đang buôn chuyện quay ra nhìn. "Sao thế? Tiểu Lộc?"

"Chuyện không như mọi người tưởng tượng đâu, thật ra... Hôm đó, haizz!" Ta muốn phát điên, chưa biết phải nói rõ mọi chuyện như thế nào, một tiếng sư tử rống đã lâu không xuất hiện truyền khắp ban biên tập: "Biện Bạch Hiền, lăn ra đây cho tôi! ! ! ! ! ! ! !"

Cái bàn lay động, cốc nước rung rinh, chúng ta lại được hưởng cảm giác động đất quen thuộc. Tiểu Chí cảm thấy không ổn, cười gian hắc hắc, quay về văn phòng của mình, ta lệ rơi đầy mặt. Người có thể phát ra loại sư tử rống này, tìm khắp ban biên tập chắc chắn cũng không thấy người thứ hai ——–

Vừa quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp sếp Kim Chung Nhân cầm một đống tài liệu lớn, mặt mũi tức giận.

Sếp cáu kỉnh vứt đống tài liệt xuống mặt bàn, tiếp tục phun lửa, "Cái gì đây? Bảo cậu ấy đi tìm tư liệu khách hàng, tại sao lại toàn là mấy bài viết quá hạn thế này? Dạo này cậu ấy mất hồn đi đâu vậy? Không muốn lĩnh lương nữa sao?"

Chị Tiếu Phù mặt lạnh kết luận: "Làm trưởng phòng, anh cũng phải quan tâm đến vấn đề cá nhân của cấp dưới chứ? Theo thống kê của chuyên gia, đời sống hôn nhân tình cảm không ổn định kéo dài sẽ gây nên tâm lý bất thường, nóng nảy, hay thay đổi cho nhân viên trong công việc, mà tình trạng này càng thể hiện rõ rệt hơn ở phái yếu. Hơn nữa ban biên tập chúng ta có năm người, mà trong đó phe yếu chiếm ưu thế tuyệt đối với tỉ lệ 3:2. Nếu... không sớm giải quyết vấn đề của Bạch Hiền, tôi dự tính trong mấy tháng tới ban biên tập của chúng ta sẽ càng loạn hơn."

Lời vừa dứt, ta liền giật mình một cái, tại sao ta lại cảm thấy.... lời nói ngấm ngầm hại người này bóng gió ám chỉ ta? Ta ngẩng đầu, quả nhiên thấy sếp nheo mắt nguy hiểm chăm chú nhìn ta, rồi mím môi đẩy gọng kính, ngắn gọn nói nhanh: "Tổ chức họp khẩn cấp, ngay bây giờ!"

Mười phút sau, cuộc họp khẩn cấp được tổ chức ở văn phòng của sếp. Bởi vì sự tình liên quan đến Bạch Hiền nên đương sự chưa được mời tham gia. Tuy rằng lý do hôm đó nghe thật +.+, nhưng vì ảnh hưởng đến hạnh phúc tương lai của Bạch Hiền, ta đành phải kể rõ nó từ A đến Z ra. Nghệ Hưng nghe xong, cố nhịn cười nói: "Thì ra, thì... thì ra là vì vậy. Ha? Ha!!"

Ta im lặng gật đầu, nhìn về phía sếp, "Cho nên sếp à, sếp nhất định phải giúp Bạch Hiền nghĩ một lý do tốt để lừa Phác Xán Liệt đi!"

Chị Tiếu Phù châm thuốc, chậm rãi nhả khói nói: "Lý do vừa không làm Bạch Hiền mất mặt mũi, vừa hợp lý, quả thật không dễ tìm đâu ———–"

Sếp nhướng mày thở dài, "Tôi trở thành ủy viên của "hội phụ nữ" từ bao giờ thế không biết?"

Chị Tiếu Phù cười lạnh lùng, "Trên thực tế, anh vẫn là một ủy viên tính tình khó chịu của hội phụ nữ, thuộc dạng kinh nguyệt mất cân bằng."

Phụt, trong phút bất cẩn, ta và Nghệ Hưng mở miệng phì cười, người dám không nể mặt mũi sếp cũng chỉ có chị Tiếu Phù vào công ty cùng lúc với hắn. Ở bên này, sếp không giận mà cười, đang định nói cái gì bỗng nhiên mở to hai mắt, vuốt cằm ngẫm nghĩ: "Phác Xán Liệt? Chờ đã."

Ba người chúng ta mở to mắt nhìn sếp, lát sau, sếp rút di động ra, ấn bíp bíp loạn xạ một lúc rồi quay màn hình về trước mặt ta, "Nhìn xem, có phải thằng này không?"

Ta nhận cái di động, cúi đầu nhìn, ảnh trong di động chụp hai cậu bé đẹp trai rực rỡ, đứng dưới bảng bóng rổ khoác vai nhau, tư thế oai hùng hiên ngang, bên trái đúng là Phác Xán Liệt, mà bên phải... không ngờ là Ngô Thế Huân. Trong phút chốc, di động trong tay ta run run, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Ngô Thế Huân kiểu này, tuổi vẫn còn trẻ, chắc là vẫn còn đang đi học, trên gương mặt, vẻ trẻ con vẫn chưa mất hết nhưng cũng đã có đường nét giống bây giờ.

Ta nhìn chằm chằm tấm ảnh, trong lòng có chút rung động khó hiểu.

Bên cạnh, Nghệ Hưng nghiêng đầu qua nhìn, bỏ qua phản ứng của ta, gật đầu nói: "Đúng rồi."

Chị Tiếu Phù hỏi: "Anh quen cậu ta à?"

Sếp vuốt cằm, lắc đầu, "Ảnh này là Tiểu Huân gửi cho tôi lúc du học ở nước ngoài, cho nên, người quen của Phác Xán Liệt là Ngô Thế Huân."

Nghe vậy, ta lại giật mình đánh thót, dự cảm không tốt, lặng lẽ đặt di động xuống. Tại sao... nghe được tên Ngô Thế Huân ta lại thấy gai gai sống lưng vậy?

Nghệ Hưng vỗ tay, đôi mắt lóe sáng, "Thế này... thế này không phải xong rồi à? Tôi, chúng ta nhờ Phó tổng giám đốc Ngô giúp Bạch Hiền, đi biện hộ giùm, là, là xong rồi?"

Sếp gật đầu, "Nó và Xán Liệt là bạn nối khố, lớn lên đi du học cũng cùng chọn một chỗ, quả thật lời nói của Tiểu Huân có tác dụng hơn so với chúng ta." Dứt lời, không biết vì sao, sáu con mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về phía ta, ta giả ngu cười: "Ha ha, nhìn em làm gì?"

Sếp liếc mắt ra hiệu cho chị Tiếu Phù, chị Tiếu Phù im lặng ba giây, kín đáo nói: "Đương nhiên là nhìn em, trong ban biên tập, không phải em là người quen thân với Ngô Thế Huân nhất hay sao?"

Ta câm nín, tức giận chỉ vào sếp, "Sếp cũng rất thân với Phó tổng giám đốc Ngô mà, còn gọi Tiểu Huân, Tiểu Huân ————–"

Ta nói năng lộn xộn, sếp chỉ nhún vai nói: "Nhưng tôi không thân đến mức có thể tùy ý đến nhà cậu ta, càng không qua đêm ở nhà cậu ta, cho nên," Sếp dừng lại một chút, cười gian, "Lộc Hàm, tôi thấy để cậu đi nói chuyện thì thích hợp hơn."

Ta nghẹn ngào không biết nói gì, sếp cố ý, chắc chắn là cố ý! Cũng không thèm nghĩ lại, đêm đó ta say rượu, là ai ném ta cho Ngô Thế Huân, nếu ta không bị ném cho Ngô Thế Huân, cũng sẽ không xảy ra chuyện sau đó.

"Cái này ——–" Ta vừa mở miệng, còn chưa kịp tranh luận, chị Tiếu Phù đằng hắng một tiếng, nghiêm túc nói: "Lộc Hàm, chị hỏi em mấy vấn đề."

"Dạ?"

"Trưa hôm đó ai đề nghị ra ngoài đi dạo?"

"...Em."

"Trưa hôm đó ai đề nghị ăn món vịt tẩm bột với tỏi giã?"

"...Vẫn là em."

Chị Tiếu Phù đập tay, vẻ mặt hiểu ra, "A, nói như vậy là em hại Bạch Hiền đầu tiên rượu chè ăn uống quá độ, sau đó lôi kéo thằng bé ra ngoài đi dạo, kết quả là vừa ăn xong lại vận động, khiến cho đại tràng của nó hoạt động, phải đi toilet **, kết quả dẫn đến bị kịch sau này ——"

o(╯□╰)o

Tại sao nói một hồi ta lại thành đầu sỏ gây tội? Vì ta mà đại tràng của Bạch Hiền hoạt động đúng lúc như vậy sao? F**ck!

Sếp và chị Tiếu Phù bất chấp lý lẽ khoanh tay trước ngực, không cần trình bày tiếp, liếc nhau một cái, sếp liền hạ lệnh: "Lộc Hàm, cho cậu thời gian một tuần, phải xúi Ngô Thế Huân giải thích rõ ràng với Xán Liệt bằng được, để Bạch Hiền khôi phục bình thường. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cậu và Bạch Hiền đừng mơ đến tiền thưởng tháng này."

"Cái gì?!" Ta rú lên, sếp giả mù giả điếc, dắt chị Tiếu Phù ra khỏi văn phòng. Ta đứng tại chỗ, lệ rơi đầy mặt, đang lúc do dự không biết phải đối mặt với Ngô Thế Huân như thế nào, chợt nghe Nghệ Hưng nặng nề thở dài sau lưng.

Ta quay đầu, Nghệ Hưng lắp bắp: "Thật xin lỗi."

"Tại sao ạ?"

Nghệ Hưng cắn răng, biết lưỡi mình bị xoắn, lôi laptop ra gõ gõ:

"Tiểu Lộc, em còn chưa hiểu à? Sếp với chị Tiếu Phù cố tình đào hố cho em nhảy xuống."

Ta ngửa mặt nhìn trời, "Em cũng có dự cảm không tốt như thế, nhưng mà———"

Nghệ Hưng giậm chân, sốt ruột gõ: "Em thật là ngốc, còn không nhìn ra à? Thật ra sếp và chị Tiếu Phù đã sớm biết lý do tại sao dạo này Bạch Hiền mất hồn mất vía, cũng đã sớm tính đến chuyện tìm Ngô Thế Huân nhờ mở lời, nhưng rõ ràng sếp chỉ cần tìm Ngô Thế Huân nói một câu là xong, lại vòng vo một vòng, bảo anh diễn kịch dụ em đi nhờ vả Ngô Thế Huân, em còn không biết lý do à?"

Ta chép miệng, nổi da gà, lắc đầu, "Không biết."

"Ngu! Hết! Đỡ! Em có biết dạo này Bạch Hiền luôn trong trạng thái mất hồn mà em cũng liên tục có vấn đề không hả, hôm qua làm vỡ cốc thủy tinh của anh, sáng nay quên đưa tài liệu cho bộ phận phát hành, hồi trưa ăn cơm còn đồ đổ uống lên máy đánh chữ! !"

Ta giật mình tỉnh ngộ.

Khó trách, khi chị Tiếu Phù nhắc sếp quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của cấp dưới, ta có cảm giác ngấm ngầm hại người, thì ra chị Tiếu Phù muốn sếp một mũi tên bắn trúng hai đích? Khiến ta phải đi gặp Ngô Thế Huân, kẻ mà ta vẫn trốn tránh, để Ngô Thế Huân thu phục ta, sau đó tìm Phác Xán Liệt thu phục Bạch Hiền?

OTZ...

Ta đã nghĩ, ta che giấu rất tốt.

Ta đã nghĩ, vụ bị cưỡng hôn không để lại dấu vết gì.

Kết quả là, cả thế giới đều nhìn ra ta bất thường, còn người trong cuộc là ta lại không tự nhận ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net