Chương 30: Tàn phế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự sai khiến của tiền thưởng cuối tháng, ta đành phải bất chấp tất cả lao vào văn phòng Ngô Thế Huân. Nhưng rõ ràng là ta đến không đúng lúc, Slime, Hoàng Mao Cẩu, Lão Trầm... Giờ này phút này, toàn bộ nhân viên phòng phóng viên đang tề tự đầy đủ, ai cũng đang cầm một quyển sổ ghi chép trên tay, xem chừng là đang họp.

Vì ta đột ngột xông vào, Ngô Thế Huân cũng ngừng nói chuyện, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào ta, ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhanh chân lùi vội ra cửa. Đang định đóng cửa lại, chợt giọng nói lạnh băng từ trong phòng truyền ra, "Lộc Hàm."

Người ta cứng đờ, thấy Ngô Thế Huân đang thoải mái chống đầu nhìn ta, ta lại bắt đầu nổi da gà. Ngô Thế Huân ngừng một chút, bấy giờ mới quay lại nói vài câu với cấp dưới: "Việc kia cứ làm vậy đi. Slime cứ thử giải thích tình huống này với khách hàng xem, những người khác nhớ phải gửi đề tài đến mail của tôi trước thứ sáu, vẫn theo quy định cũ, trong lúc tôi không có mặt mà xảy ra chuyện gì thì cứ báo với Slime."

Nói xong, mọi người tách thành hai ba nhóm rời khỏi văn phòng, chỉ còn một người là ta vẫn đứng ngơ ngơ một chỗ. Mất một lúc ta mới cười nịnh nọt: "Hắc hắc, Phó tổng Ngô anh phải đi công tác ạ?"

Nghe giọng điệu lúc nãy của hắn, có vẻ như hắn sắp phải rời khỏi tòa soạn một thời gian. Tốt quá tốt quá, thế thì lão tử ta cũng không cần vì trốn tránh Ngô Thế Huân mà phải đi đường vòng tránh xa khỏi phòng phóng viên nữa. Tốt nhất là Ngô Thế Huân đi luôn đi, đôi ba năm nữa hẵng về.

Bên này ta còn đang khấp khởi mừng thầm, bên kia Ngô Thế Huân đã lại lạnh mặt, đôi mắt trong suốt nghiêm nghị đáng sợ, cuối cùng cười lạnh lùng nói: "Lộc Hàm, giỏi lắm."

Ta líu lưỡi, chẳng hiểu sao hắn lại nói vậy. Nhưng mà nhớ đến mục đích quan trọng lần này, ta bèn quẳng việc đó ra sau đầu mở miệng nói: "Thật ra là thế này, Phó tổng Ngô, hôm nay tôi đến đây.... Là mong anh giúp một chuyện."

Vừa dứt lời, không biết tại sao, mây đen kéo đến đỉnh đầu Ngô Băng Sơn, vẻ mặt u ám như sắp mưa, "Thật sự là quá giỏi, hóa ra cậu bò được đến đây là vì có việc cần nhờ tôi à?"

Ta nhíu mày, cực kỳ cực kỳ cẩn thận nhớ lại xem gần đây có phải mình đã lại đắc tội với Ngô Băng Sơn hay không, ưm ---- trừ vụ say rượu cưỡng hôn, thử giường với hắn ra, còn thì tuyệt nhiên không có à! Ngay cả bộ tiểu thuyết trên mạng kia, ta cũng đã phải drop dưới uy dâm của hắn, bỏ lại sau lưng vô số oan hồn. Trừ lần đó ra, chắc chắn là ta không có chọc vào hắn mà.

Ta gật đầu nói: "Đúng là có việc nên mới đến tìm anh, chuyện -----" chuyện của Bạch Hiền còn chưa nói ra khỏi miệng, ngẩng đầu lên chỉ thấy từng đợt oán hận mạnh mẽ bắn ra tứ phía từ đôi mắt Ngô Thế Huân , làm ta vô duyên vô cớ nổi lên một tầng da gà. Sao ta lại cảm thấy hôm nay Ngô Thế Huân có vẻ giống như oán phụ vậy nhỉ? Hay là ta lại làm sai cái gì rồi?

Chân tay ta luống cuống, Ngô Thế Huân đã nổi giận, lướt điện thoại nói: "Slime, gọi lái xe lên đón tôi!"

Nghe vậy ta bắt đầu hoảng. Cứ thế mà đi công tác luôn à? Thế thì chuyện của Bạch Hiền ta biết tính sao bây giờ? "Phó tổng Ngô, anh đi công tác mấy ngày vậy? Chuyện muốn nhờ anh tôi vẫn chưa nói xong, tôi........."

"Phó tổng Ngô". Ta nói chưa hết câu, lái xe đã bước vào văn phòng, nhìn đồng chí lái xe lưng hùm eo gấu trước mặt, lại nhìn gương mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước của Ngô Thế Huân, ta phát hiện ra một vấn đề: Cho dù Ngô Thế Huân muốn đi công tác, cần lái xe đưa ra sân bay, cũng không yếu ớt đến độ phải gọi lái xe lên phòng đón chứ? Không tự có chân à? Chẳng lẽ bọn họ có gian tình rồi?

Ngay lúc ta đang đắm chìm trong yy đẹp đẽ vô cùng vô tận của mình, chợt nghe Ngô Thế Huân thở dài nói: "Lộc Hàm, tôi đã nghĩ ít nhất cậu cũng sẽ đến hỏi han tôi một câu." Dứt lời, liền lăn bánh xe lùi về phía sau, đồng chí lái xe thuận thế đón lấy, nắm tay cầm đẩy Ngô Thế Huân khỏi văn phòng.

Vì thế, ta chậm trễ nhận ra: Ngô Thế Huân ngồi xe lăn! !

Trực tiếp từ tiện thụ biến thành bệnh nhược thụ?

[Lộc Hàm ban biên tập] Tiểu Trịnh, ra đây em nhờ tí.

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] ?

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] *Mắt nổ sao* Chuyện gì? Lại có chuyện bà tám mới à?

[Lộc Hàm ban biên tập] ==~ Không phải, có chuyện muốn hỏi chị thôi.

Ta đã nghĩ rồi, chuyện của Ngô Thế Huân, ta mà hỏi phòng phóng viên chắc chắn sẽ bị bọn họ khinh bỉ, hỏi người ban biên tập chắc chắn sẽ bị bọn họ trêu là ta để ý Ngô Thế Huân, hỏi người của bộ phận hành chính, dám chắc không đến nửa tiếng, chuyện này sẽ được thông báo cho mọi người cùng biết. Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, hỏi trạm bắt sóng hình người Tiểu Trịnh vẫn là thích hợp nhất. Đắn đo cân nhắc một lúc, ta lại bắt đầu gõ bàn phím.

[Lộc Hàm ban biên tập] Ah, chuyện kia, em muốn hỏi một tí, chân Ngô Băng Sơn làm sao vậy?

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Giật mình! Em không biết thật à?

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Đừng đùa nữa, cả thế giới có thể không biết nhưng chắc chắn em phải biết chứ? Bọn em vừa đính hôn mà!

[Lộc Hàm ban biên tập] Grừ grừ, chị mà cười nữa em cắn chị đấy, nói nhanh đi, rốt cuộc là anh ta làm sao vậy?

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] ^__^ Thật ra thì chị cũng không rõ lắm, chỉ nghe đâu bị xe máy điện đâm phải, ảnh hưởng đến xương cốt, cho nên mấy ngày nay cũng không đi làm. Hôm nay đến là để bàn giao công việc, sau đó xin phép nghỉ nửa tháng ở nhà tĩnh dưỡng.

Trong phút chốc, ta đón gió rơi lệ, nước mắt đầm đìa ướt cả cái bàn phím nhỏ bé đáng yêu. Mấy ngày nay Ngô Thế Huân không đi làm? Nói cách khác, mấy ngày nay ta ngu ngốc trốn đông trốn tây, sợ bị đụng phải hắn, giống như khổng tước xòe đuôi --- tự tác đa tình (tự cho là đúng, tưởng mình là hay, như con công xòe đuôi ra khoe)? Có khác gì chuyện đần độn cắn răng nhịn đói ba ngày trên thuyền, đến lúc rời thuyền mới biết trên thuyền có ăn uống miễn phí?

Nhưng Ngô Thế Huân đi BMW, có thể bị xe điện tông đến tàn tật thì quả là cao thủ.

[Lộc Hàm ban biên tập] Xe máy điện? Chị chắn chắn là tin này của chị chính xác chứ?

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Đúng mà, nghe nói Ngô Thế Huân đuổi theo ai đó ra đến tận cổng, rút cuộc là bị xe máy điện chạy gần đó tông phải. Về phần anh ta đuổi theo ai thì, hắc hắc, còn phải điều tra thêm.

Ta phát lạnh, quả nhiên quân đoàn buôn chuyện quá hùng mạnh, đến cả chuyện như vậy cũng mò ra được, thế mà còn bảo không rõ lắm. Ngồi trước màn hình ta ngập ngừng một chút, nhìn dòng chat của Tiểu Trịnh, trong đầu ta một tia sáng chợt lóe, đuổi theo ai đó?

[Lộc Hàm ban biên tập] Anh ta bị đâm hôm nào vậy? Chị biết không?

[Tiểu Trịnh bộ phận phát hành] Đương nhiên, thứ bảy tuần trước đó. Sau hôm em mời mọi người ăn uống đó.

............

Câm nín thật lâu, rốt cục ta cũng hiểu được hôm nay Ngô Thế Huân oán hận cái gì.

Nhờ vào thần kinh đơn bào của nhà họ Lộc, ta còn nhớ mang máng, ngày đó sau khi bị "Bắt - gian - tại - giường", ta xấu hổ chạy khỏi biệt thự, hình như quả thật có nghe được tiếng xe phanh gấp cùng với một tiếng kêu thảm thiết quen tai.

---- Chẳng lẽ, hôm đó Ngô Thế Huân đuổi theo ta, bị xe đụng phải?

---- Chẳng lẽ, Ngô Thế Huân chờ trực ở nhà chờ ta trả tiền thuốc, rốt cuộc ta vẫn mất tăm, anh ta mới nổi giận như vậy?

---- Chẳng lẽ, hôm nay anh ta vừa về tòa soạn xử lý công tác ta đã lắc mông chạy tới, nửa câu thăm hỏi cũng không có, còn muốn nhờ anh ta giúp?

Thượng đế ơi, xin người hãy mang con đi cùng! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net