Chương 53: Quýt chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, ta khóc sướt mướt mò đến nhà Tử Thao tìm nơi nương tựa.


Tử Thao vốn đang ở nhà thảnh thơi dưỡng thai, vừa nghe ta trình bày hoàn cảnh, liền giậm chân: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Lộc Hàm, chắc chắn cậu nhìn lầm rồi, đứa cháu của mình sao lại có thể thích Kiều Kiều được, chuyện viễn tưởng. Cậu này, sao lại kích động như thế, còn hắt cả cốc nước vào người ta nữa, haiz haiz, buổi cầu hôn tốt đẹp bị cậu phá mất rồi..."

= =

Ta càng nghe càng thấy khó nhai, cuối cùng cũng ngộ đạo, Tử Thao không còn là Tử Thao năm đó ta quen nữa, nó đã hoàn toàn trở thành con dâu nhà người ta rồi, chỉ biết giúp cháu trai, mặc kệ ta sống chết thế nào.

Ta không nói nữa, Tử Thao thì càng nói càng hăng hái, bê cái bụng to đùng lượn qua lượn lại: "Được rồi, bây giờ mình gọi lái xe đưa cậu về nhà Ngô Thế Huân, cậu nhanh nhanh xin lỗi đi. A a! Bỏ lỡ lần này, biết bao giờ mới có người chịu cưới cậu đây, thằng cháu nhà mình tốt như vậy, cậu còn không đồng ý nhanh nhanh đi?"

"Nhưng rõ ràng mình thấy ——-"

"Đấy là trùng hợp! ! Loại xe này có người khác đi cũng là bình thường."

Đang nói dở, trên TV đột nhiên truyền đến một giọng dẫn nữ, bởi vì giọng nói thật sự quá kích động và chói tai, làm cả ta và Tử Thao đều giật mình.

"Cùng điểm nóng một tin tức mới nhất của ngành giải trí, hồi hai giờ chiều nay, nhóm phóng viên ở đường XX gần đài truyền hình tác nghiệp được một số tấm ảnh, mọi người có thể nhìn những tấm ảnh trên màn hình hiện nay, một nam một nữ từ chiếc xe màu xám bạc bước ra chính là siêu sao ca nhạc Kiều Kiều và thái tử của tập đoàn giải trí Ngô Thị. Được biết, gần đây Kiều Kiều từng ba lần bí mật gặp gỡ nhân viên công tác của tập đoàn Ngô Thị, giới giải trí đồn đại rằng Kiều Kiều đang định rời khỏi công ty quản lý hiện tại mà đầu quân cho Ngô Thị, bây giờ Kiều Kiều cùng thái tử của Ngô Thị ôm hôn bên đường, dường như càng khẳng định mong muốn vội vàng nương tựa Ngô Thị, gả vào gia đình quyền thế..."

Trên màn hình, hiện nguyên một màn Ngô Thế Huân cười hôn Kiều Kiều, lòng ta đau muốn nhỏ máu, nắm tay siết chặt. Bên này, Tử Thao vừa rồi còn oang oang kêu gào giờ cằm đã sắp rơi xuống đất.

Điểu chỉnh lại tâm lý một lần, Tử Thao chớp mắt than thở: "Sao, sao lại thế được..." Tuy ngoài miệng còn chưa nhận sai, nhưng khí thế giọng điệu đã ngầm xịu xuống nhiều.

Ta hít một hơi, tắt tivi cười nói: "Thế nào? Không phải mình hoa mắt chứ?" Lại nói, đám phóng viên đúng là chuyên nghiệp, cũng không biết chọn góc chụp như thế nào, nhìn bộ dạng thần thái bay bổng của hai người trong ảnh, hoàn toàn có thể đem ra làm ảnh cưới được.

Tử Thao im một chút, kéo ta ngồi xuống nói: "Có thể có hiểu lầm gì không? Nếu không... mình giúp cậu gọi Ngô Thế Huân đến ——-"

Tử Thao chưa nói xong, ta đã lắc đầu tuyệt vọng, "Gấu Trúc, mặc kệ vì lý do gì, mình đều không cách nào chấp nhận người đàn ông mình yêu ôm người con gái khác, huống chi, người ấy lại là Kiều Kiều... Thao, cậu không hiểu được cảm giác hiện tại của mình, chỉ cần nghĩ đến cảnh ấy mình liền thấy buồn nôn."

Nghe vậy, Tử Thao nắm lấy tay ta, bàn tay run run, "Chẳng lẽ không còn cách nào sao? Mình nhận ra được, nó đối với cậu là thật lòng, còn vì cầu hôn cậu mà chuẩn bị nhiều như vậy, lúc ở Anh..."

Ta xua tay, ngăn không cho Tử Thao nói tiếp, thở dài: "Gấu Trúc, cậu không cần cố nữa, mình đột nhiên nghĩ thông rồi. Có lẽ, Ngô Thế Huân cũng thế, Bác Hi cũng thế, mình đều không thể trèo cao. Mình mãi mãi vẫn là Lộc Hàm ở khu tập thể thôi, bạch mã hoàng tử với mình chỉ là mơ ước xa vời."

Hai lần ăn phải quả quýt siêu siêu chua rồi, ta nghĩ, chắc một thời gian nữa ta cũng không dám ăn quýt, không khéo chỉ cần nghĩ đến đã thấy chua hết miệng.

Nói xong, Tử Thao đột nhiên không có phản ứng gì, ta thấy lạ nghiêng đầu hỏi, "Sao thế?"

Tử Thao khóc lóc, "Nhưng mà... nhưng mà mình tưởng chỉ là hiểu nhầm, đôi tình nhân trẻ các cậu cãi vã nho nhỏ thôi, nên đã gọi Ngô Thế Huân đến đây đón cậu rồi."

Lời vừa dứt, ngoài cửa cũng đúng lúc vang lên tiếng chuông.

Đầu ta nổi lên một đám hắc tuyến, khóe miệng run run. Gấu Trúc thối, tên phản đồ nhà ngươi!

Tử Thao nước mắt lưng tròng, làm dáng vẻ đáng thương đan đan ngón tay, "Mình không biết là chuyện lại chết người như vậy ———-"

"Mình mặc kệ, bây giờ mình không muốn gặp hắn, cậu bảo hắn đi đi."

Tử Thao rưng rưng gật đầu, lết từng bước từng bước ra mở cửa, chẳng bao lâu, ta nghe Tử Thao hét to ngoài đại sảnh: "Bác Hi?"

Chớp mắt, Bác Hi sải bước tiến đến, vẻ mặt trăm vị ngổn ngang, chăm chú nhìn ta thật lâu, cuối cùng phun ra một chữ: "Ta ———- "

Ta nhìn nhìn Tử Thao, Tử Thao vô tội giơ tay, "Mình thề, trừ gọi cho Ngô Thế Huân ra, mình không gọi cho ai nữa."

... Chúa Jeses à, chú không thể cho cháu yên tĩnh một lát được sao?

Ngoài sân, ta cùng Bác Hi ngồi một chỗ, uống trà.

Bác Hi: "Hàm Hàm, xin lỗi, anh biết tự nhiên tới đây là rất đường đột, nhưng anh... anh..."

Ta nhấp một ngụm trà, khép khẽ mí mắt: "Bác Hi, có phải từ lúc ở đài truyền hình anh vẫn đi theo tôi không?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Bác Hi quả nhiên khó coi hơn vài phần, anh ta cắn răng nửa ngày mới ho ra được một câu "Xin lỗi". Lúc đó, tuy rằng đang choáng váng nhưng ta vẫn cảm giác thấy có người đi theo ta. Ở phương diện này, Bác Hi quả là một người bạn trai tốt, dịu dàng quan tâm, anh ta biết ta không muốn bị quấy rầy, nhưng lại sợ ta gặp chuyện không may, cứ lén lén lút lút bám theo ta nguyên một buổi chiều.

Nếu không có Kiều Kiều, có lẽ bây giờ con của hai chúng ta có thể đi chợ được rồi.

"Bác Hi, cám ơn anh."

Thật ra Bác Hi không nói, ta cũng biết anh ta đến làm gì. Đại khái là cũng xem tin tức, định đến an ủi ta, nhưng lại không biết nên nói cái gì, lấy thân phận gì đến an ủi. Thật buồn cười làm sao, tựa như thời gian quay trở lại ba năm trước, Ngô Thế Huân là Bác Hi ngày trước, Bác Hi đang ngồi bên cạnh lại muốn an ủi ta, a!

Tình cảnh như thế này, Bác Hi cũng bắt đầu căng thẳng, đỏ mặt nửa ngày, cuối cùng giữ chặt lấy ta, nói: "Hàm Hàm, cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt!"

Ta kinh ngạc nhìn thẳng vào Bác Hi, im lặng.

WTF? Nói nửa ngày, hóa ra an ủi là giả, thừa lúc cháy nhà đến hôi của mới là thật. Ta nhớ đã nói rất rõ ràng với Bác Hi, anh ta cũng ra vẻ rất độ lượng rồi cơ mà!

Ta cười, tìm cách rút tay ra khỏi bàn tay của Bác Hi, "Bác Hi, anh không cần phải như vậy ——— "

"Hàm Hàm, hãy nghe anh nói, thật ra hôm nay lúc chúng ta đi xem Kiều Kiều hát, anh đã thật sự nghĩ thông, chỉ cần em hạnh phúc, anh tình nguyện yên lặng cầu chúc cho em, chỉ cần đứng từ xa nhìn theo em là được rồi, nhưng mà... Hắn lại đối xử với em như vậy, anh.. anh thật không thể tha thứ cho hắn... Anh hiểu, có lẽ bây giờ em không thể lập tức tiếp nhận anh, nhưng anh muốn nói với em, anh sẽ luôn luôn ở đây, chờ em..."

Nhìn thấy tình cảm sâu đậm chân thành của Bác Hi trong đáy mắt, không hiểu sao, ta không hề cảm động lấy nửa phần, ngược lại còn thấy nổi da gà. Bác Hi à Bác Hi, chẳng lẽ anh không biết bây giờ anh chỉ trích Ngô Thế Huân như thế nào, kỳ thật cũng đồng thời chỉ trích chính anh ba năm trước như thế sao? Nếu lúc trước tôi không phát hiện ra nhật ký của anh thì còn có chút khả năng, chỉ tiếc, tôi đã xấu bụng đọc trộm nhật ký của anh, nỗi nhớ nhung mỗi ngày mỗi giờ dành cho Kiều Kiều ấy, đã làm tình cảm tôi dành cho anh chết hẳn rồi.

Cho dù không có Ngô Thế Huân, cũng TUYỆT! ĐỐI! KHÔNG! THỂ!

"Hàm Hàm—— "

Nghe thấy Bác Hi nhẹ nhàng gọi tên một tiếng, ta tuyệt vọng nhắm mắt, đang do dự không biết làm sao đuổi hồn ma cứ theo ám này đi, chợt nghe một tiếng ho khan xấu hổ truyền tới từ phía sau.

Ta và Bác Hi song song quay đầu, chỉ thấy Tử Thao ôm cái bụng khó xử đứng ở cửa, bên cạnh là Ngô Thế Huân mặt đen như đít nồi.

Lòng ta chùng xuống một cái, vì chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lại gặp Ngô Thế Huân trong hình huống như vậy, nhất thời tay chân cũng có chút luống cuống.

Tử Thao ha ha gợi chuyện, "Cái này, tôi, xấu hổ chen ngang hai người một chút ~ Hàm Hàm, cậu đừng có trách mình, một ông chú bụng to như mình, không ngăn nổi Ngô Thế Huân... Ha ha, mọi người từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện, tôi đi pha trà." Dứt lời, không chút nghĩa khí chạy mất thật.

Mặt ta tối sầm, không cần dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể tưởng tượng ấm trà xã giao này Tử Thao sẽ pha thật lâu, thật lâu.

Bác Hi nhìn thấy "tình địch", tự nhiên sinh ra một chút dũng khí, đứng thẳng dậy: "Anh tới đây làm gì?"

Ta kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, nhìn Ngô Ma Vương, áp lực Ngô Ma Vương gây ra không nhiều người có thể đỡ được, không biết Bác Hi trong tình trạng không luyện tập qua có thể đánh bại Ngô Đại BOSS hay không. Kết quả là...

Ngô Ma Vương không thèm nhìn Bác Hi, ngay cả một giây đấu tranh cũng không có,trực tiếp lướt đến trước mặt ta, ánh mắt thâm sâu.

"Lộc Hàm, chiều nay em đi xem ca nhạc? Với Bác Hi?"

Ta giật mình, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Ngô Thế Huân, đúng vậy, hắn giấu ta ôm hôn Kiều Kiều bên đường, ta cũng lén hắn hẹn hò với người yêu cũ, ha ha, thế thì còn tính toán gì? Cả hai bên đều không có tình cảm chân thành thì ta còn có thể nói gì?

Nghĩ rồi, ta cười to, cười đến chảy cả nước mắt, "Đúng vậy, không phải tôi đã nói với anh sao? Tôi và Bác Hi sẽ quay lại."

"Hàm Hàm!" Nghe xong lời này, ánh mắt Bác Hi chợt lóe sáng, ta sợ hắn nói lộ, chặn họng nói trước: "Thật ra tôi cũng đang do dự, nên đáp ứng Bác Hi hay không, dù sao... A, cho nên phải cảm ơn Ngô tổng anh, nếu không nhìn thấy anh cùng với Kiều Kiều ở đài truyền hình, làm sao tôi có thể quyết định nhanh như vậy?"

Nghe xong lời này, vẻ mặt lạnh lùng của Ngô Hàn đột ngột biến hóa dữ dội, lát sau mới run run môi nói: "Em nhìn thấy ——– "

Ta cười nhẹ nhàng, vuốt cằm, "Đúng, tôi thấy. Nếu hai người đàn ông đều lừa dối tôi, tại sao lại không chọn người thích tôi hơn?"

Nghe vậy, Ngô Thế Huân im lặng một chút, nhíu mày nhìn ta, ánh mắt phức tạp vô cùng: "Lộc Hàm, ra là em nghĩ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net