Chương 54: Thủng dạ dày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chuyện xảy ra tiếp theo, phát triển theo một phương hướng mà ta không tài nào lường trước nổi.

Ở nhà Tử Thao tự kỷ hai ngày, sáng thứ hai, ta ngoan ngoãn vác mặt đi làm, nhưng mà...

Thứ hai, hội nghị thường kỳ, không thấy Ngô Thế Huân xuất hiện ——

Thứ ba cũng không xuất hiện ——

Thứ tư ——

Thứ năm ——

Vì thế, một đống tin vịt nổi lên.

Đồng nghiệp A: "Nghe gì chưa? Hình như Ngô Băng Sơn muốn từ chức."

Đồng nghiệp B: "A? Không lẽ nào? Hôm trước tôi xem tivi thấy tin hot của anh ta và ngôi sao ca nhạc Kiều Kiều. Haiz, hồi trước chỉ biết Ngô tổng là con nhà giàu, không ngờ anh ta lại chính là thái tử gia của tập đoàn Ngô Thị, a a! Nếu biết từ trước tôi đã sớm theo đuổi rồi."

Đồng nghiệp C: "Cô nên cảm ơn trời phật là lúc trước không biết đi, nhìn Lộc Hàm phòng biên tập xem, còn không phải là ví dụ sẵn có sao? Cái cô Kiều Kiều kia vừa xuất hiện là bị đá luôn."

Đồng nghiệp D: "Uh ha, thật là đáng thương."

Đồng nghiệp E: "Nhưng mà Ngô tổng cũng thật là tuyệt tình, nói từ chức là từ chức, không biết đã nói lời tạm biệt với Lộc Hàm chưa nữa?"

...

Trong phòng biên tập, Bạch Hiền lo lắng nhìn ta chằm chằm, "Tiểu Lộc, rốt cuộc hai người làm sao thế hả? Xán Liệt cũng không liên lạc được với Ngô Thế Huân, Đại BOSS vì chuyện Ngô Thế Huân mấy ngày không đi làm mà sắp phát điên rồi."

Chị Tiếu Phù đẩy bàn phím ra, tiến đến trước mặt ta nói: "Ngô Thế Huân cứ như bốc hơi rồi, Lộc Hàm, em không lo lắng thật hay giả vờ không lo vậy?"

Nghệ Hưng: "Tiểu, Tiểu Lộc, em... em không nên, không nên tin tivi..."

"Các người rảnh rỗi lắm à? Không có việc gì làm à?" Đang nói, sếp Kim Chung Nhân cầm một đống tài liệu lớn đi từ văn phòng ra, mọi người nhất thời gà bay chó chạy.

Sếp đủng đỉnh chậm rãi bước tới, đem đống tài liệu đặt xuống trước mặt ta, trịnh trọng nói: "Về bảo với Ngô tiểu tử, bốn ngày công tác dồn hết ở đây, nó không đem về xử lý nhanh thì cuối năm cắt thưởng." Nói xong, lão dừng lại một chút, nhe răng ra cười: "Đại BOSS bảo thế."

Ta nuốt nước miếng, đảo mắt nhìn đống tài liệu trước mặt một lần, toàn bộ đều là work của phòng phóng viên chồng chất mấy ngày nay chờ Ngô Thế Huân phê duyệt, "Nhưng mà, sao lại bảo em đi đưa?" Không phải chỉ mỗi mình ta biết nhà Ngô Thế Huân, nhân viên chuyển tài liệu của Ngô Thế Huân đâu? Nhân viên phòng phóng viên đâu?

Lôi mọi người trong văn phòng ra quay vòng một lượt cũng còn lâu mới tới phiên ta!

Ai ngờ, lời vừa nói ra khỏi miệng, mặt sếp liền đen thui, đẩy đẩy gọng kính vàng liếc mắt: "Lộc Hàm, công ty cung cấp cho cậu một lý do đường hoàng như vậy để đến tìm Ngô Thế Huân, cậu không cần phải vừa được lợi vừa la làng."

"..." Ta bị câu uy hiếp sau cùng của sếp dọa sợ phát run, đành ngoan ngoãn ôm tập tài liệu vác đến nhà Ngô Thế Huân. Cũng đến thời điểm đặt dấu chấm hết rồi. Ít nhất, cũng nên thu dọn hành lý, đón Ultraman về nhà.

Nếu thật sự tan vỡ, trong chúng ta có một người phải rời khỏi tạp chí, ta nghĩ, người đó cũng nên là ta.

Đến nhà Ngô Thế Huân, ta không gõ cửa mà dùng luôn chìa khóa mở ra.

Quả nhiên, thứ đầu tiên lao tới đón tiếp vẫn là Ultraman như trước, vài ngày không gặp, tiểu tử kia lôi hết mọi thủ đoạn ra làm nũng, cho đến tận khi mặt ta ướt sũng nước miếng mới cảm thấy hài lòng vẫy đuôi ngồi sang một bên.

Ta thay đôi giày khác, đang lúc do dự thì chợt nghe thấy tiếng động, kết quả vừa nhìn lên, đã thấy Mân Thạc khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, cười lạnh.

"Oa, đây không phải là Lộc đại công tử sao? Khách quý khách quý rồi."

Sau khi ta chia tay với Ngô Thế Huân, thái độ của Mân Thạc cũng quay ngoắt 180 độ, từ "chị dâu" chuyển luôn thành "Ngô đại công tử", mặc dù chưa quen, nhưng ta cũng làm mặt lạnh trả lại. "Tôi tới đưa tài liệu cho Ngô tổng, Lưu tổng bảo tôi tiện thể nhắn với anh ta, nói là mấy ngày nay công ty không liên lạc được với Ngô tổng, bảo anh ta mau về làm, mặt khác ——"

Ta cắn răng dừng lại một chút, rồi hùng dũng oai vệ ngẩng đầu nhìn thẳng, "Tôi tiện tới thu dọn đồ đạc, đón Ultraman." Người sai không phải là tôi, kẻ bắt cá hai tay cũng không phải là tôi, tại sao tôi phải sợ Ngô Thế Huân anh? Tại sao tôi phải chịu để em trai anh châm chọc khiêu khích?

Ánh mắt sắc bén của ta chiếu thẳng vào Mân Thạc, Mân Thạc thấy vậy, chắc cũng không ngờ người luôn dịu dàng như con mèo nhỏ là ta cũng có ngày biết cào, một lúc sau mới hoàn hồn, cong môi nói, "Ha, tốt lắm! Thu dọn hành lý à? Mời tự nhiên! Cậu đưa Ultraman đi cũng tốt, đỡ mất công mỗi ngày tôi phải chạy đi chạy lại từ nhà đến bệnh viện mà còn phải tới đây lo ăn uống cho nó."

Ta vốn đã vòng qua Mân Thạc tiến về phía phòng ngủ, nghe thấy hai chữ "bệnh viện", tim chợt thắt, đột ngột dừng chân, quay đầu hỏi: "Nghĩa là sao?"

Mân Thạc nhún vai, "Còn nghĩa là sao nữa? Lộc Hàm, cậu đi thu dọn quần áo, tiện đường thu dọn giúp anh tôi vài bộ, cậu sống chung với anh ấy một thời gian, biết rõ chỗ cất nội y, quần áo của anh ấy hơn tôi, tôi đem đến bệnh viện cho anh ấy."

Nghe vậy, tim ta đột nhiên nghẹt lại, đau đến gần như ứa máu.

"Thế Huân bị bệnh?" Ta đang thắc mắc tại sao anh ta lại thiếu lý trí như vậy, vì vấn đề tình cảm mà cả làm cũng không đi, hóa ra là bị bệnh?

"Có nặng không? Bệnh gì? Đang ở viện nào?"

... Tuôn xong một tràng, ta chợt hối hận.

F***, cún không bỏ được , Ultraman không bỏ được tật ôm đùi, đến tình hình như bây giờ rồi, ta còn dựa vào cái gì mà quan tâm đến hắn! Hắn lại dựa vào cái gì mà đáng để ta phải quan tâm.

Mân Thạc thở dài, ngồi xuống sô pha nhìn ta. Ta hơi hơi 囧, hận không thể chui ngay xuống một cái lỗ nào đó.

"Lộc Hàm, cậu có biết vì cậu mà anh tôi phải trả giá bao nhiêu không? Cậu không hỏi rõ đầu đuôi đã đẩy anh ấy xuống 18 tầng địa ngục, với buổi cầu hôn hôm đó, đổi lại là ai cũng đều phải ngã bệnh."

Ta trầm mặc, không nói nửa lời.

Mân Thạc rót ra hai chén trà, ý bảo ta ngồi xuống, rồi mới bình tĩnh lại nói: "Anh tôi cũng thật là xui xẻo, chọn tái chọn hồi mới được cậu, không phải là tay bị thương thì cũng là chân bị què, lần này thì hay nữa, dạ dày xuất huyết luôn, vào ăn cơm bệnh viện rồi."

"Dạ dày xuất huyết?" Ta giật mình, nhịn không được lầm bầm trách mắng. Cái tên Ngô Ma Vương này thật là... không nghe lời chút nào! Chuyển đến đây ở không được bao lâu ta liền phát hiện ra hắn bị viêm dạ dày, mỗi lần đau là mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, đáng giận nhất là, người này lần nào cũng đòi cắn răng chống đỡ, nói kiểu gì cũng không chịu ngoan ngoãn uống thuốc.

Sau khi gặp Mân Thạc mới biết được, Nhậm Ma Vương này trường kỳ bỏ bữa sáng, công việc mà nhiều thì cơm chiều cũng nghỉ luôn, hơn nữa còn thường xuyên uống rượu, thức đêm, hút thuốc, ta và Mân Thạc đều lén lút gọi hắn là "Dạ dày thép." Nhưng mà dạ dày thép cứng cáp cũng có ngày thủng.

Hồi còn ở đây, ngày nào ta cũng phải mời hắn ăn điểm tâm sáng, ăn cơm chiều như mời thần mời phật, giờ mới đi chưa được một tuần... Hừ! Đáng đời!

Ta sờ sờ cái mũi, "Vậy cậu chăm sóc anh ta cho tốt, tôi nói chuyện anh ta bị bệnh cho công ty một chút, để cho Đại BOSS đỡ sốt ruột." Dứt lời, ta liền đứng dậy định đi, Mân Thạc lại kêu lên: "Cậu đi như vậy sao? Cậu quẳng ông ấy cho tôi lo hết à? Ông anh à, em sắp phải đi họp báo rồi!"

Ta 囧, "Anh ta không phải anh trai cậu sao —— "

"Anh ta không phải là chồng anh sao?"

"..." Ta bị câu hỏi này mạnh mẽ oanh tạc, đứng đơ tại chỗ không nói nên lời, Mân Thạc lại chống nạnh nói: "Lộc Hàm, nếu bây giờ anh lâm trận bỏ chạy, đừng nói anh em không bỏ qua cho anh, em, bố, mẹ, bà nội, quản gia người hầu nhà em cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"

Ta sặc sữa kêu trời, đây là kiểu người nhà gì vậy?

Mân Thạc vỗ vỗ vai ta, kéo ta ngồi xuống ghế: "Thôi quên đi, ông anh kia của em là đồ lập dị, muốn anh ấy giải thích chắc kiếp sau cũng không có mất, thôi thì để Ông Hoàng Sự Thật em nói rõ đầu đuôi với anh vậy."

Ông Hoàng Sự Thật uống một ngụm trà, giọng điệu êm tai, kể: "Thật ra lần trước Thế Huân đi Anh công tác, liền tiện đường về nhà ngoại thăm gia đình, amh cũng biết, những đại gia tộc như thế rất là phiền phức, rõ ràng tình cảm lạnh nhạt bằng chết mà vẫn phải giả bộ thân thiết ghê lắm. Lần về ấy, ông anh quý hóa dõng dạc từ chối kết hôn với một cô dâu ngoại quốc, nói ra chuyện muốn kết hôn với anh. Gia tộc vì lợi ích hôn nhân chính trị nên tất nhiên không đồng ý, cho nên, anh zai thái tử nhà họ Ngô, đồng ý làm cho gia tộc một chuyện trong khả năng."

Ta chớp mắt thì thào tự nhủ, "Trong khả năng..." Cái gọi là trong khả năng, có lẽ chính là bị ép buộc, bảo sao Ngô Thế Huân miệng kín như bưng với ta, cũng may mà Mân Thạc còn có thể nói ra dễ dàng.

Giọng Mân Thạc lại vang lên, "Chuyện trong khả năng này, chính là một màn mà anh vừa xem. Người ngoài chỉ biết Ngô Thị giàu có phú quý, nhưng không biết cổ đông lớn nhất của tập đoàn chính là bên ngoại nhà em. Mấy người bên Anh coi trọng danh tiếng trong nước hai năm nay của Kiều Kiều, cảm thấy đáng đầu tư, muốn đẩy cô ấy lên thành minh tinh điện ảnh thế giới. Nhưng anh cũng biết, ca sĩ đổi sang ông chủ mới, tính mạo hiểm cùng cơ hội song song tồn tại, hoặc là sau này phất lên, hoặc là không gượng dậy nổi. Gia tộc vì muốn tìm một cái cớ, cho nên mời Ngô thái thử gia diễn kịch một lần."

Ta trừng mắt nhìn thẳng Mân Thạc, khiếp sợ vô cùng, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật theo lời cậu ấy, "Diễn... diễn kịch, nói như vậy...."

"Uhm," Mân Thạc bình tĩnh gật đầu, "Anh zai vì muốn ở bên anh, đáp ứng làm cớ cho công ty, cố ý diễn kịch cho phóng viên chụp được."

╮(╯﹏╰)╭

Ta đã không còn từ ngữ nào để hình dung tâm trạng hiện giờ của mình, lật bàn cả giận nói: "Vì sao trước đó không thương lượng với anh?!"

Mân Thạc cười mỉa, "Thương lượng rồi anh sẽ đồng ý sao? Ai lại chấp nhận để vị hôn phu của mình đi ôm hôn người phụ nữ khác?"

Nhất thời, ta lệ rơi đầy mặt, không biết nên vì Ngô Ma Vương không phản bội mà vui mừng, hay là ghê tởm chuyện anh ta hôn người con gái khác.

"Anh zai cũng thật là xui xẻo, hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho rồi, lập tức cầu hôn, kết quả không ngờ lần đầu tiên cầu hôn đã bị người ta tạt nước vào mặt, đáng thương, trong tình trạng đáng thương như vậy, lại biết được ai đó cảm thấy mình yêu cậu ấy chưa đủ, thà chọn kẻ bắt cá hai tay chứ không chọn anh ấy, thế là liền uống rượu cả đêm, kết quả dạ dày thủng luôn. Ha ha!"

Móng tay ta cắm thật sâu vào đùi, nhìn chằm chằm Ultraman đang chạy loăng quăng kéo áo, mặt đỏ rực.

Nói như vậy, lòng vòng một vòng, Ngô Thế Huân ngược lại trở thành người đàn ông si tình, thâm oán phu, mà ta thì biến thành con người ngoại tình độc ác??

"Nhưng mà..." Ta còn đang tự tìm một cái cớ cho mình, "Nhưng mà, anh ta cũng không nên đối xử với anh như vậy, cuối cùng cũng không thể giấu diếm anh cả đời được chứ? Một ngày nào đó, anh cũng sẽ biết được scadal của anh ta và Kiều Kiều."

Mân Thạc: "Đêm cầu hôn ấy, chẳng phải anh em đã chuẩn bị về nhà lấy sắc đẹp dụ dỗ, thừa dịp anh choáng váng mà nói ra sự thật hay sao? Nhưng mà anh không cho anh ấy cơ hội! Sau đó anh ấy nổi điên chạy đi tìm anh cả buổi tối, đến nhà Tử Thao muốn giải thích, là ai lôi bạn trai cũ ra tôi một câu anh một câu phối hợp, nói hắn ta càng yêu anh nhiều hơn, làm cho anh zai em á khẩu không biết nói gì? Hả? Ai? Lại nói tiếp, thật ra người nào đó, hình như từ đầu đến cuối, cũng chưa định giải thích một chút cho anh của em về chuyện quan hệ với Bác Hi đâu nhỉ?"

Ta 囧, nhìn Mân Thạc đang cười khanh khách trước mặt, đột nhiên cảm thấy ADN thật là thần kỳ. Điệu cười này, ánh mắt này... Nhìn kiểu gì cũng thấy rất là tà ác, nhìn kiểu gì cũng làm cho người ta sợ hãi, nhìn kiểu gì cũng thấy giống ông anh zai của nó.

OTZ

Ta... ta dự cảm những ngày kế tiếp sẽ không thể sống qua dễ dàng.

Ta quả nhiên, không thoát được khỏi số phận bi kịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net