Chương 5. Cha mẹ của Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kí ức thất truyền ở thư viện nhà Potter. Chúng tôi đã dùng cái khế ước đó với chìa khoá hoá giải là 'Đứa bé là con của Severus Snape'."

Nói tới đây Sirius ngẩng đầu nhìn Severus và Harry. Y nhẹ nhàng khẳng định "Harry là con của cậu đó Severus"

Severus không thể tin nhíu chặt đôi lông mày "Không...không phải đâu. Nó giống Potter vậy mà"

"Đúng đúng, con đâu có giống giáo sư Snape đâu. Không thể nào là cha con được"

"Đấy là do James đã phù phép khiến Harry giống mình. Harry từ lúc mới sinh ra đã có gương mặt rất giống cậu nên James mới làm thế. Dù cho Harry nhìn giống James nhưng tính cách của thằng bé tôi nghĩ là sẽ giống cậu"

Severus lắc đầu "Không, không giống tí nào"

"Thật ra là có đó" Remus nói, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, y bình tĩnh nói tiếp "Tính cách của thằng bé rất giống anh. Đôi lúc thẳng thắn đến độc miệng, đôi lúc lại xéo sắc khiến người khác á khẩu. Anh nghĩ rằng từ gen của James với Lily thì có thể tạo ra một thiên tài Độc dược sao?"

Hermione rụt rè nói "Có...có đôi lần Harry tức giận nhìn rất giống giáo sư, cả tướng đi của cậu ấy cũng giống giáo sư nữa. Nhưng con không dám nghĩ tới trường hợp này..."

Severus và Harry ngơ ngác nhìn nhau, thấy trên mặt đối phương hiện lên dòng chữ 'không thể tin nỗi'. Anh không ngờ được, đứa trẻ mà anh ghét cay ghét đắng vì cái mặt y như thằng cha nó hoá ra là con anh. Anh không ngờ được cái thắc mắc của anh khi đứa nhỏ này có hứng thú với độc dược hoá ra là do anh.

Đứa nhỏ này, là con của anh với Lily. Là đứa nhỏ Lily đã không màng sống chết sinh ra cho anh. Nó là con của anh.

Severus run rẩy vươn tay áp lên má Harry. Anh sờ đến vai cậu bé. Đôi mắt xúc động đến sắp trào nước mắt.

Harry đứng bất động nhìn những biểu cảm cậu chưa từng thấy của Severus. Trong lòng cậu có một sự nôn nao khó tả. Cậu quay qua nhìn Hermione, thấy được cái gật đầu cổ vũ của cô bé. Cậu chầm chậm đi tới ôm lấy Severus. Không hiểu sao Harry nghĩ giáo sư mình cần một cái ôm để xoa dịu cảm xúc. Khoảnh khắc ôm lấy ông thầy cậu vừa nể vừa ghét, cậu kinh ngạc phát hiện lòng ngực Severus ấm áp một cách lạ thường, khiến trái tim cậu như muốn tan chảy. Cậu tự nhủ với lòng đây là cha cậu. Cậu đã có người thân. Ý nghĩ này khiến cho cậu vui sướng dù có đôi chút kì lạ khi ông thầy khó tính nhất trường Hogwarts lại là cha ruột của cậu.

Severus bị ôm bất ngờ nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Đôi tay anh ngờ nghệch dừng giữa không trung, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Harry. Cảm nhận hơi ấm từ đứa trẻ mang đến cho anh cảm xúc khó tả. Cảm giác khó tin xen lẫn đau lòng cứ lộn nhào mãi trong lòng anh. Khó tin vì những sự thật được bốc trần, khó tin vì anh không còn đơn độc một mình, khó tin vì Harry là con ruột của anh. Cũng vì đứa trẻ là con anh nên khiến anh đau lòng. Đau lòng vì mối tình của mình. Đau lòng vì sự hi sinh của Lily. Đau lòng vì bao năm qua cha con đối mặt nhưng không nhận ra nhau. Đau lòng vì những gì Harry phải chịu suốt thời gian qua.

Harry từ từ buông Severus ra. Cậu bé ngượng ngùng nói:

"Giáo sư đã bình tĩnh lại chưa ạ?"

Severus có chút thất thố, anh cố kiềm chế lại cảm xúc, khẽ gật đầu một cái.

Hai người cứ như thế nhìn nhau. Dù trong lòng có biết bao lời muốn nói nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Sự thật này ập đến quá mức đột ngột khiến cả hai không thể chấp nhận nhanh được. Bao nhiêu sự ngượng ngùng đều bộc lộ nơi mí mắt đánh thẳng vào tầm mắt đối phương.

"Khi họ ra khỏi đó thì trời cũng đã tối. Chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, giáo sư Lupin khi thấy trăng tròn thì bắt đầu hoá sói làm cho Pettigrew có cơ hội chạy trốn. Giáo sư Snape vì che chở cho ba đứa bạn con mà bị sói cào bị thương. May mắn là chú Black hoá thành chó lớn vật lộn với sói nhưng không trụ được lâu đã bị sói đánh tả tơi. Đúng lúc đó có tiếng hú trong rừng cấm nên con sói đuổi theo. Harry thì đuổi theo chú Black, giáo sư Snape cũng chạy theo cậu, còn Hermione thì chạy đi báo với giáo sư Dumbledore. Lúc cậu ấy dẫn theo các giáo sư đi tới chỗ ba người kia thì cả ba đều đã bất tỉnh hết rồi. Mọi chuyện chỉ như vậy thôi"

Thu im lặng chầm chậm tiếp thu hết lời Liên nói. Cô lại không ngờ được mọi chuyện là như vậy. Cô đau lòng cho số phận trớ trêu đã phá vỡ một mối tình đẹp, để bây giờ đây âm dương cách biệt. Thương cho hai đứa trẻ từ nhỏ đã sống xa cha mẹ. Nhìn gương mặt hoang mang của Liên làm lòng cô râm ran đau đớn. Cô vươn tay xoa má cô bé.

"Mẹ hiểu rồi" giọng Thu buồn bã cất lên.

Liên không tin hỏi "Mẹ à, con thật sự là em gái sinh đôi của Harry sao? Con là của giáo sư Snape thật sao?"

Thu cười "Mẹ chắc chắn con là con của Severus và Lily. Mẹ khẳng định khi biết con là cốt nhục của mình Severus sẽ thương con nhiều như mẹ thương con vậy"

Liên có vẻ không tin lắm "Thật không mẹ?"

"Thật chứ" Thu chùi đi nước mắt vừa rơi trên má Liên, tiếp tục nói "Con có biết vì sao Severus có vẻ thiên vị, quan tâm con hơn mấy đứa Slytherin khác không? Vì con giống Lily và nếu như Severus biết con là con gái của cậu ấy và Lily thì cậu ấy càng thương con hơn"

Liên hoang mang đến không nói nên lời. Cô bé thừa nhận rằng giáo sư Snape có sự quan tâm đặc biệt với mình nhưng khi gắn giáo sư với hình tượng người cha thì là một cái gì đó rất kinh khủng.

Thu nhìn gương mặt Liên nhăn nhó thì cười càng tươi, sau đó cô cẩn thận hỏi "Liên này, con có muốn đi gặp cha với anh trai con không?"

Liên suy nghĩ một lúc rồi e dè gật đầu "Dạ có"

Thu cười như không cười, cố gắng che giấu cảm xúc cổ quái trong lòng "Vậy thì tốt rồi. Hè năm nay chúng ta sẽ du lịch ở Anh nha. Đến lúc đó con hãy gửi một bức thư hẹn hai cha con Ater ở quán Cái Vạc Lủng"

"Dạ. Mà A... Ater?"

Gương mặt Thu lúc này cười đến không thấy mắt, cô vui vẻ nói "Là biệt danh của cha con đó. Nghĩa là màu đen. Còn biệt danh của Lily là Pras của prasinus, trong tiếng Hy Lạp nghĩa là màu xanh lá, là màu mắt của cậu ấy"

Liên thích thú hỏi "Còn biệt danh của mẹ là gì?"

"Là Purpu. Ater nói biệt danh của mẹ nghe trẻ con nhất trong cả ba"

"Purpu? Nghĩa là màu tím. Cái gì của mẹ có màu tím? Mắt của mẹ màu đen mà"

Thu cười một cái rồi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì là một đôi mắt màu tím tuyệt đẹp, lung linh đến động lòng người nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc, thoát lên khí chất của một con người cằn cỗi. Liên nhìn tới mức ngơ ngác. Lần đầu tiên cô bé thấy một đôi mắt đẹp như vậy.

Cô bé vô thức cảm thán "Đẹp thật"

"Là mắt đẹp hay là mẹ đẹp?"

Liên lập tức nói "Mẹ đẹp! Mắt của mẹ cũng đẹp! Chắc hồi đó mẹ được nhiều người theo đuổi lắm. Không! Bây giờ cũng có nhiều người theo đuổi mà"

Thu được khen thì vô cùng khoái chí, cô nhẹ tênh nói "Mẹ biết mẹ đẹp mà"

"Mẹ luôn luôn đẹp"

Phía dưới tầng trệt vang lên tiếng chuông của cái đồng hồ quả lắc. Thu chợt nhận ra đã hai giờ sáng rồi, phải đi hầm súp chuẩn bị đồ để bán nữa.

"Thôi con ngủ đi Liên. Đã hai giờ sáng rồi. Mẹ ra chợ để chuẩn bị đồ bán"

"Con ngủ không được đâu mẹ ơi. Hay để con đi phụ mẹ nha"

"Được không đây? Con yếu xìu đó. Thôi đi ngủ đi. Lỡ bệnh một cái rồi báo tui"

Liên bắt đầu nhõng nhẽo "Đi mà. Con bận áo khoác là được thôi. Con không có bệnh đâu. Đi mà mẹ. Cho con đi với mẹ nha?"

Thu bất lực nhìn cô bé, rốt cuộc không chịu nỗi màn nhõng nhẽo này, cô thở dài một cái rồi nói "Được rồi cô nương. Đi thay đồ đi"

Cô nói xong thì trở về phòng mình thay đồ. Hai mẹ con giữa cái lạnh lúc hai giờ sáng đi ra chợ.



--Hết chương 5--



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net