Chương 7. Món quà ta tặng con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người cứ thế nói chuyện cho đến tận trưa nhưng chủ yếu là Irene hỏi và Severus trả lời, còn Harry với Lucy thì ngồi nghe. Câu chuyện chỉ xoay quanh cuộc sống của những giáo sư ở Hogwarts trong mười mấy năm Irene rời đi. Đợi cho tới khi Irene gọi đồ ăn trưa, Lucy mới thấy có điều không đúng.

Cô bé thắc mắc hỏi "Mẹ không định đợi mợ và hai em sao?"

Irene lắc đầu "Không cần đâu. Mợ con chắc đã dẫn Mai với Kim đi lâu rồi. Thời gian của ngày hôm nay là dành cho ba cha con các người mà. Nhưng nếu để một mình Ater với hai đứa thì chắc ba người sẽ không hé miệng đâu ha, nên là mẹ mới ở đây nè"

Vừa lúc mấy phần đồ ăn được bưng tới.

Severus trề môi "Cậu sau mười mấy năm thăng lên làm thần rồi à? Còn đoán trước tương lai nữa cơ?"

"Hồi đó điểm môn Tiên tri của mình cũng không tệ. Mà cũng chẳng phải là vậy sao? Mình thừa biết tính của cậu và hai đứa nhỏ này, thật may mắn, được hưởng trọn vẹn, trừ cái mỏ hỗn. Thôi bỏ đi. Sau khi ăn xong, Purpu này sẽ dẫn ba người đi đến một số nơi ở Anh nhá!"

Cô mỉm cười nhìn Harry. Lúc còn ở Việt Nam, cô nghe Liên tâm sự rằng Harry sống ở nhà dì dượng không được yêu thương, cũng chưa từng đi đâu chơi. Nhìn lại Liên, dù hai anh em cũng chịu chung số phận mất mẹ từ nhỏ và không có cha bên cạnh nhưng Liên còn có cô. Hằng năm cô sẽ đưa con bé đi du lịch đây đó, chăm sóc từng li từng tí. Nếu như cô biết được Harry ở nhà dì cực khổ như vậy thì cô sẽ về đây rước thằng bé đi rồi. Những việc ngày hôm nay cũng là do cô muốn bù đắp lại khoảng thời gian thiếu thốn của Harry.

Hết nửa ngày trời Irene cùng ba cha con Severus đi chơi. Bốn người tạm thời chia tay vì phải về tắm rửa để đi ăn nhà hàng do đề nghị của Irene. Trước khi rời đi cô còn dúi vào tay Harry một túi giấy đựng một bộ com-lê mới tinh.

Sau đó Irene và Lucy về lại khách sạn. Cô lần đầu ăn mặc mà theo đánh giá của Lucy là đẹp đến loá mắt. Cô mặc một chiếc váy màu be qua gối, tay áo dài bằng vải lưới phồng nhẹ. Irene chẳng hiểu tại sao Lucy lại khen lấy khen để cô như vậy, trong khi đó nhìn con bé coi, mặc một chiếc váy xoè màu trắng, còn có kim tuyến lấp lánh. Muốn bao nhiêu lộng lẫy là có bấy nhiêu. Rốt cuộc ai mới là người đẹp đến loá mắt đây.

Hai mẹ con chuẩn bị xong liền đi đến nhà hàng. Irene giữ Lucy đứng ở ngoài để chờ hai người Severus.

Lucy nghi hoặc hỏi "Sáng giờ con không thấy Mai luôn. Nãy mẹ có nói là cả gia đình mình cùng đi nhưng có ai về khách sạn đâu"

Irene bình thản nói "Chắc là đi trước rồi. Còn đi đón cậu con nữa đấy. Hôm qua Vũ có nói là hôm nay sẽ qua mà"

Vũ khó khăn lắm mới chen được một chân vô bộ ngoại giao ở Việt Nam. Y dù nói là đi du lịch với gia đình nhưng không thể thu xếp được công việc, vì vậy nên cứ đi đi về về như vậy. Dù sao thì tiền chi cho mạng floo cũng không gọi là nhiều.

Lucy cười khổ "Ôi trời, con quên mất. Mấy ngày nay trong đầu con toàn nghĩ đến buổi hẹn hồi sáng nên chẳng nhớ gì hết!"

Irene dịu dàng nhìn Lucy, môi cười khẽ, tay cô không nhịn được mà xoa đầu cô bé.

Không lâu sau, Irene thấy hai bóng hình một cao một thấp đang đi đến. Severus vẫn một thân đen thùi lùi với bộ đồ ngàn năm không đổi nhưng anh biết ý nên không mặc áo choàng. Còn Harry thì rất bảnh bao trong bộ com lê màu xanh đậm Irene đã đưa cho, bên tai trái còn đeo một khuyên tai trông như hình chữ thập, nhìn cậu bây giờ khác hẳn với dáng vẻ xuề xoà, lôi thôi khi sáng.

Severus khi thấy bộ dáng của cô thì khoanh tay nói "Chỉ đi ăn thôi mà. Cần gì phải ăn bận như đi tiệc vậy?"

"Chúng ta đi ăn nhà hàng đó, cũng phải lên đồ cho coi được chút chứ!" sau đó cô quay qua niềm nở với Harry "Chà, coi Harry của cô đẹp trai chưa kìa! Chiếc bông tai của con rất đẹp đó!"

Harry cười ngượng ngùng "Đây là quà của một người bạn đã tặng cho con. Bây giờ mới có dịp lấy ra đeo"

"Con nên đeo nó thường xuyên. Nó rất hợp với con đó. Mà thôi, đừng đứng ở đây nữa. Vào trong thôi!"

Nói xong Irene khoác vai hai đứa nhỏ vào trong, theo sau là Severus.

Vừa vào trong, một bầu không khí ấm áp ập vào mũi. Trước mặt Irene là một đại sảnh tràn ngập ánh sáng vàng nhưng không quá chói mắt. Tiếng đàn piano lảnh lót vang bên tai. Xung quanh tràn ngập các bàn ăn xa hoa, lỗng lẫy. Đây có lẽ là nơi xa hoa nhất mà bốn người từng đặt chân đến. Chẳng trách sao hôm nay Irene lại kêu chuẩn bị cho hai đứa ăn mặc đẹp như vậy. Đối với một người cầu toàn như Irene mà nói, cách ăn mặc tuy không cần cầu kì nhưng phải chỉn chu và hợp hoàn cảnh.

"Mẹ đã đặt một khu riêng trên lầu đấy, để tránh trường hợp như hôm kia"

Harry nhỏ giọng hỏi "Là chuyện gì ạ?"

Lucy buồn cười trả lời "Hôm ấy đang ăn ở nhà hàng, mẹ vô tình để lộ mắt màu tím. Có một số người xin chụp hình với mẹ, mẹ đồng ý. Mấy ngày sau mẹ bị mấy tên nhà báo săn đón quá trời, thành ra mẹ phải tốn một khoảng thời gian để xoá kí ức của bọn họ"

Harry tò mò nhìn Irene "Nói mới nhớ, mắt cô Irene bây giờ lại là màu đen này"

"Mắt màu tím trên thế giới này mấy ai có. Tuy rất đẹp nhưng lâu lâu lại gây ra một số phiền phức. Vậy nên che lại thì tốt hơn"

Cả ba kết thúc câu chuyện khi một anh nhân viên đi tới. Anh chàng nở nụ cười lịch lãm và cúi đầu chào Irene.

"Chào cô, cô có phải là cô Ariana Nejeson không?"

Irene gật đầu.

Anh chàng nói tiếp "Vậy mời mọi người theo tôi"

Nói rồi anh nhân viên dẫn bốn người đi đến thang máy dẫn họ lên tầng trên. Khi thang máy đến tầng thứ năm thì 'ting' một cái và mở ra. Họ quẹo trái đi theo anh nhân viên trên dãy hành lang rộng lớn tràn ngập màu vàng nhạt. Đi lên đây Irene chẳng còn nghe tiếng piano nữa mà len lõi vào tai cô là tiếng đàn violin trầm thấp.

Anh nhân viên dẫn họ đến trước cánh cửa màu nâu sẫm. Hai đứa trẻ cứ nghĩ rằng anh chàng sẽ mở cửa nhưng không, anh nhân viên quay mặt lại nhìn họ, cho Irene một ánh nhìn thâm ý và nở một nụ cười công nghiệp.

"Chúc quý khách có một buổi tối thật vui vẻ!" anh chàng bỏ lại một câu rồi nhanh chân đi mất hút.

Harry nhìn theo anh nhân viên và nói "Anh ta thật kì lạ"

"Đừng nhìn nữa Harry! Vào trong thôi!"

Giọng nói của Irene mang theo chút háo hức, cô rất nhanh mở cánh cửa nâu sẫm ra. Thật kì lạ, bên trong tối đen như mực. Dù ánh sáng ở ngoài truyền vào cũng không thể thấy được bên trong có gì. Harry và Lucy nhăn mặt ngó nghiêng căn phòng tối, trong vô thức đã bước vào trong.

Lucy khó chịu nói "Nhà hàng này làm việc thật thất trách. Tối thui như vậy làm sao mà ăn được!"

Harry chưa kịp hưởng ứng thì phải im bặt, vì có giọng hát phát ra từ góc phòng thu hút sự chú ý của cậu.

Giữa căn phòng tối om có những ánh sáng le lói của ngọn nến, nó đủ sáng để hai anh em thấy rõ gương mặt của Mai và trên tay cô bé là cái bánh kem không quá lớn.

"Happy birthday to you~~

Happy birthday to you~~

(Xung quanh bắt đầu có nhiều giọng hát hơn, kèm theo đó là tiếng vỗ tay theo nhịp)

Happy birthday~~ Happy birthday~~

Happy birthday to you~~"

Trong lúc Harry và Lucy còn đang ngỡ ngàng thì Mai đã đem cái bánh kem đến trước mặt hai người.

Mai tươi cười bảo "Anh chị ước đi"

Hai đứa trẻ mắt long lanh nhìn nhau. Thấy trong đôi mắt xanh của đối phương có vô vàn cảm xúc đan xen. Đây là lần đầu tiên hai anh em nhận ra nhau và bây giờ đây là đón sinh nhật cùng nhau. Cảm giác tuy còn mới lạ nhưng giống như một sự kết nối của huyết thống, hai đứa không ngại khi dành cho nhau ánh mắt yêu thương cùng nụ cười vô cùng hạnh phúc. Harry và Lucy cùng lúc đan mười ngón tay của mình lại và nhắm mắt ước nguyện.

Irene nhìn bọn trẻ đang cầu nguyện khoé môi không khỏi vươn lên, cô đã chờ đợi ngày này rất lâu. Là cái ngày mà anh em Harry được gặp nhau, lần đầu tiên cùng nhau đón sinh nhật. Irene tự hứa rằng sẽ làm sinh nhật cho hai đứa mỗi năm thật hoành tráng để bù đắp cho bao năm xa cách. Nghĩ tới đây đôi mắt của Irene đảo đến Severus. Cô cười càng tươi hơn nữa khi thấy anh đang dịu dàng nhìn hai đứa nhỏ, nếu nhìn kỹ thì hình như anh còn đang cười. Irene yên lặng móc cái máy ảnh từ trong túi xách chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này. Cô ngây ngốc nhìn tấm ảnh, ánh mắt hơi đượm buồn. Phải chi Pras được nhìn thấy cảnh này thì cậu ấy sẽ hạnh phúc biết chừng nào. Nhưng cô chỉ ngẩn người được năm giây thì đã bị tiếng hoan hô xung quanh làm cho hoàn hồn. Ánh sáng trong phòng cuối cùng cũng hiện hữu. Vẫn là màu vàng nhạt ấm áp đó.

Sáng đèn rồi Lucy và Harry mới kinh ngạc phát hiện Ron và Hermione đang ở đây, còn có gia đình ba người nhà Regulus.

Cô bé Hermione hào hứng nói "Chúc mừng sinh nhật Harry và Lucy! Đây là quà mình chuẩn bị cho hai cậu nè!"

Cô bé từ sau lưng đưa ra trước mặt hai anh em hai hộp quà bằng nhau mà cả hai cá 100% đấy là sách.

Đúng lúc này Irene nhạy bén thấy cậu bé tóc đỏ đang chạy đi tìm cái gì đó. Tầm nhìn của Irene bị khuất vì Regulus đã nghiêng người về trước để tặng quà cho hai anh em Harry.

Lúc này cậu bé Ron với mái tóc đỏ và gương mặt đầy tàn nhang cùng nụ cười sáng lạn ôm trên tay bốn hộp quà với bốn màu khác nhau. Cậu bé cao giọng nói "Chúc mừng sinh nhật hai cậu nha! Đây là quà của mình, còn đây là quà của gia đình mình"

Cậu bé vừa nói vừa đưa cho Harry và Lucy mỗi người hai phần quà.

Hai anh em vui vẻ nhận lấy "Cám ơn cậu"

Lúc này, Aurora từ phía sau Ron chen lên nói "Còn quà của em một chút nữa em sẽ đưa cho anh chị nhá!"

Bây giờ cũng chỉ còn Irene và Severus là chưa tặng quà. Cô nhìn Severus, thấy anh vẫn chung thủy nhìn chằm chằm vào tụi nó. Chắc cậu ta không có chuẩn bị tặng gì đâu. Vì lúc trưa cô nhân cơ hội hai đứa nhỏ đi tham quan mà nói với Severus về ý định tổ chức tiệc sinh nhật cho hai đứa, Severus đã lộ ra biểu tình kinh ngạc vì anh không nhớ hôm nay là sinh nhật con mình. Thời gian gấp gáp như vậy, Severus chắc chưa nghĩ ra được nên tặng gì đâu. Vậy thì cô lên tặng.

Nghĩ vậy, Irene tiện tay tròng cái dây đeo của máy ảnh vào cổ. Cô một lần nữa đưa tay mò vào trong túi xách. Nhìn bền ngoài chiếc túi xách rất bình thường nhưng bên trong là một không gian vô cùng rộng. Đó là do Irene đã làm phép vì khi đi ra ngoài cô hay đem rất nhiều đồ. Irene lấy trong túi ra hai hộp quà nhỏ được bọc bằng một lớp vải nhung đen rất đẹp. Nó trông giống hộp nhẫn nhưng lớn hơn.

Cô tới gần và đưa hai hộp quà đến trước mặt hai đứa nhỏ, giọng cô nhẹ nhàng nói "Còn đây là quà của mẹ. Chúc hai đứa sinh nhật vui vẻ!"

Harry và Lucy tươi cười nhận lấy phần quà của mình và lễ phép cảm ơn cô.

Harry nhìn từng người trong căn phòng, rất chân thành nói "Con cảm ơn mọi người rất nhiều. Đây là lần đầu tiên con được tặng nhiều quà như vậy!"

Lucy đưa tay lau khoé mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào "Mọi người làm con cảm động quá! Hic"

Tách tách

Tiếng máy ảnh vàng lên thu hút sự chú ý của mọi người. Irene chuyên nghiệp chỉnh ống kính, chiếc máy ảnh được cô kề sát vào mặt, cao ngang tầm mắt, rất nhanh và ổn định tách tách vài cái. Đây là sở thích đã theo cô từ rất lâu về trước. Khi một ai đó tiếp xúc với cô một thời gian ngắn đều sẽ biết cô rất thích chụp ảnh và cô hầu như luôn mang theo máy ảnh bên người.

Hình ảnh này của cô không khỏi làm cho Severus cảm thấy hoài niệm. Khi còn học ở Hogwarts, Irene được gọi là nhiếp ảnh gia vì cô sẽ chụp lại sinh hoạt của giáo sư và học sinh Hogwarts. Tuy cô chụp ảnh tĩnh của Muggle nhưng những tấm ảnh ấy rất sống động và có hồn. Giáo sư Flitwick rất thích chúng và ông đã treo những tấm ảnh ấy lên cây thông Giáng sinh thay vì mấy quả cầu đỏ vàng chói mắt. Đống ảnh mà Irene chụp hiện tại vẫn đang được lưu giữ ở thư viện Hogwarts.

"Nào, mọi người đứng sát vô đi, chúng ta chụp vài tấm hình"

Mọi người làm theo, lấy Harry và Lucy làm trung tâm mà đứng sang hai bên. Irene nhìn từng người trong khung hình, hình như thiếu thiếu. Cô nghiêng đầu ra khỏi màn hình máy ảnh. Giọng hờn trách nói:

"Severus, sao còn đứng đó?"

Lúc này mọi người mới phát hiện Severus nãy giờ vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Bé Kim nhanh nhẹn chạy như bay đến trước mặt Severus, cô bé hồn nhiên nắm lấy tay anh, kéo anh đến chỗ mọi người đang đứng trước ánh nhìn đầy sợ hãi của bọn trẻ. Anh cũng không có hành động gì mà cứ thế bị bé Kim kéo đi.

"Rồi, ổn định nào. Một, hai, ba, cười!"

Tách tách vài cái xong, Irene dẫn đầu ngồi vào bàn ăn lớn ở giữa phòng. Phải nói là cô đói bụng sắp hoa mắt luôn rồi. Chắc mọi người cũng vậy đi ha.

Khi tất cả đã ngồi vào bàn thì cũng là lúc nhân viên đem đồ ăn lên. Một bàn ăn vô cùng thịnh soạn khiến cho ai nhìn thấy đều phải nuốt nước bọt.

Trong lúc ngồi vào bàn, Irene đã phát hiện ánh mắt tìm tòi của Severus đối với ba người lạ mặt. Cô không chần chừ mà hỏi:

"Ater, cậu nhìn chàng trai này xem, có biết là ai không?"

Câu hỏi của cô khiến Regulus thích thú nhìn chăm chăm vào Severus chờ đợi.

Severus khịt mũi nói "Tôi không có thần thánh tới nỗi biết một người chưa từng gặp là ai"

Irene cười ra tiếng "Cậu có chắc là chưa từng gặp không? Regulus Black?"

Severus nhướng mày nhìn Regulus "Là thằng em trai của Sirius Black á hả? Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu ta đã mất tích lâu rồi, hoá ra là đi với cậu"

"Lâu rồi không gặp, anh Snape"

Severus khẽ gật đầu coi như là chào hỏi.

"Chú... là em trai của chú Sirius?"

Đó là câu hỏi của Harry.

Nhưng Regulus còn chưa trả lời, Hermione với đôi mắt tò mò nhìn y, nói "Hèn chi nãy giờ thấy chú cứ quen quen. Chú rất giống chú Sirius đó. Nói vậy cô Nejeson là người nhà Black sao?"

Khi nãy Hermione nghe thấy Regulus gọi Irene là chị nên cô bé nghĩ Irene cũng là người nhà Black.

Irene đang uống nước nghe thấy câu hỏi của cô bé xém chút nữa phun nước ra đầy bàn.

Lucy khẽ lắc đầu và giải thích giúp mẹ "Không, mẹ và cậu không có quan hệ huyết thống nào hết" cô bé ghé sát vào tai Hermione thì thầm "Một hồi mình và Harry sẽ kể chuyện này cho cậu và Ron nghe. Đảm bảo hai cậu sẽ sốc cho coi"

Tụi nhỏ ghé tai nhau xù xì cái gì đó Irene cũng không buồn chú ý mà quậy sang giới thiệu Linh với Severus.

"Còn đây là Linh, vợ của Regulus và bé Kim đáng yêu"

"Chào anh Snape"

"Con chào giáo sư Snape!"

Irene cưng chiều nhìn bé Kim, giọng nhẹ nhàng nhắc nhở "Kim vẫn chưa đến Hogwarts học mà, không cần phải kêu chú ấy là giáo sư đâu, hiểu chưa bé cưng?"

Kim gật đầu đã hiểu, tuy vậy nhưng đôi mắt của bé con vẫn nhìn chằm chằm vào Severus như anh là một sinh vật gì đó rất mới lạ vậy. Có lẽ đây là đứa trẻ đầu tiên không e sợ trước khí thế đáng sợ của Severus.

"Được rồi, mọi người ăn đi. Đặc biệt là Harry, ăn nhiều vô con. Chắc Ater bỏ đói con hay gì á, nhìn không có miếng thịt nào hết"

"A? Dạ cô..."

"Thu"

"Dạ, cô...Thu"

Ron đang nhai miếng thịt kề sát tai Harry thì thầm "Này, bộ Snape với mẹ của Lucy có quen biết hả?"

Harry nhỏ giọng đáp "Mẹ của Lucy thực ra là một phù thủy đó. Cổ là bạn học của cha mẹ mình"

"Òoo" Ron gật gật đầu, theo bản năng nhìn thoáng hai người đang ngồi đầu bàn và cậu tiếp tục thương thức miếng thịt bò của mình.

"À mà Hai, em đã đặt được vé đi xem World Cup rồi nè. Em có đặt vé cho Harry và cả anh Snape nữa" Regulus phấn khích nói. Để có được mấy tấm vé này y cũng phải cực nhọc dữ lắm.

Severus nghe xong lập tức nhíu mày, giọng trầm thấp nói "Tôi xin từ chối chuyến đi này. Tới lúc đó mấy người đến xách Harry đi là tôi đội ơn rồi"

Harry bất mãn bĩu môi, cậu ai oán nói "Giáo sư nói giống như con là cục nợ của thầy vậy á. Xía"

Irên nhẹ nhàng nói "Thôi, đừng có hở chút là khắc khẩu. Harry ăn đi. Còn Ater, cậu muốn bỏ qua một cơ hội để đi chơi cùng con mình sao?"

Lời nói của Irene quả nhiên có tác dụng, Severus có chút do dự nhưng vẫn rất mạnh miệng "Cậu thừa biết tôi không thích Quidditch. Hồi còn đi học cậu hết lần này tới lần khác bắt tôi đi coi cậu thi đấu, bây giờ cậu muốn ép buộc tôi nữa sao?"

Irene nghiêm mặt tặng cho Severus một cái trừng như dao sắc. Cái tên chết tiệt này, rõ ràng hồi đó hắn tự nguyện đi xem, còn vui vẻ nhảy cà tưng cà tưng mỗi lần Slytherin chiến thắng. Vậy mà giờ nói như cô là tư bản ép buộc, áp bức hắn vậy.

"Ê, cho nói lại đó. Ai ép buộc cậu? Hay là cậu TỰ NGUYỆN đi, còn lôi kéo Lily đi nữa. Tôi không biết ai là người phấn khích nhảy nhót khi Slytherin thắng Quidditch. Cũng chẳng biết ai là người đứng trước mặt tôi nói: Purpu! Cậu ngầu quá! Cậu giỏi quá! Còn đưa cái bộ mặt thách thức nhìn Potter với Black, xém nữa bị bọn họ đánh phù mắt"

Irene ngước cằm, dùng nửa còn mắt nhìn cái mặt đen thùi lùi của Severus "Nếu cậu đã quên quá khứ huy hoàng của mình thì tôi không tiện nhắc lại dùm đâu. Tôi còn có nhân chứng đó, thằng em Regulus"

Một tràng dài của Irene khiến cho tụi nhỏ phải cực nhọc nín cười. Phải nói đây là người đầu tiên làm giáo sư đáng sợ nhất Hogwarts câm nín mà vẫn còn lành lặn.

Harry cố nhai nhai miếng thịt để nuốt xuống ý cười của mình, sau đó cậu bé thông thả mở lời "Ừm... giáo sư, hay là thầy đi chung với con đi. Coi như là để thư giản sau mấy tuần liền nghiên cứu độc dược"

"Không thể được, độc dược đang vào giai đoạn cuối rồi. Ta nghĩ rằng trò hiểu ý ta?"

Harry như hiểu ra gì đó, ngay lập tức gật đầu "Dạ. Vậy giáo sư cứ tiếp tục. Con sẽ đi với cô Thu và Lucy"

Irene lắc đầu ngao ngán. Đối với Severus, độc dược còn hơn cả tính mạng. Cô cũng có một số lần chầm mình trong môn độc dược. Việc bị ngắt ngang công đoạn nghiên cứu độc dược rất là khó chịu nên là cô cũng không ép Severus phải đi xem cùng. Anh còn nghĩa tình cho Harry đi xem là tốt lắm rồi.

"Vậy Weasley hay Granger đã đặt vé chưa? Nếu chưa thì chú cho một vé nè!" Regulus lớn tiếng hỏi

Ron uống một ngụm nước rồi trả lời "A? Nhà con chưa mua được vé nhưng chú hãy đưa vé đó cho Hermione đi ạ. Con sẽ về nói ba đừng đặt vé cho Harry và Hermione, như vậy sẽ tiện hơn."

Regulus thấy cũng hợp lí gật gật đầu, y đánh mắt nhìn Hermione và nói "Vậy con đi chung với gia đình chú nhá?"

"Dạ" Hermione cười ngượng gật đầu.

Đến cuối buổi tiệc, Regulus đưa Ron và Hermione vẫn đang trong trạng thái hoang mang vì sự thật thú vị nào đó của Harry và Lucy trở về nhà an toàn.

Mọi người bước ra khỏi nhà hàng. Irene lại bắt đầu dâng trào tình thương của mẹ dặn dò Harry không thôi. Nào là phải ăn đúng bữa, nào là phải gội đầu thường xuyên chứ đừng như Severus, nào là phải tập thể dục thể thao. Harry nghe mà ong ong cái lỗ tai. Bên cạnh thì Lucy không ngừng kêu mẹ "stop".

Trong lúc đang gà bay chó sủa thì chỉ với một tiếng ho khan của Severus liền khiến mọi thứ im lặng. Thấy mọi người nhìn mình làm Severus có chút không được tự nhiên.

Anh cứng ngắc giải thích "Đã trễ lắm rồi, cậu dặn gì mà lắm thế? Về thôi, Harry"

"Ơ...dạ! Mình về thôi giáo sư!"

Bỗng anh gấp gáp nói "Khoan đã...!"

Mọi người khó hiểu chờ đợi. Chỉ thấy Severus móc ở trong túi ra hai bình độc dược nho nhỏ và đưa đến trước mặt Harry và Lucy.

Thấy hai đứa e ngại nhìn anh, Severus ngượng ngùng giải thích "Quà sinh nhật. Mau cầm lấy nhanh lên!"

Hai anh em bị nạt giật mình liền nhận lấy món quà nho nhỏ từ tay Severus. Gần như ngay lập tức, anh liền kéo tay Harry đi vào một hẻm tối.

Lucy mở nắp bình dược, đưa lên mũi ngửi ngửi. Cô bé hơi nhíu mày đưa lên mũi ngửi lần nữa. Như nhận ra đây là loại dược gì, mắt Lucy trợn tròn đầy kinh ngạc.

Cô bé nhìn cô, phấn khích nói lớn "Mẹ, đây là Phúc lạc dược!"

Phía bên kia, Harry cũng có biểu tình tương tự.

"Ỏ? Phúc lạc dược?"

--Hết chương 7--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net