Chương 5: "Chỉ cần anh đứng ở đó cũng đủ khiến cho người ta vui rồi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Dưới chân núi tuyết nở rộ một bụi hoa rực rỡ, được bao bởi mùa xuân. Tôi bắt đầu suy nghĩ liệu có "nếu như", liệu có thể nào tôi sẽ nắm tay em, cùng nhau bước đi cho đến khi mùa đông kết thúc. ]

Tiếng ồn ào náo nhiệt từ xa như bị nhấn nút tạm dừng. Trong tai Từ Dạng Thời chỉ còn nghe rõ câu nói "Chu Độ tìm cô" có phần không vui của Trần Trắc.

Không hiểu sao trực giác mách bảo cô rằng Trần Trắc đang không vui.

Từ Dạng Thời nhận lấy điện thoại Trần Trắc đưa, liếc nhìn anh một cái, nhìn anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường. Từ Dạng Thời cũng không quan tâm nữa.

Cô vuốt màn hình và kết nối cuộc gọi với Chu Độ.

Chu Độ ở đầu dây bên kia hỏi: "Em đang ở đâu thế?"

Từ Dạng Thời vui vẻ trả lời: "Trần Trắc dẫn em ra ngoài mua đồ."

Chu Độ nhớ lại về thái độ của Trần Trắc đối với mình, nhìn anh không giống như người có thể dẫn người khác đi dạo phố, anh ta nghi ngờ hỏi: "Trần Trắc dẫn em ra ngoài à?"

Từ Dạng Thời nhanh chóng gật đầu, nhớ ra rằng Chu Độ ở đầu dây bên kia không nhìn thấy nên bổ sung: "Đúng thế!"

Cô lén nhìn Trần Trắc một cái, thấy anh đang ngồi trên ghế trước cửa hàng quần áo, vô cùng chán nản nhìn trời.

Tận dụng lúc Trần Trắc không chú ý, Từ Dạng Thời vội vàng nói với Chu Độ: "Anh ấy tốt bụng lắm."

Chu Độ suy nghĩ mãi cũng không hiểu Trần Trắc rốt cuộc tốt ở chỗ nào, ngày nào cũng cau có như thể mọi người mắc nợ anh ta tám trăm vạn vậy. Nhìn thấy bọn họ cũng không cười ngược lại còn giục họ về nhà suốt ngày.

Chu Độ không hiểu anh ta tốt ở chỗ nào. Nếu không phải vì giáo sư nhất quyết yêu cầu anh ta ở đây thì ai thèm đến đây chứ.

Chu Độ dặn dò Từ Dạng Thời: "Em về nhanh nhé, bên ngoài trời lạnh lắm."

"Được rồi. Em mua xong quần áo sẽ về ngay."

Từ Dạng Thời cúp điện thoại, mua luôn chiếc áo đang mặc trên người. Cô thay đồ mới, nhảy nhót đến trước mặt Trần Trắc đang ngắm trời và nói: "Về thôi."

Trần Trắc đứng dậy nhìn Từ Dạng Thời, gật đầu. Anh thuận tay nhận lấy túi đồ Từ Dạng Thời đang xách nói: "Chiếc áo này hợp với cô lắm, nhìn rất đẹp."

"Thật sao?" Từ Dạng Thời cúi người nhảy đến trước mặt anh cười hỏi.

"Ừ."

Từ Dạng Thời vui vẻ lắc lư dây buộc áo: "Tôi chọn đồ có gu lắm đó."

Trần Trắc xách theo túi to túi nhỏ im lặng đi trong gió tuyết, nghe thấy Từ Dạng Thời nói, anh cười đáp: "Ừ ừ, cô giỏi nhất."

Trên đường về nhà, họ vẫn đi xe máy của Trần Trắc. Từ Dạng Thời ngồi phía sau, nhìn hàng cây khô cằn ven đường lùi dần về sau.

Cô ôm chặt Trần Trắc và hỏi: "Những cây này sẽ nảy mầm lại chứ?"

Gió rít bên tai quá lớn, Trần Trắc không nghe rõ câu hỏi của Từ Dạng Thời. Anh gào lên: "Cô nói gì cơ?"

Từ Dạng Thời lắc đầu, gào to đáp lại: "Để lát sau nói."

"Được thôi."

Thế là Từ Dạng Thời im lặng dựa vào Trần Trắc, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật mới mẻ.

Dọc đường, thi thoảng lại xuất hiện những tòa tháp trắng. Từ Dạng Thời nhìn những lá cờ ngũ sắc quấn quanh nóc tháp một cách tò mò, nhìn những nhà sư đi vòng quanh chúng.

Cô cũng nhìn những đàn bò, đàn cừu đi ngang qua, liều lĩnh đưa tay ra muốn chạm vào sừng của chúng nhưng cuối cùng chỉ chạm vào gió.

Mọi thứ ở đây đều khác biệt so với nơi cô từng sống. Từ Dạng Thời từng cho rằng mình sẽ không quen có thể bị say độ cao hoặc sẽ cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, khi thực sự đặt chân đến vùng đất này, cô lại cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.

Có thể không khí ở đây loãng mỏng nhưng bầu không khí tự do lại tràn đầy. Khi kịp nhận ra thì đã được bao bọc hoàn toàn và cam tâm chết chìm trong đó.

Từ Dạng Thời nhắm mắt lại, cảm thấy ánh hoàng hôn phản chiếu từ dãy núi tuyết quá chói chang. Không hiểu sao, chỉ nhìn lướt qua thôi mà cô đã muốn khóc.

"Tại sao lại khóc nhỉ?", Từ Dạng Thời lẩm bẩm tự hỏi.

Tại sao ư?

Cô cũng không biết.

Đến nhà nghỉ, Trần Trắc dừng xe máy. Nhưng Từ Dạng Thời phía sau vẫn không có phản ứng gì. Anh cũng không thúc giục, chỉ lằng lặng chờ cô.

Mãi cho đến khi Từ Dạng Thời cố gắng lau nước mắt, nức nở một tiếng. Cô cúi đầu lặng lẽ bước xuống xe, không dám nhìn Trần Trắc.

Từ Dạng Thời lắp bắp tìm lý do cho bản thân: "Xin lỗi, ánh sáng ban nãy chói quá nên tôi không kiềm được."

"Không sao." Trần Trắc vuốt đầu cô, hờ hững nói: "Gió ở đây lớn, thi thoảng cát cũng sẽ bay vào mắt tôi."

"Từ Dạng Thời, khóc không có gì sai trái cả."

Từ Dạng Thời ngây ngô nhìn Trần Trắc, chưa bao giờ có ai nói với cô khóc là không sai. Trong mắt bố mẹ cô, khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, là sự đầu hàng. Vì vậy họ không cho phép cô khóc.

Nhưng cô luôn không thể kìm nén, cô sẽ khóc vì một câu nói và cũng sẽ khóc khi đi đường nhìn thấy một con mèo hoang.

Cô là một người nhạy cảm, chỉ cần một chút kích thích nhỏ cũng khiến cho nước mắt trào ra.

Nhưng mọi người đều nói rằng điều đó là sai trái.

Bây giờ, bỗng dưng có ai đó nói với cô rằng khóc không phải là điều sai trái.

Cô chỉ im lặng nhìn Trần Trắc, không nói một lời.

Trần Trắc cầm khăn giấy nhẹ nhàng đỡ lấy cô, dịu dàng lau nước mắt: "Từ Dạng Thời, khóc hay không là quyền tự do của cô."

"Ừm."

Trần Trắc nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận tránh đụng vào da thịt. Anh chỉ cầm lấy ống tay áo bên ngoài.

Anh dắt Từ Dạng Thời từ từ đi, trên đường đưa cô về phòng, anh vừa đi vừa chỉ dạy cô cách nhận biết hoa cỏ.

"Đây là cúc Ba Tư, nở ra màu hồng nhạt, ở đây người ta còn gọi là hoa Trương đại nhân."

"Đây là Cúc tây trung hoa, nở ra hoa màu tím."

...

Đi một vòng quanh, tâm trạng của Từ Dạng Thời đã tốt hơn nhiều. Hai mắt cô lấp lánh ánh sáng li ti ngước nhìn Trần Trắc, ngưỡng mộ nói: "Sao anh cái gì cũng biết vậy?"

Trần Trắc mỉm cười: "Chỉ là học qua thôi. Còn nhiều thứ tôi không biết lắm."

Từ Dạng Thời nhăn nhó cãi lại: "Anh lừa tôi, rõ ràng anh cái gì cũng biết."

Trần Trắc ngồi xổm trong đám cỏ, vẫy tay gọi Từ Dạng Thời: "Qua đây."

Từ Dạng Thời đi qua ngồi xổm cạnh anh, nhìn Trần Trắc hái một bông hoa nhỏ trong muôn vàn hoa cỏ.

Bông hoa màu hồng rực rỡ trong gió, vô tư khoe sắc.

Trần Trắc cẩn thận hái bông hoa đó xuống, cài lên tóc Từ Dạng Thời. Anh hài lòng vuốt ve mái tóc rối của cô, khẽ nói: "Tôi chỉ là không biết cách an ủi em."

"Bông hoa đầu tiên của cánh đồng cỏ này giờ đã ở trên đầu em rồi."

Từ Dạng Thời nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa nhỏ mềm mại trên tóc, chỉ cảm thấy lòng mình cũng ấm áp.

"Trần Trắc, có ai từng nói với anh rằng anh rất biết cách khiến người ta vui vẻ không?"

Trần Trắc ngẩn người một lúc rồi nằm xuống bãi cỏ: "Tôi chưa từng khiến ai vui cả."

Từ Dạng Thời mỉm cười e thẹn, nụ cười của cô dưới ánh hoàng hôn giống như đang tỏa sáng khiến Trần Trắc có chút đỏ mặt.

Cô bỗng nhiên khẽ áp vào tai anh và nói: "Chỉ cần anh đứng ở đó cũng đủ khiến cho người ta vui rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net