Chương 6: Giữa cõi hồng trần tấp nập này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ta nuốt trọn mây trời trăng nhả, như dòng sông mệnh năm nào trôi. Người hỏi ta rằng quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng liệu đã đến hồi kết hay chưa? Chúng ta chìm nổi buông thả, cuối cùng cũng tìm thấy sự khởi đầu.]

Trần Trắc nằm trên đồng cỏ, vành tai ửng đỏ, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhìn Từ Dạng Thời. Anh muốn hỏi rằng liệu điều đó có khiến em vui không?

Nhưng lại do dự, sợ nghe được câu trả lời không mong muốn. Anh chỉ hỏi lại: "Thật sao?"

Từ Dạng Thời gật đầu khẳng định.

Trần Trắc ngồi dậy, một chân duỗi dài ra, chân kia co lại trước ngực. Anh đặt cổ tay lên đầu gối, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống.

Từ Dạng Thời ngồi xuống bên cạnh anh, vừa ngắm hoàng hôn, thi thoảng lại lén nhìn Trần Trắc.

Anh thật là đẹp trai.

Bùn đất sau khi tuyết tan vẫn còn ẩm ướt, chỉ một lát sau đã thấm ướt quần áo của hai người.

Trần Trắc vội vàng kéo Từ Dạng Thời đứng dậy: "Xin lỗi, tôi quên mất đây là chỗ ẩm ướt."

Từ Dạng Thời lắc đầu, chỉ vào chiếc áo mới trên người cười nói: "Áo mới của tôi rất dày, tôi không cảm thấy gì đâu."

Trần Trắc mới thở phào nhẹ nhõm, vừa đi về vừa nói với Từ Dạng Thời: "Nếu có chỗ nào không thoải mái, cứ việc tìm tôi. Tôi luôn túc trực 24/24 giờ."

Từ Dạng Thời kéo tay áo nhìn khuôn mặt Trần Trắc, ngày càng rõ nét dưới ánh hoàng hôn, nhìn ngây ngốc đến nỗi quên cả trả lời anh.

Lúc này, hoàng hôn chỉ chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Trần Trắc, ánh sáng quá mức khiến đường nét của anh càng rõ ràng và sắc nét. Nhìn từ góc độ của Từ Dạng Thời, cô chỉ có thể nhìn thấy đường viền hàm dưới sắc nét của anh.

Xa xa thỉnh thoảng sẽ có người cưỡi ngựa đi xe máy ngang qua, trong tiếng gió truyền đến tiếng tụng kinh thành kính của những nhà sư.

Giữa cõi hồng trần tấp nập này, cô chỉ nhìn thấy những vị thần đang trú ngụ giữa trần gian.

"Còn ổn chứ?" Trần Trắc đưa tay vẫy trước mặt Từ Dạng Thời.

Từ Dạng Thời bỗng nhiên tỉnh lại, có chút ngại ngùng cúi đầu xuống, lắp bắp nói: "Tôi... không sao."

Trần Trắc không hỏi tại sao cô lại lơ đễnh, chỉ gật đầu nói: "Vậy chúng ta về thôi."

Hai người lại đi dọc theo con đường cũ để trở về, ánh hoàng hôn kéo theo một cái bóng dài lướt qua cơn gió lạnh lẽo, quấn quanh những cánh đồng cỏ đầu xuân.

Có một khoảnh khắc chỉ thuộc về riêng chúng ta.

Khi Từ Dạng Thời đẩy cửa bước vào, ngay lập tức cô nhìn thấy Chu Độ đang ngồi trên ghế sofa.

Anh đeo kính nghiêm túc nhìn vào tài liệu, nghe thấy tiếng động ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn họ một cái.

Vẻ ngoài của Chu Độ hoàn toàn khác biệt so với Trần Trắc. Trần Trắc phóng khoáng, tự do, còn Chu Độ lại kín đáo, trầm ổn. Anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, trước mặt bày la liệt tài liệu.

Con người này thật nhàm chán, trong mắt chỉ quan tâm đến dự án của anh ta mà thôi.

Bên cạnh Chu Độ là một cô gái tóc ngắn, Từ Dạng Thời đã nghe nói về cô ấy.

Tên cô ấy là Hạ Hoán, nghe nói ban đầu cô ấy muốn tự mình đi thực địa khảo sát nhưng thầy hướng dẫn không yên tâm cho một cô gái đi một mình nơi hoang dã nên cử Chu Độ đi cùng.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió, đơn giản và gọn gàng. Khi Từ Dạng Thời bước vào, cô đang cau mày nhìn những bức ảnh chụp thực vật trước mặt, nói chuyện gì đó với Chu Độ.

Từ Dạng Thời gật đầu với họ coi như chào hỏi. Chu Độ cũng không hỏi nhiều, nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu thảo luận với Hạ Hoán.

Từ Dạng Thời quay lại nói với Trần Trắc đang đứng phía sau mình: "Anh đưa đồ cho tôi đi để tôi mang lên phòng sắp xếp lại."

Trần Trắc hơi nghiêng người né tránh tay Từ Dạng Thời, anh thản nhiên nói: "Để tôi mang lên cho em, cũng chỉ vài bước chân thôi."

Vừa dứt lời, hai người đang thảo luận bên kia bỗng im bặt, cả hai nhìn Trần Trắc với vẻ mặt hoang mang.

Họ nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều lấp lánh viết lên: "Có phải cậu ta bị ma nhập rồi không?"

Hạ Hoán nhỏ giọng hỏi Chu Độ: "Từ lúc nào cậu ta tốt bụng đến vậy?"

Chu Độ lắc đầu, cũng ngỡ ngàng đáp: "Không biết."

Trần Trắc không quan tâm đến những luồng sóng ngầm bên kia, chỉ lặng lẽ xách đồ của Từ Dạng Thời đi lên lầu.

Anh không bước vào phòng, chỉ đứng ở trước cửa đưa đồ cho Từ Dạng Thời. Sau khi thấy cô cất đồ xong, Trần Trắc mới nói: "Em thu dọn trước đi, khi nào đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi."

Từ Dạng Thời gật đầu đồng ý rồi bắt đầu thu dọn đống đồ linh tinh mà mình đã mua.

Trần Trắc đứng ở cửa một lúc rồi mới xuống lầu. Đến đầu cầu thang, anh hỏi Chu Độ và Hạ Hoán: "Hai người còn ở đây bao lâu nữa?"

Hạ Hoán bực bội đáp: "Cậu hỏi mỗi ngày không thấy mỏi mồm à?"

Trần Trắc ngồi xuống quầy tiếp tân, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ Từ Dạng Thời từng nằm, anh thản nhiên nói: "Tôi thấy tiến độ của hai người có vẻ không ổn lắm."

Chu Độ gật đầu phụ họa: "Kẹt rồi, không đẩy nổi nữa."

Trần Trắc gật đầu: "Xem ra còn sớm lắm."

"Nếu thấy chúng tôi phiền quá thì cân nhắc đề xuất của giáo sư đi. Tham gia cùng chúng tôi, có sự giúp đỡ của cậu, chúng tôi có thể nhanh chóng kết thúc." Hạ Hoán đặt tài liệu xuống, nghiêm túc đề nghị với Trần Trắc.

Trần Trắc không biết nghĩ đến điều gì, tâm trạng vui vẻ bỗng chốc tuột dốc. Anh chán nản nói: "Không hứng thú."

Chu Độ tháo kính xoa bóp thái dương, mệt mỏi hỏi: "Rốt cuộc cậu đang trốn tránh điều gì? Năm hai đại học, cậu và Trương Tử An cùng đến đây lấy mẫu, sau đó thì sao? Một người gặp chuyện, một người bị mắc kẹt ở đây, mãi mãi không dám bước ra ngoài.

"Trần Trắc, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến một thiên tài như cậu phải tự buông thả bản thân?"

Trần Trắc không nói gì, chỉ đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.

Khi sắp đi đến sân, anh nói với Chu Độ và Hạ Hoán: "Tôi sẽ không quay lại đó nữa, hai người đừng lãng phí thời gian vào tôi."

Hạ Hoán đuổi theo, lớn tiếng hỏi: "Dự án này do cậu khởi xướng, thái độ bây giờ của cậu là sao? Chỉ vì một tai nạn mà không dám đối mặt với nó sao?"

Trần Trắc không quan tâm đến họ, chỉ tự mình đi ra ngoài. Anh cũng không biết mình nên đi đâu, đành lang thang vô định đi đến đâu thì tính đến đó.

Khi Từ Dạng Thời dọn dẹp đồ đạc xuống lầu, trong phòng khách chỉ có Chu Độ và Hạ Hoán, hai người họ cũng không bàn về dự án mà chỉ im lặng ngồi.

Từ Dạng Thời cảm nhận được bầu không khí giữa hai người họ không ổn lắm, muốn hỏi nhưng lại ngại, lỡ hỏi trúng bí mật dự án thì sao.

Cô nhìn xung quanh muốn tìm Trần Trắc, nhưng không thấy anh đâu.

"Trần Trắc đâu rồi?" Từ Dạng Thời hỏi.

Chu Độ chỉ ra ngoài: "Ra ngoài rồi, không biết đi đâu."

Từ Dạng Thời khẽ khàng đáp: "À."

Cô tìm một góc ghế sofa, cẩn thận ngồi xuống.

Bầu không khí giữa Chu Độ và Hạ Hoán quá ảm đạm. Cô không dám liều lĩnh xen vào, đành lấy điện thoại ra lướt video một cách nhàm chán.

Đợi hồi lâu, sắp đến giờ ăn rồi mà Trần Trắc vẫn chưa về.

Từ Dạng Thời gọi điện cho anh, định gọi anh về ăn cơm nhưng không thấy ai nghe máy.

Từ Dạng Thời có chút lo lắng, đứng dậy nói với Chu Độ: "Em đi tìm Trần Trắc."

Chu Độ chưa kịp trả lời, Từ Dạng Thời đã ra khỏi cửa. Anh thở dài, cũng mặc kệ cô.

Từ Dạng Thời không biết Trần Trắc sẽ đi đâu, đi lòng vòng quanh nhà một vòng mà không thấy.

Bỗng cô nhớ ra trước đây Trần Trắc hay nhìn về phía ngọn núi ở phía bắc, bèn thử vận may đi về hướng bắc.

Khi mặt trời đã lặn xuống thung lũng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một bóng người cô đơn ở đằng xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net