Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly: Xin lỗi mọi người vì rất lâu không đăng chương mới. Thực sự kỳ thì giải phẫu k được như những gì mình mong đợi. Đột nhiên cảm thấy mình thực vô dụng...

Nói sao thì hôm nay là 14/2. Chúc mọi người Valentine vui vẻ.

"Hệ thống, " lười biếng mà ghé vào bàn, Vệ Thành Trạch một bàn đầy thức ăn chay, trên mặt không khỏi mà lộ ra chút rối rắm, "Ngươi nói y sao vẫn chưa đẩy ngã ta chứ?"

". . . . . . Cái gì?" Trong nháy mắt, 5438 nhịn không được bắt đầu hoài nghi lổ tai của nó thực sự có vấn đề.

Thật sự không phải vì câu hỏi này quá kinh thế hãi tục, mà là. . . . . . Thật sự thực sự rất không phù hợp với tác phong của Vệ Thành Trạch a!

Trong ấn tượng của 5438, Vệ Thành Trạch dù là làm bất cứ việc gì thì cũng đều mang bộ dáng suy trước tính sau, trên cơ bản thì tất cả mọi thứ đều sẽ nằm trong kế hoạch của hắn đều sẽ như hắn mong muốn mà phát sinh, chỉ là thỉnh thoảng có vài sai số nho nhỏ không quan trọng mà thôi, nhưng từ lời vừa rồi Vệ Thành Trạch nói. . . . . . Nếu 5438 thực sự không nghĩ bậy, thì chính là đang oán giận đúng không?

Vệ Thành Trạch tới tận bây giờ vẫn luôn tính toán như thần kia. . . . . . đang oán giận? Còn là đang oán giận vì mọi chuyện không đi theo dự đoán của mình?

5438 cảm thấy, cả hệ thống của nó đều thấy thực không khỏe.

Thật vất vả mới khống chế được xúc động như ngựa chạy qua chạy lại trong lòng, 5438 thật cẩn thận mà mở miệng: "Ngạch. . . . . . Do thời điểm chưa tới?"

". . . . . ." Tuy vốn chẳng chờ mong được 5438 có thể đưa ra câu trả lời đáng tin nào, nhưng câu trả lời này của nó, vẫn thành công làm Vệ Thành Trạch câm nín trong chớp mắt, sau đó, hắn lại giống như không nghe được gì cả, ở trong lòng thở dài, "Còn như vậy nữa, ta cũng sẽ phải nghi ngờ đến mị lực của mình ."

5438: . . . . . . Kí chủ à thiết lập của ngài băng rồi đúng không?

Tuy Vệ Thành Trạch thường nói ra một hai câu không hề tương xứng với tính cánh bình thường, nhưng 5438 vẫn không thể làm quen được với loại hành vi động kinh hư hư thực thực này của hắn cả.

. . . . . . Được rồi, 5438 cảm thấy, nó hẳn là nên chuẩn bị tâm lý ngay từ lần đầu đáp lời Vệ Thành Trạch, bị đối phương ném luôn qua một bên mới đúng. (Ly: Dịch đoạn này thực sự k sát nghĩa đâu)

Ai bảo kí chủ nhà nó là một tên bệnh xà tinh cơ chứ! QAQ

Bất quá 5438 cũng không phải không thể lý giải được sự buồn bực của Vệ Thành Trạch, đại khái chính là vì trước kia dụ trai đều dụ đến cực kỳ dễ dàng, bây giờ đụng phải một tên đầu gỗ một chút phản ứng cũng chẳng có, trong lòng mới có thể càng thêm buồn bực -- Vệ Thành Trạch chỉ còn thiếu chuyện trực tiếp lột sạch y phục đối phương rồi thương luôn mà tên Huyền Dạ kia cư nhiên vẫn duy trì trạng thái vẻ mặt lạnh lùng. jpg.

Vấn đề lớn nhất là, nếu Huyền Dạ thật sự không có hảo cảm với Vệ Thành Trạch, lại hoặc là nói bản thân y chính là một tên X lãnh đạm X héo và vân vân thì chẳng cần nói, chuyện này thật sự cũng chỉ là chuyện thường, nhưng ngay cả 5438 cũng có thể nhìn ra được tâm tư của tên kia với Vệ Thành Trạch, càng đừng nói đến thứ nghiệt căn luôn đè trên eo Vệ Thành Trạch buổi sáng mỗi ngày a.

Vậy! Mới! Nói! Huyền Dạ đại sư, ngài vì cái lông gì mà không xuống tay luôn đi a!

Dù là 5438 vừa ăn vừa vây xem cũng đã nhịn không được mà thay người nầy bối rối .

"Phật môn thanh quy, " Vệ Thành Trạch buông mắt, che lại thần sắc khinh thường trong đó, "Hừ. . . . . ."

5438: tui cảm nhận được chiến ý đang đập vào mặt.

Tuy thực tin tưởng vào ký chủ nhà mình, nhưng 5438 vẫn nhịn không được có chút tò mò, Vệ Thành Trạch rốt cuộc phải làm gì, mới có thể làm Huyền Dạ phá giới. Dù sao nói khó nghe chút thì Huyền Dạ kia, kỳ thật chính là một tên từ nhỏ bị mấy chuyện ma ma quỷ quỷ của phật môn tẩy não, muốn y bỏ thứ được giáo huấn từ nhỏ trong đầu đi gì đó, thật sự quá khó . Ít nhất theo 5438 nhìn mà nói, có thể làm Huyền Dạ sinh ra ý nghĩ trái với những điều mà phật môn răn dạy thực sự đã rất không dễ dàng , nếu muốn y thực thi. . . . . .

Hơn nữa, kỳ thật cũng không nhất định phải đi đến tận bước kia đúng không? Lại nói tiếp, trong mấy thế giới trước, Vệ Thành Trạch cũng không thực sự phát sinh quan hệ với nhân vật chính có đúng hay không?

Bất quá tâm tư của Vệ Thành Trạch, 5438 từ trước đến nay đều không thể đoán nổi, nên nó liền thực dễ dàng mà từ bỏ, an vị chờ xem kịch vui.

Nhưng . . . . . quả thực vẫn rất tò mò Vệ Thành Trạch sẽ làm như thế nào a!

Lấy đôi đũa kẹp một cọng rau xanh đưa đến miệng cắn một miếng, Vệ Thành Trạch nhất thời liền nhíu mày, lộ ra thần sắc ghét bỏ: "Ngươi đoán đi?"

5438: . . . . . .

Đừng cản nó, nó phải đập cho cái mặt này một trận a!

Miệng nhỏ nhanh chóng ăn xong cọng rau xanh kia, Vệ Thành Trạch lại hạ đũa, dùng đôi mắt - trông mong mà nhìn Huyền Dạ ở đối diện.

Từ sau khi xuất sơn, Huyền Dạ liền thay đổi. Y không bắt cá nướng cho Vệ Thành Trạch nữa cũng không ôm Vệ Thành Trạch vào ngực cùng ngủ, ngay cả lúc đi đường cũng không cho Vệ Thành Trạch ghé vào vai y ! Không chỉ như thế, y còn định ra cho Vệ Thành Trạch một quy củ vô cùng tàn khốc.

"Dính thức ăn mặn thì buổi tối liền ngủ một mình." Giương mắt quét qua Vệ Thành Trạch một cái, Huyền Dạ dùng ngữ khí bình thản mà mở miệng nói.

Vệ Thành Trạch: chính là cái này! QAQ

Ăn và ngủ, đối với một con mèo vừa tham ăn lại còn dính người mà nói, quả thực chính là một lựa chọn vô cùng tàn khốc.

Chậm rãi chuyển ánh mắt từ trên người Huyền Dạ qua đống đồ ăn xanh mượt trên bàn, Vệ Thành Trạch cảm thấy, sắc mặt của hắn liền đã giống đám đồ ăn kia như đúc.

Nhìn tiểu yêu quái ủy ủy khuất khuất mà ăn đống rau chẳng có chút thịt vụn nào, đầu ngón tay của Huyền Dạ liền không tự chủ được mà run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không cử động.

-- không thể giống như lúc trước, mọi chuyện đều theo ý Vệ Thành Trạch.

Không phải do Huyền Dạ đột nhiên cảm thấy chán ghét Vệ Thành Trạch, y làm như vậy, chính là bởi vì. . . . . . Vệ Thành Trạch quá mức thân cận với y. Nếu còn như vậy nữa, Huyền Dạ cũng khó có thể bảo đảm được mình sẽ không làm gì cả.

Tâm tư của y với Vệ Thành Trạch, quá mức nguy hiểm .

Dù là với Vệ Thành Trạch, hay là với y.

Tiểu yêu quái không hề biết đến ý nghĩ của tăng nhân ngẩng đầu lên, cười một cái với người đối diện, ánh mắt màu ngọc như đang chứa đầy sao trời, giống như hồ nước dưới trời chiều, phản chiếu mọi thứ đẹp đẽ trên đời này.

Trái tim giống như bị một mũi kim bén nhọn nhẹ nhàng mà đâm vào, có một loại đau đớn không thể nói rõ nổi. Huyền Dạ thật sự không hiểu, trên người y tột cùng là có thứ gì, đáng để Vệ Thành Trạch núi chặt như vậy -- chẳng lẽ thật sự chỉ vì một lần lưu tình khó có được kia?

-- nếu lúc đó, y không dừng tay thì làm sao?

Chỉ cần nghĩ đến giả thiết như vậy, trong lòng Huyền Dạ sẽ lại không kiềm được mà khủng hoảng. Tiểu yêu quái có đôi mắt trong hơn cả nước này, suýt nữa đã chết dưới tay y -- hai lần.

Dù là bây giờ, Huyền Dạ cũng vẫn thường hồi tưởng lại bộ dáng cả người đầy máu tươi của Vệ Thành Trạch. Một màn kia, giống như đã bị khắc lại dưới đáy mắt y vậy, chỉ cần y nhắm mắt lại là đã có thể rõ ràng mà nhìn thấy cảnh tượng kia, ngay cả đầu ngón tay run rẩy của đối phương cũng có thể thấy được đến nhất thanh nhị sở.

-- Những yêu quái từng chết dưới tay y, có phải cũng đã từng trải qua chuyện tương tự hay không?

Loại suy nghĩ này, không thể ức chế mà sinh ra trong lòng, cứ thế mà làm hết thảy những thứ Huyền Dạ từng tin tưởng vững chắc bắt đầu dao động.

Hết thảy những thứ y từng làm kia, thật sự là đúng đắn sao?

-- Người như y, thật sự có tư cách, ôm Vệ Thành Trạch vào lòng sao?

Hoài nghi, dao động, áy náy, cảm giác tội lỗi, Huyền Dạ bây giờ cũng có chút không rõ, mình đến tột cùng đang nghĩ gì.

"Dạ?" Thanh âm mang theo chút nghi hoặc kéo lại lực chú ý của Huyền Dạ, y nhìn tiểu yêu quái trước mắt không biết từ bao giờ đã lại lén lút cọ cọ lên người mình, trong lòng không khỏi mà có chút bất đắc dĩ.

Y ban đầu nghĩ, lấy tính tình tham ăn kia của Vệ Thành Trạch, chắc chắn sẽ không thể chịu được chuyện cả ngày theo y ăn đồ chay, chỉ cần như vậy, y liền có thể tìm được lý do để Vệ Thành Trạch ngủ một mình ban đêm, nhưng không hiểu sao, dù mỗi lần ăn đều phá lệ không tình nguyện, nhưng lại vẫn ngang ngạnh muốn ngủ cùng giường với y.

Nói trên đời này, chỉ có tâm tư của loài mèo là khó đoán nhất, xem ra quả thật vẫn có chút đạo lý nhất định.

Đối với loại hành động này của Huyền Dạ, 5438 tỏ vẻ nó thực sự cạn lời rồi, thầm nghĩ ném cho đối phương một con Vệ Thành Trạch.

. . . . . . Kéo xa khoảng cách cái gì đó đi gặp quỷ hết đê! Nếu thực sự không muốn để Vệ Thành Trạch ngủ cùng mình thì cứ nói thẳng ra cho xong có phải nhanh hơn không chớ?

Lấy loại thiết lập nhu thuận nghe lời hiện tại này của Vệ Thành Trạch, mọi chuyện đều lấy Huyền Dạ làm đầu, tuyệt đối sẽ không nói ra một câu phản bác nhá có được không? Còn thế nào cũng phải lộng cái gì mà hoặc là ăn chay nếu không thì không thể ngủ chung buổi tối gì đó. . . . . . Chắc lúc nhìn thấy ký chủ nhà nó cố gắng để được cùng ngủ với y, ở trong lòng liền thầm sảng khoái lắm nhể!

Còn có kí chủ nhà nó nữa! Đừng tưởng nó không biết chuyện yêu quái là không cần ăn cơm nhá! Nếu thực không muốn ăn, trực tiếp không ăn là ok luôn rồi đó , còn mỗi lần đều phải làm trò trước mặt Huyền Dạ, ủy ủy khuất khuất mà ăn từng chút từng chút, cái bộ dạng vợ nhỏ kia. . . . . . Thực sự quá moe nha thực muốn ôm về nhà!

Bất quá, không biết có phải do ảo giác hay không, 5438 chung quy vẫn cứ cảm thấy phương thức ở chung rõ ràng hiểu rõ nhau nhưng lại cứ che che dấu dấu giữa Vệ Thành Trạch và Huyền Dạ thực sự cứ có một tia quen thuộc. Nhưng nếu muốn nói ra lời lại không thể nói được rốt cục là gì, rối rắm một trận cuối cùng cũng liền ném qua một bên .

Dù sao nó vốn chẳng phải là kiểu đặc biệt thông minh, cho dù theo như người kia nói, đối với một vài sự thật mà nói thì nó còn được nhìn thông thấu hơn rất nhiều người, nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ trong giới hạn vài điều nhất định mà thôi -- huống chi, nó đến tận bây giờ cũng không thể xác định nổi, lời của người, rốt cuộc có phải chỉ là lời khen khách sáo thôi hay không.

Trước đó vài ngày, chuyện mà Huyền Dạ và Vệ Thành Trạch truy xét rốt cục cũng có chút mang mối, mà trấn nhỏ lần này bọn họ đến, theo lời mà nói chính là cố hương của người không biết tên họ kia.

Tựa hồ như con người đều có một loại tình kết, nếu gặp phải suy sụp và biến cố gì đó bên ngoài, đầu tiên sẽ luôn nghĩ đến quê hương của mình, giống như chỉ cần về tới tới đó, mọi chuyện điều có thể được giải quyết.

Đương nhiên, Huyền Dạ cũng không thể xác định người kia có trở về nơi này hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, trong nơi này, chắc chắn có thể tìm được vài thứ mà bọn họ muốn biết.

Nhìn từ tình huống lúc trước, người này không ngừng làm những chuyện giống nhau ở cùng một nơi, thậm chí còn từng bị pháp sư bắt được, sau khi giao thủ bị trọng thương rồi phải lẩn trốn. Cũng không biết tại sao, lúc này hắn lại có thể chọn lựa một thôn nhỏ hẻo lánh không có bao nhiêu người như vậy.

Nếu sự tình tiến hành thuận lợi, nói không chừng dù là mọi người trong thôn này chết sạch, người bên ngoài cũng sẽ chẳng có chút cảm giác nào. Mà chờ lúc hắn có thể gặp phải tu sĩ có đủ thực lực chống lại hắn thì cũng đã quá muộn .

Chỉ là, tuy biết nơi này chính là gia hương của người kia, nhưng Huyền Dạ và Vệ Thành Trạch tới tận lúc này vẫn chưa biết được tính danh của người kia, lại càng không biết được thân phận thực của đối phương. Người nói tin tình báo này cho bọn họ, mỗi lần đang nghe đến câu hỏi này, đều chỉ lắc đầu, cười khổ mà nói: "Các ngươi tới nơi đó rồi sẽ biết."

Điều này làm Huyền Dạ nhịn không được có chút hoài nghi liệu có phải có nội tình đặc thù gì trong đó hay không.

Dù sao theo mắt nhìn của y, người bình thường sẽ không không có lý do đi lên loại đường ngang ngõ tắt này.

Lúc hai người tới trấn trên, thời gian đã chẳng còn sớm nữa, những hàng quán ven đường cũng đều đã thu thập mọi thứ rồi về nhà, vào lúc này, tự nhiên không phải là thời cơ tốt để hỏi thăm.

Nhìn Vệ Thành Trạch cau chặt mày, không muốn động chiếc đũa thêm chút nào cả, Huyền Dạ nhịn không được thở dài trong lòng, cầm thiền trượng gác cạnh bàn, mở miệng nói: "Đi thôi."

Như Vệ Thành Trạch mong muốn đích, Huyền Dạ chỉ cần một cái phòng. Như ngay từ đầu đã nói, y đương nhiên sẽ không nuốt lời.

5438 đã sớm nhìn thấu hết thảy: ha hả.

Đối với hai người rõ ràng đang tán tỉnh lẫn nhau, kết quả một người vẻ mặt chính trực, một người vẻ mặt vô tội, 5438 tỏ vẻ nó trừ cố gắng tiếp tục mỉm cười ra cũng chẳng làm nổi cái giề của.

Vài ngày sau, hình như chính là ngày họp chợ của trấn, phần lớn người trong khách điếm đều là thương nhân mang theo bao lớn bao nhỏ. Huyền Dạ cũng đã sớm thấy chuyện này nhưng cũng không thể trách, ngược lại Vệ Thành Trạch đối vớ mấy thứ này, tựa hồ lại có chút hứng thú, ánh mắt luôn lưu luyến lên những người này , rất có dáng điệu muốn đi lên nhìn thứ bên trong túi bọn một cái.

-- tính tình đặc hữu của con mèo kia, thực sự là tò mò đến nồng đậm.

Nhìn bộ dáng này của Vệ Thành Trạch, Huyền Dạ liền nhịn không được nhớ tới bộ dáng đối phương đuổi theo y, muốn biết rõ ràng về cái thứ gì kia kia, trong lòng nhất thời liền sinh ra một tia quẫn bách.

Về phương diện kia, Vệ Thành Trạch liền giống như một tờ giấy trắng tinh, nếu cứ để như thế, chắc chắn sẽ bị người có lòng riêng lợi dụng, tiện đà còn gây ra chuyện có hại.

Huyền Dạ cũng muốn nói chuyện này cho Vệ Thành Trạch, nhưng y chung quy cũng chẳng biết mở miệng ra thế nào.

Mỗi khi nhìn hai tròng mắt phản xạ lại thân ảnh của chính mình, những lời nói đã tới bên miệng đều sẽ lại bị y nuốt trở vào. Giống như chỉ cần nói những lời này ra sẽ chẳng khác gì kinh nhờn đối phương vậy.

Than nhẹ một tiếng liền khép cửa phòng lại, Huyền Dạ xoay người liền nhìn thiếu niên có ánh mắt như ngọc bích kia đã sớm đạp luôn giầy trên chân nhảy vào ổ chăn lý, đôi mắt - trông mong mà nhìn y.

Nhịn không được cảm khái trong lòng một câu Vệ Thành Trạch không thể bỏ được tập tính của mèo con, Huyền Dạ chậm rãi đi tới: "Cởi ngoại y ra."

Y cũng không muốn lại thấy bộ dáng đai lưng Vệ Thành Trạch rối thành một cục sáng hôm sau.

Phải biết, lúc đầu để Vệ Thành Trạch duy trì hình người ngủ, hắn đã phế bỏ được vài cái đai lưng.

"Nga. . . . . ." Vệ Thành Trạch lên tiếng, không tình nguyện cọ cọ ra khỏi chăn, cởi đai lưng, ném ngoại y qua một bên, sau đó lại bay nhanh mà chui trở về.

Mèo đối với những chỗ ấm áp đều có thiên vị không thể nói rõ.

Huyền Dạ để thiền trượng cầm trong tay qua bên giường, đưa lưng về phía Vệ Thành Trạch mà ngồi xuống, bỏ ngoại y, lúc này mới xốc chăn lên chăn vào. Cả quá trình, y đều không liếc mắt về phía Vệ Thành Trạch lấy một cái, bộ dáng lãnh đạm kia, làm Vệ Thành Trạch không khỏi mà có chút mất mác.

Bất quá, Vệ Thành Trạch vốn chính là một tên không ghi việc, lại đã sớm thành thói quen với thái độ của Huyền Dạ nên mất hứng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh đã đem ném luôn thứ kia ra sau đầu, vui vẻ mà cọ cọ tiến lại, đem trán đặt trên lưng Huyền Dạ liền ngủ.

Nghe được tiếng hít thở đều đều của người phía sau, thần kinh đang buộc chặt của Huyền Dạ rốt cục cũng đã có chút thả lỏng.

Mím môi nhắm hai mắt lại, Huyền Dạ chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chán ghét với chình mình.

Vừa rồi Vệ Thành Trạch bất quá cũng chỉ là bỏ ngoại y, nhưng lại khiến lòng y không tự chủ được sinh ra khỉ niệm -- rõ ràng là cảnh tượng mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng y lại không thể nào làm quen nổi.

Hô hấp ấm áp người phía sau phun trên lưng y có thể phân biệt rõ ràng, phần nhiệt độ này cứ từng chút một mà khuếch tán ra, tạo thành từng đợt tê dại đến kỳ dị.

Trong lòng một lần lại một lần mặc niệm thanh tâm quyết, Huyền Dạ lại chỉ cảm thấy phật môn chân chính từng cách mình chỉ trong gang tấc nay lại trở nên xa xăm đến không thế với tới, chỉ có phần nhiệt độ cơ thể của một người khác đang dần tiêm nhiễm kia lại trở nên rõ ràng đến vậy.

Huyền Dạ cũng từng thử để Vệ Thành Trạch ngủ một mình trên giường, mình đả tọa ở một bên. Nhưng chỉ cần Huyền Dạ không nằm xuống, Vệ Thành Trạch liền kiên trì trợn tròn mắt, đến sau lại thật sự không được chịu được, liền hóa thành nguyên hình, nhảy vào lòng y.

Về phần kết quả, chẳng cần nói tiếp cũng biết

.

Đả tọa được một nửa, trong lòng ngực đột nhiên nhiều thêm một mĩ thiếu niên và vân vân gì đó, 5438 tỏ vẻ, nếu thực sự có thể, nó thật muốn đem ném Huyền Dạ chẳng có chút biểu tình nào xuống dưới, lấy chính mình thay vào.

. . . . . . Thật sự là hắn kute đến không thể chịu được ! (Ly: Chém)

Bất quá Huyền Dạ rốt cuộc vẫn là người có thể kiên trì làm loại chuyện buồn tẻ như trừ yêu cả đời, lực nhẫn nại kia liền có thể thấy được. Bởi vậy, dù trong lòng đang không ngừng bốc lên một đống lại một đống tâm tư không thể nói, chỗ kia kia nào đó đều đã ngạnh - , y vẫn có thể nhắm mắt lại, làm ra một bộ cái gì cũng chưa phát sinh mà ngủ. Đối với điểm này, 5438 bội phục từ trong đáy lòng.

Nói thật, 5438 ngay từ đầu còn tưởng Huyền Dạ đang giả bộ ngủ, dù sao đối người như y, trừ sống lâu không lớn lên ra thì cũng không có gì khác với người tu chân Vệ Thành Trạch ở thế giới đầu tiên, dù không ngủ được đi nữa thì cũng không có gì quá đáng. Nhưng sau đó 5438 lại phát hiện, người nầy cư nhiên thật sự ngủ ngay loại trạng thái này.

5438: không biết sao lại thấy có chút đáng sợ.

Màn đêm từng chút từng chút mà hạ xuống, dưới ánh trăng mông lung, cây hoa quế cứ lẳng lặng mà đứng đó, những bông hoa nhỏ màu vàng rực trống dưới tàn lá xum xuê, tản ra hương thơm thấm vào lòng người.

Hai người trên giường đều đã bắt đầu ngủ say, cảnh tượng kia thoạt nhìn lại có một loại hài hòa đến khác thường. Trán Vệ Thành Trạch đểra sau lưng Huyền Dạ, một bàn tay dưới gắt gao nắm lấy y phục của Huyền Dạ, thoạt nhìn lại có một loại quyến luyến gần như yếu ớt, giống như lá bèo duy nhất hắn có thể bám lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, 5438 bỗng có chút không xác định, đây đến tột cùng là tư thái Vệ Thành Trạch cố ý bày ra, hay là trạng thái thực tự từ nội tâm hắn.

Người này luôn đem trái tim mình, giấu dưới một tầng lại một tầng ngụy trang, làm người ta không nắm được dù là một tia bóng dáng.

Hoàn hảo đến mức làm cho người ta đau lòng.

Trái tim không hiểu sao lại đau nhói, 5438 hoảng hốt chốc lát mới nhớ tới chuyện mình vồn đã chẳng có thứ cơ quan này.

Nó hiện tại chẳng qua chỉ là một hệ thống đến ngay cả thực thể cũng không có, chỉ có thể dựa vào dữ liệu mà tồn tại.

Dù có muốn chạm nhẹ vào khuôn mặt Vệ Thành Trạch lúc ngủ cũng không được, chỉ có thể mở to mắt mà khắc từng khuôn mặt khác nhau vào dưới đáy lòng.

"Sao mà nói như vậy, lại thấy có chút bi thảm nhể?" Nhịn không được phun tào một câu, 5438 dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Vệ Thành Trạch, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ bắt đầu ngẩn người.

Nó không thích ngắt nguồn, loại cảm giác không có chút ý thức nào, thật giống như nó đã hoàn toàn chết đi vậy, sau khi nếm thử một lần là không bao giờ muốn nếm lại lần nữa.

Lá gan của nó cuối cùng thì cũng vẫn quá nhỏ, nhiều năm như vậy mà vẫn như trước chẳng thay đổi gì cả.

Nhát gan, yếu đuối, không thông minh, thậm chí còn thường kéo chân sau ngay vào lúc mấu chốt (Ly: Chắc dịch là thế...), 5438 cảm thấy nó dù là con người hay hệ thống, cũng sẽ chẳng có chỗ nào đáng khen cả. Đại khái cho tới tận bây giờ, chuyện duy nhất nó có thể kiêu ngạo, chắc chỉ có chuyện chọn Vệ Thành Trạch làm kí chủ? Ít nhất lượng số mệnh hắn thu thập được quả thật không ít, khoảng cách có thể đạt tới mục đích của nó --"Kí chủ?"

Đột nhiên chú ý tới gì đó, 5438 kéo lại lực chú ý,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net