Chap9. Tình cảm ngày càng rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng lại đến , ngày lại về như một quy luật vốn dĩ của sự sống. Ánh dương lan tràn khắp nơi, len lỏi đùa nghịch vào từng đường nét trên thân thể của YoSeob. JunHyung cựa mình thức giấc, anh lại ngủ quên nữa rồi.
Sao YoSeob vẫn chưa tỉnh?
Cậu bé của anh đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi cong vút kiêu ss nhưng lại mất đi cái sắc thái nghịch ngợm đáng yêu thường ngày.
Hình như đến lúc con người ta mất đi, họ mới quý trọng những thứ ở cạnh mình?
Phải là Yong JunHyung sai lầm khi để đến bây giờ mới phát hiện tầm quan trọng của YoSeob?
Cậu bé này...
Có thể làm anh vui..
Làm anh buồn bực..
Làm anh ghen tức ..
Làm anh thỏa mãn ..
Làm anh đau lòng..
Làm anh lo lắng..
Làm anh... Yêu...
Yêu...
Nghe thật lạ, thật mới. Từ điển của Yong JunHyung rốt cuộc cũng đề cập đến từ này.
Sao chóng vánh như vậy.
Anh vốn không bao giờ tin vào cái tình yêu sét đánh, lại không bao giờ tin tưởng anh lại có thể yêu.
Thà nói anh làm cho kinh tế Đại Hàn Dân Quốc suy sụp trong một ngày, giới xã hội đen nổi loạn trong một buổi sáng đẹp trời.. Có lẽ sẽ dễ tin hơn.

JunHyung thở dài, hai tay đút túi đi đến bên cạnh cửa sổ , ánh mắt nhìn xa xăm thả hồn mình đến một chân trời mới.
Nơi đó anh từng mơ đến
Được cùng người mình yêu xây một căn nhà thật đẹp
Sẽ có những đứa con đáng yêu
Có cả ba và mẹ
Họ sẽ là những người hạnh phúc nhất.
...
Nhưng sự thật bao giờ cũng trái ngược
Mấy ai mơ mà thành sự thật được chứ?
Cái ước mơ đó đã chết yểu từ mười mấy năm trước
Sao cậu bé ấy còn làm anh nhớ lại?
Làm anh khao khát?
Yong JunHyung tự giễu mình: thì ra anh có lúc yếu đuối như vậy 😑.
Còn GiKwang, nó rốt cuộc đang ở đâu?
SeoBie khi nào sẽ tỉnh?
Một mớ bòng bong đánh nhau trong tâm trí làm anh thực rối loạn.
Nếu có thể...
Bây giờ anh muốn được nghe cậu bé kia gọi anh hai tiếng : Hyunggie..- ngại ngùng nhưng rất đáng yêu.
Anh rất muốn thấy cậu vênh mặt lên khẳng định với những người khác : anh là của cậu, Yong JunHyung là của Yang YoSeob.
Anh bỗng nhớ, nhớ lúc đầu tiên cậu hôn anh.
Không mưu toan, không vụ lợi. Không một chút toan tính , chỉ đơn giản môi chạm môi nhưng bây giờ lại làm anh say mê , làm anh nhớ đến điên loạn.
Kí ức như một cuốn phim quay chậm làm lòng anh nhức nhối.
Khỉ thật
Rốt cuộc anh chưa làm được gì cho cậu cả.
...
Ánh bình minh nhảy múa trên người anh, Yong JunHyung bây giờ trông giống như một vị thần toả ánh hào quang rực rỡ.
Vẻ mệt mỏi không làm giảm khí chất tôn quý, thanh cao trên người anh.
...
Cốc cốc ...
- Vào đi- JunHyung thu mình khỏi dòng suy nghĩ, đi đến bên sofa ngồi xuống.
HongMin cúi đầu:
- Bang chủ, GiKwang vẫn chưa có tin tức gì. Người của chúng ta đã mở rộng phạm vi trên cả nước , hiện vẫn đang lục soát khắp nơi. Chúng ta có cần mở phạm vi ra các nước lân cận không ạ?
JunHyung nhíu mày, cởi chiếc áo khoác ngoài ra:
- Thôi khỏi, cậu ta chỉ có thể ở trong nước. Tìm lại cho kĩ. Còn nữa, chuyện công ty và LUSEAN giao cho Lee Joon phụ trách, không sao chứ?
- Vâng, mọi chuyện vẫn ổn. - Hong Min liếc mắt nhìn, chưa bao giờ thấy bang chủ của họ có vẻ mệt mỏi như vậy. Một người sắt đá, lúc nào cũng mạnh mẽ như bang chủ, vậy mà cũng có khi bất lực.
Bang chủ ấy vậy mà vẫn có thể chịu đựng, vẫn có thể gánh vác mọi thứ , điều này thật sự làm cho cậu phải kính phục.
- Còn chuyện gì nữa không?- JunHyung nhẹ giọng.
- Dạ không. Bang chủ có cần gọi đồ ăn gì không ạ? Hình như bang chủ từ qua đến giờ đều chưa ăn?
- Không cần. Sai người mang đến cho tôi một bộ quần áo là được.
- Vâng.
Hong Min đi ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh vốn có, trong phòng bệnh rộng rãi chỉ còn lại JunHyung và YoSeob.
JunHyung lại gần giường bệnh, ánh mắt âu yếm nhìn thẳng vào ngũ quan con người trước mặt.
- Seobie, chán lắm phải không ? Tôi đưa em đi hóng gió một chút.
Nói rồi anh không ngần ngại bế cậu đặt lên chiếc xe lăn, lại tỉ mẩn đắp thêm một chiếc chăn mỏng rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi phòng.
Thời tiết buổi sáng thật trong lành , men theo bờ hồ, JunHyung đẩy YoSeob ra chốn công viên của bệnh viện.
Cũng không hổ danh là bệnh viện nổi bật nhất của Seoul, khung cảnh không đến nỗi tệ, nhìn khuôn mặt YoSeob có vẻ thoải mái hơn.

' Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I never ask for more than your love
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world may change my whole life through but
Nothing's gonna change my love for you'
..
Tiếng hát ngân lên giữa buổi sáng làm JunHyung có phần chú ý, là một cô bé.
Đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh, có nét gì đó rất giống cậu bé của anh. Nhất là cái điệu ngông cuồng không sợ ai như thế này.
- Anh đẹp trai, anh đang làm gì vậy? - cô bé cất tiếng nói lanh lảnh.
- Nhóc làm gì ở đây?
Cô bé bĩu môi:
- Em không phải nhóc , em là Hana, em đang học hát đó. Nhà em gần cạnh viện nè, mẹ em bảo em có giọng hát hay nên em thích hát nữa. Hjhj
JunHyung bật cười , cậu bé của anh cũng hay tự sướng như vậy lắm.
- oaaaaa, người yêu anh hả? Anh ấy đẹp hơn anh nữa.
- Sao em biết đây là người yêu anh?
- Mẹ em bảo sau này khi em yêu một người sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc người đó. Lúc nãy em thấy anh lén lút hôn anh đó. Hihee.
JunHyung xám mặt, nhóc con xem ra không trong sáng như vẻ ngoài.
- Anh yêu rồi phải không ? Hjhj. Anh đừng ngại. Em cũng đang yêu đây nè.
JunHyung trố mắt;
- Em.. Em còn nhỏ, hiểu gì chứ?
- Gừ, ai nói anh nhỏ không được yêu. Em học lớp 6 rồi. Tình yêu không phân biệt tuổi tác, anh chả hiểu gì cả. Em đang tập hát để tỏ tình với bạn em đó. Nhìn anh ngu ngơ thế này chắc chưa tỏ tình với anh ấy đúng không?
JunHyung lại xám mặt thêm một lần nữa:
' không phải chứ, bọn trẻ bây giờ yêu nhau sớm vậy ư? Ặc, xem ra anh vẫn là xử nam trong sáng chán. Mà khoan..
Tỏ tình?
Ukm, hình như anh chưa cho cậu bé của anh biết là anh yêu cậu!
YoSeob vẫn chưa biết
Nhất định phải cho YoSeob biết'
JunHyung mỉm cười xoa đầu Hana:
- Nhóc giỏi lắm. Cố lên nhé. Anh đi đây.
- Bye anh. Anh đẹp trai thành công nhé. Chúc anh hạnh phúc.
JunHyung và YoSeob đã đi xa nhưng tiếng hát trong trẻo và cao vút của cô bé dường như vẫn quanh quẩn đâu đây.
Đúng vậy. Chờ SeoBie tỉnh , nhất định Yong JunHyung sẽ nói tất cả.
Bình minh làm nổi bật lên hình ảnh đẹp như thiên thần, mai thân ảnh bừng lên trong nắng sớm làm cho nắng như đẹp hơn, trời như trong hơn.
Mưa tạnh..
Là lúc nắng lên.
Hay trời yên biển lặng
Là lúc bão sắp đến.
Cuộc sống..vốn là một cuộc chơi, kẻ mạnh , sẽ chiến thắng.
----------------------------------------------
Oaaaaaa, do bị ốm nên au chỉ up được vậy, sẽ quay lại nhanh thôi. Hjhj.
Mọi người ủng hộ nhé. Kamsa mn 😍😍😍.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC