Chap 8. Tâm tư không ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JunHyung khẩn trương lái xe đến bệnh viện, chiếc xe dừng lại cũng là lúc hàng tá bác sĩ xếp hai hàng dài xung quanh cung kính cúi chào. Bệnh viện trung ương Seoul chưa bao giờ xuất hiện khung cảnh có một không hai này; hàng chục chiếc ô tô đen bóng nhoáng đậu kín trước tiền sảnh lớn của bệnh viện, không ai được phép ra vào bệnh viện, các ca bệnh đều phải chuyển sang các bệnh viện vừa và nhỏ khác, không khí căng thẳng còn hơn cả chiến tranh thế giới thứ 2. JunHyung nhanh chóng xuống xe, ôm theo thân hình nhỏ bé đang không ngừng run run trong lồng ngực.
Anh thét lên một cách đáng sợ:
- Nhanh, điều hết tất cả bác sĩ đến đây cho tôi. Không cứu được cậu ấy, các người đừng mong ai sống sót ra khỏi chỗ này.
Tiếng hét trong đêm làm cho hàng trăm y bác sĩ không rét mà run, con người tàn bạo trước mặt khẳng định là có thể làm những chuyện như vậy. Vì hắn là Yong JunHyung-, độc tài và tàn ác.
Vị bác sĩ già bị dọa đến toát cả mồ hôi, miệng run run nói trong lo sợ.
- Chúng tôi.. Hứa sẽ cố gắng...gắng hết sức.
JunHyung gằn giọng , hai con mắt trừng lớn:
- Các người dám không cố gắng hết sức ? Cậu ấy có mệnh hệ gì, tôi cho tất cả các người chôn chung với cậu ấy.
Tất cả mọi người nghe vậy thì trong lòng kêu gào sợ hãi, nhanh chân nhanh tay đẩy cậu bé trước mặt đi vào phòng phẫu thuật. Cậu bé trước mặt quyết định đến sự sống chết của chính họ, họ không thể nào lơ là được. Huống hồ, cậu bé ắt hẳn có mối quan hệ đặc biệt với Yong tổng , bằng không , một người không màng sự đời, xem mạng người như cỏ rác lại có thể lo lắng đến hấp tấp như vậy hay sao.
Không gian im ắng không còn ai nói với ai câu nào, chỉ còn nghe tiếng bước chân đi vội vã trong hành lang, chiếc băng ca nhanh chóng được đưa đến phòng phẫu thuật.
- Yong tổng....ngài...ngài nên ở ngoài...- vị bác sĩ lén lút nhìn nét mặt JunHyung rồi lên tiếng.
Anh rút tay ra, nhưng người nằm trên băng ca cư nhiên một mực nắm lấy tay anh thật chặt , như níu giữ lấy một chút hơi tàn của sự sống, nhất quyết không buông. JunHyung ánh mắt loé lên vài tia đau lòng, rồi nhanh chóng đẩy YoSeob vào phòng:
- Câm miệng. Thực hiện tốt công việc của mấy người.
- Dạ...dạ...
Ánh đèn phẫu thuật nhanh chóng bật lên, cô bác sĩ trẻ nhanh tay dùng kéo cắt hết lớp áo ngoài của YoSeob bỏ sang một bên. Máu đỏ đến chói mắt.
Ở vết thương vẫn không ngừng tuôn ra xối xả.
JunHyung nhắm chặt mắt , kí ức lại ùa về làm anh đau nhói mãnh liệt.
Cái màu đỏ tàn bạo , ghê gớm ấy, anh tưởng rằng nó không thể uy hiếp , không thể làm anh đau lòng được nữa.
Ấy vậy mà mười mấy năm sau, đối diện với nó, tâm anh vẫn đau, lòng anh vẫn nát...
Ông trời thật khéo trêu đùa con người.
Nếu như anh không gặp Yang YoSeob...
Nếu như anh không quan tâm đến cậu...
Giá như cậu đừng thay anh đỡ viên đạn ấy...
Hàng loạt cái giá như nhưng có cái nào là thật ??
Đối diện với thực tại, vẫn là sự thật cùng đau lòng.
Màu máu đỏ tươi chiếu thẳng vào mắt, đập vào từng tri giác, đâm thẳng đến trí não của anh.
Yong JunHyung, đến tột cùng anh đã làm sai cái gì để phải chịu bi thương như thế này?
......
- Viên đạn cách tim 2 cm. Chuẩn bị dụng cụ. - vị bác sĩ ra lệnh.
JunHyung nghe nói vậy thì mặt đen thêm vài vạch
' Cách tim 2 cm? Muốn lấy mạng của cậu sao?'
Khốn kiếp.
JunHyung chửi thầm, trong lòng bắt đầu một cỗ cảm giác bất an.
- Kéo. - vị bác sĩ giơ tay.
- Đây ạ. - một cái kéo nhanh chóng đặt vào tay vị bác sĩ kia.
- Kẹp.
..
- Bông
...
-Thuốc mê
...
- Kim tiêm
....
...
Chỉ còn nghe tiếng gọi đều đều của vị bác sĩ già , tiếng dao kéo vang lên khô khốc trong không gian vắng lặng.
Mồ hôi nhỏ ra từng giọt, chảy đầm đìa nhưng ai nấy đều không dám thở mạnh.
- Truyền thêm máu. Cậu ta mất nhiều máu quá.
- bác sĩ... Bác sĩ.. Dự trữ máu của chúng ta đã cạn.
Ai nấy đều sợ hãi nhìn JunHyung, trông anh bây giờ không khác gì một ác quỷ bước ra từ địa phủ. Cả người toả ra hàn khí băng lãnh đến rùng rợn.
- Yong tổng... Máu.... Máu...hết...- bác sĩ nhắm mắt , giọng lạc hẳn đi.
- Shit-- các người làm ăn như vậy.

- Yong tổng , - nữ bác sĩ lên tiếng - Tôi thấy hay là tạm tiêm thuốc chờ người có máu phù hợp rồi tiếp tục.
- Cô nghĩ vậy?- JunHyung liếc nhìn cô bác sĩ trẻ, khoé môi nhếch lên.
Cô bác sĩ thấy vậy thì mở cờ trong bụng , tin chắc Yong tổng sẽ nghe mình , lấy làm cao giọng.
- Vâng.
Tiếng nói chưa dứt đã thấy cổ họng nghẹn ứ, JunHyung dùng một tay còn lại bóp lấy cổ cô bác sĩ, thiếu nước nhấc bổng lên:
- Nữ nhân ngu ngốc. Làm bác sĩ để chơi? Chờ? Chờ đến khi nào?
Mọi người nín thở nhìn JunHyung đang phẫn nộ bóp chặt cổ nữ bác sĩ mà không ai dám can ngăn , động vào JunHyung lúc này, chỉ có chết.
Mãi đến khi dưỡng khí gần cạn hẳn , JunHyung mới nới lỏng tay:
- Cúttttt--- gặp lại lần nữa, tôi sẽ lấy mạng cô. Từ nay, không được làm bác sĩ. Biếnnnnn-----
JunHyung hừ lạnh , nhìn YoSeob rồi đưa ra quyết định.
-Lấy máu của tôi. Nhanh. - JunHyung trợn mắt , ý bảo họ nhanh lên- trong người Yang YoSeob, nếu có dòng máu khác, chỉ có thể là của Yong JunHyung.
Nhìn YoSeob nhợt nhạt, tâm JunHyung khe khẽ thắt lên.
Là đau sao?
Yong JunHyung từ khi nào biết đau?
Mười mấy năm trước , tâm của anh đã chết theo mẹ, con người trở nên trơ lì cảm xúc, cảm giác chỉ là một thứ xa xỉ có tên mà không có nghĩa.
Vậy mà bây giờ lại đau sao ?
Vì Yang YoSeob ư?
JunHyung nhắm mắt để mặc cho mấy người bác sĩ cắm cắm rút rút, nhìn thấy máu của mình đang chảy sang người YoSeob, anh bất giác mỉm cười , ánh mắt nhìn thiên thần trước mặt tràn đầy âu yếm cùng thương xót.
- Lấy đạn đi- JunHyung lạnh lùng ra lệnh.
- Vâng..ggg..
Mọi người len lén lấy tay lau mồ hôi trên trán , hít lấy hít để vài ngụm không khí lấy thêm can đảm.
- Khoan đã - JunHyung nói rồi cúi người xuống , hôn nhẹ lên đôi môi khô khốc kia.
- Ưmmm...- YoSeob đang mê man, chỉ cảm giác môi mình có thứ gì đó mát mát, ươn ướt chạm vào, lại cố sức giữ lấy.
- Ngoan, nhất định phải tỉnh lại. - JunHyung lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm kia , bàn tay gia tăng thêm một lực , xiết chặt tay YoSeob hơn nữa.
Khỏi phải nói, mọi người có mặt ai cũng há hốc miệng kinh ngạc, vị tổng tài lãnh khốc kia...hôn...hôn cậu bé kia. Lại hôn trong một hoàn cảnh...
Thật không tưởng tượng được.
Quá là khác người.
- Còn không mau làm?- JunHyung rít một hơi kéo hồn của cả chục người đang ngơ ngác trên mây.
- Dạ .. Dạ ...
- nhớ kĩ. Cậu ấy có mệnh hệ gì. Các người cũng chôn luôn ở đây.
Giọng nói kia làm tất cả không rét mà run, bàn tay đang tỉ mẩn gắp đạn cũng trở nên vững vàng hơn.
Phàm là con người , trước cái chết, hình như ai cũng bình tĩnh và thận trọng hơn cả.
Cạch..
Viên đạn vang lên lanh lảnh trong không gian , ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm: mạng của họ, có lẽ được giữ rồi.
Vật lộn suốt 3 giờ đồng hồ, cánh cửa phẫu thuật rốt cuộc cũng được mở ra, YoSeob được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt.
Đêm đã khuya.
Nhìn đồng hồ đã 3h sáng, JunHyung không tự chủ nhìn con người trước mặt đang nằm yếu ớt trên giường.
Trước đây, sao anh không thấy cậu nhỏ bé?
Sao không thấy cậu yếu ớt?
Lắc đầu thở dài, JunHyung nâng nhẹ cánh tay YoSeob vuốt ve nhè nhẹ.
Cậu bé này, từ khi nào lại làm tim anh lo lắng đến vậy?
Từ lúc cậu khóc khi bị Hara ủy khuất?
Từ lúc gặp YoMin?
Từ lúc cậu nói cậu là vị hôn thê của anh hay từ lúc cậu hờn giận anh vô cớ vì Gikwang ?
Cũng có thể là lúc cậu đỡ đạn cho anh hay giây phút cậu gật đầu, một câu 'tôi tin anh' mà nói lên tất cả.
Một Yong JunHyung tung hoành khắp chốn nhưng lại hoàn toàn bị thua phục trước cậu bé chỉ ở với anh chưa đầy một tuần.
Yang YoSeob rốt cuộc có cái gì?
Vẻ đẹp thánh thiện? Không , Đại Hàn dân quốc không thiếu người đẹp hơn cậu ấy.
Tính cách cứng đầu cứng cổ ? Cũng không.
...
JunHyung tự chế nhạo mình, từ khi nào anh lại lắm chuyện như một cậu bé lần đầu biết yêu vậy chứ?
Mà khoan..
Yêu..
Là yêu?
Anh không nhầm đấy chứ? Rốt cuộc tiếng yêu có thể xuất phát từ con người như anh ???
Anh vẫn còn có thể yêu sao ??
...
JunHyung bị đánh thức khỏi mạch cảm xúc bởi Hong Min đang đắn đo ngoài cửa:
- Vào đi.
- Bang chủ- khẽ hít một hơi dài, Hong Min tiếp tục - vẫn chưa tìm thấy tung tích của Gikwang. Cậu ấy đã biến mất hoàn toàn.
- Vô dụng. LUSEAN từ bao giờ nuôi một lũ ăn không ngồi rồi như vậy? Tìm cậu ta cho tôi. Lật tung thành phố này cũng phải tìm ra.
Hong Min cúi đầu
- Vâng thưa bang chủ. Vậy còn việc xử lí bên Lee lão gia.
JunHyung nghe vậy thì cười lạnh :
- Không động tĩnh. Để đó, tôi sẽ chơi với lão ta.
- Vâng.
- Ra ngoài đi.
- Dạ.
Con một mình JunHyung trong phòng, âm trầm đến lạ.
Một YoSeob suốt ngày bay nhảy bám lấy anh bây giờ nhắm mắt nằm im lìm trên giường bệnh.
Một Gikwang lúc nào cũng sống chết đi theo anh giờ lại vặt vô âm tín.
Mẹ kiếp - JunHyung chửi thầm, Lee Ki Man, tôi sẽ cho ông sống không bằng chết.
JunHyung nói rồi lặng lẽ đi đến giường bệnh kéo chăn đắp lai cho YoSeob, ánh mắt trong đêm sáng rực như vì sao đầy bí ẩn không kém phần mị hoặc.
....
Hành động đó không qua mắt được một người đứng ngoài cửa , trong đêm tối, bóng dáng cô đơn lại trở nên muôn phần hấp dẫn và bí hiểm:
- Thật không ngờ, mười mấy năm sau. Con trai của Yong DooJoon lại có tình có nghĩa như vậy. Cuộc chơi trở nên hấp dẫn hơn rồi đấy. Hahahahaaa....'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net