nguồn:sci mê án tập.wp.com

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Trì ít khi đến những nơi thế này, có chút căng thẳng, Triệu Trinh ngược lại lại thản nhiên.

"Trì Trì ~~" Chợt nghe hai giọng nói giống nhau đồng thanh truyền đến, đôi song sinh họ Đinh đã xuất hiện ngay bên Bạch Trì, một trái một phải ôm lấy vai cậu.

"A ~~ Đinh đại ca, Đinh nhị ca." Bạch Trì ngoan ngoãn chào.

"Ngoan ~~~" Đại Đinh Tiểu Đinh ôm lấy cậu dụi dụi, "Em cũng đến đây chơi hả, ở đây trẻ vị thành niên không được vào đâu nha ~~"

"Em... thành niên rồi!" Nói xong, nhìn trái nhìn phải một chút, nói với cặp song sinh, "Các anh đừng có phá nha... Em, có nhiệm vụ."

"À ~~" Cặp sinh đôi lập tức nghiêm túc lại, "Là con rệp họ Thẩm đó sao?? Hắn phạm pháp?"

"Xuỵt ~~" Bạch Trì trừng hai người bọn họ, "Sao các anh lại ở đây... Anh hai đâu?"

"Lão đại vừa nghe tên con rệp thì phát ngán, nhận thiệp mời xong cũng chẳng thèm nhìn, sai bọn này tới đây ~~" Đại Đinh xắn tay áo chỉ.

"Chính là, còn nữa, lão đại có nhiệm vụ quan trọng hơn!" Tiểu Đinh nói xong, có vẻ thần bí, "Phải chăm sóc đại tẩu ~~"

"Đại tẩu??" Bạch Trì kinh ngạc, "Anh hai kết hôn rồi sao? Em chưa từng nghe nói a..."

"Hắc hắc ~~" Sinh đôi cười đến bí ẩn.
Phía dưới Bạch Cẩm Đường nhìn quanh đột nhiên vỗ đầu, lẩm bẩm: "Giáng sinh năm nay tôi biết tặng Ngọc Đường cái gì rồi!"


Công Tôn bên cạnh quay đầu lại liếc anh: "Cậu không phải muốn tặng trực thăng chứ?!"

"Sách, chúng ta thật có thần giao cách cảm ~~" Bạch Cẩm Đường lại gần muốn hôn một cái, Công Tôn vung con dao mổ màu bạc lên, "Cậu dám làm bậy thì tôi sẽ giải quyết cậu thật đấy! Còn không biết đây là chỗ nào!"

Bạch Cẩm Đường nhướn nhướn mày: "Chính xác, đây không phải nơi thích hợp..." Nói rồi, ngẩng đầu nhìn ma pháp trận đồ trên tấm biển giữa không trung kia ~~ Đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu...

Công Tôn thấy Bạch Cẩm Đường bất chợt không nói nữa, có phần tò mò quay đầu lại, đã thấy sắc mặt anh tái nhợt, tay xoa huyệt thái dương, mày cau chặt lại, hình như rất khó chịu.

"Này!" Công Tôn đẩy anh, "Cậu làm sao vậy?"

"À... Không ~~ Có chút nhức đầu." Bạch Cẩm Đường lắc đầu, nhưng lại cảm thấy càng lúc càng đau, trong đầu như hiện ra nhưng hình ảnh lướt qua rất nhanh, nhưng lại không thể thấy rõ ~~ Là cái gì... Lập tức, hình ảnh bỗng nhiên rõ ràng, là một căn phòng bỏ không ~~ rất lớn rất lớn ~~ dường như là kho chứa hàng... Sau đó là một trận hỗn loạn ~~

"Này!" Công Tôn thấy tình trạng của Bạch Cẩm Đường không bình thường, lại lay lay anh: "Bạch Cẩm Đường, cậu làm sao vậy?"

"A..." Nụ cười có phần suy yếu, Bạch Cẩm Đường cố gắng để mình thấy rõ khuôn mặt Công Tôn, "Anh còn gọi cả họ cả tên như thế ~~ thật là 'quen' nha..."

Nếu phải lúc bình thường, Công Tôn khẳng định sẽ trực tiếp táng tên này một đấm, nhưng mà bây giờ, anh không rảnh chấp nhặt, có lẽ là bởi trực giác của thầy thuốc, anh chỉ biết trạng thái của Bạch Cẩm Đường hiện nay vô cùng không ổn.

Bạch Cẩm Đường thấy những hình ảnh lẫn lộn trước mặt nháy mắt đã bị thay thế bởi một màu đỏ của máu, phía trước hình như là một sân khấu bị nhuốm đầy máu, sự vật xung quanh trở nên mờ mịt đến không thực ~~ Đột nhiên, một tiếng súng vang lên, viên đạn xoáy tròn, xuyên qua lớp màn máu đỏ, nhằm thẳng vào anh ~~ "Cẩn thận" ~~ Là ai đang hô lên... Có người kéo lấy tay anh...

Công Tôn cảm thấy tay tê rần, Bạch Cẩm Đường thình lình nắm chặt tay anh.

... ? ... Giật mình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt Bạch Cẩm Đường nhắm chặt, ngả vào anh.
Công Tôn vội vàng đưa tay đỡ, tiếc là cơ thể Bạch Cẩm Đường phải lớn gấp đôi anh, Công Tôn theo bản năng để người ta ngã lên người mình, không muốn anh ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

"Cẩm Đường ~~ Cậu làm sao vậy? Cẩm Đường?!" Công Tôn bất chấp đau đớn do bị đè, xoay mình đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng lay Bạch Cẩm Đường, anh thậm chí hy vọng Bạch Cẩm Đường đang trêu chọc mình thôi, nhưng mà, người nọ dù lay thế nào cũng không tỉnh...

"Anh hai ~~" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở lại hiện trường dưới đất, trông thấy vậy, cuống quýt chạy tới.

"Anh hai!" Bạch Ngọc Đường vội vã kiểm tra tình trạng của Bạch Cẩm Đường, hô hấp, mạch đập tim phổi vẫn bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường ~~

"Tại sao lại vậy?" Triển Chiêu hỏi Công Tôn bên cạnh, rõ ràng đang rối trí.

Thoáng tự bình ổn lại mình, Công Tôn suy nghĩ một chút: "Cậu ấy vừa mới nhìn tấm biển hiệu đó đã nói đau đầu, sau đó ngã xuống."

Triển Chiêu sau khi nghe xong, đưa tay vạch mí mắt của Bạch Cẩm Đường, nhìn con ngươi của anh.

"Lão đại!" Không biết cặp sinh đôi đã tới từ lúc nào, xuất hiện trước mặt mọi người.

"Nguy rồi, lâu lắm không thấy đột nhiên té xỉu như vậy." Đinh Triệu Huệ vẻ mặt lo âu nói.

"Anh hai trước kia cũng từng thế?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc hỏi cặp song sinh, "Anh ấy có phải bị bệnh gì không, chưa đi kiểm tra sao?"

"Không phải bệnh." Đinh Triệu Lan lắc đầu, "Hồi nhỏ cũng thường thế này, lúc đầu đang tốt đẹp không biết nói đến cái gì, hoặc là thấy cái gì, lão đại sẽ đột nhiên té xỉu... Nhưng mà khi trưởng thành rồi thì rất ít như thế."

"Vậy làm thế nào để anh ấy tỉnh lại?" Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

"Tự tỉnh, cũng không quá hai tiếng đâu, nếu nhanh, vài phút đã tỉnh rồi."

Song sinh bắt đầu đưa Bạch Cẩm Đường về xe nghỉ ngơi, thấy Công Tôn vẻ mặt thất thần, lòng thầm tiếc thay cho Bạch Cẩm Đường, nếu lão đại trông thấy bộ dạng lo lắng của Công Tôn thế này, khẳng định vui đến ngất xỉu tiếp ~~

"Công Tôn, đừng lo, có lẽ là do di chứng đầu bị thương hồi nhỏ..." Đại Định muốn bảo Công Tôn cứ yên tâm đi khám nghiệm tử thi đi, không cần lo lắng ở đây, Tiểu Đinh lại huých anh mình một cái, ra hiệu nhìn tay Công Tôn mà xem.

Đại Đinh cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường đang siết chặt lấy tay Công Tôn...

"Công Tôn, để pháp y Dương kiểm tra thi thể sơ bộ là được rồi, anh đi xem anh hai đi." Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Công Tôn.
Hàng loạt cảnh sát tiếp tục tiến vào hiện trường sòng bạc, tình trạng hỗn loạn lúc trước cũng đã trở nên có trật tự.

Công Tôn ngồi trong con xe Mercedes-Benz đen của Bạch Cẩm Đường, cửa sổ xe khép chặt cách biệt hoàn toàn với những tiếng động ồn ào bên ngoài, qua lớp kính, thấy mọi người đang ở ngoài xe im lặng mà bận bịu... Công Tôn đột nhiên cảm thấy cả thế giới này tựa hồ cũng đã an tĩnh trở lại.

Bạch Cẩm Đường vẫn im lặng, nằm trên ghế ngay cạnh anh, sắc mặt ngoại trừ có chút trắng bệch, nhìn không thấy có gì khác thường, giống như đang ngủ mà thôi.

Công Tôn nghiêng mặt, cẩn thận quan sát, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một người đàn ông mạnh mẽ như Bạch Cẩm Đường cũng có lúc té xỉu ~~ Hay nói cách khác, người này ở trước mặt người khác, luôn tỏ ra mạnh mẽ, còn phần yếu đuối còn lại, không bao giờ muốn người khác biết... Trước lúc té xỉu có một giây thôi, tên này vẫn còn trêu chọc mình... Có phải hắn là kiểu người, dù một khắc sau là chết, vẫn cứ cười không ~~

Đưa tay ra, Công Tôn muốn nghịch ngợm một chút mới nhéo nhéo cái mũi của Bạch Cẩm Đường, lại chọc chọc má anh, nhìn cái gã bình thường toàn bắt nạt mình bị ăn hiếp, trong lòng thấy bình ổn lại một chút, cảm giác lo lắng và sợ hãi ban nãy cũng từ từ tan thành mây khói ~~

Nghe nói khi người ta rơi vào giấc ngủ, bạn nói gì với người đó, trong đầu anh ta sẽ xuất hiện hình ảnh tương ứng.

Công Tôn lại gần, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: "Ăn phải ruồi rồi ~~~"

Lông mày Bạch Cẩm Đường hơi cau lại, cổ họng khẽ rung lên...

~~ Chơi vui thật! ~~

"Có chó đuổi cậu." Công Tôn tiếp tục.

Lông mày càng cau tợn, mi mắt cũng rung rung.

...... Nín cười, Công Tôn lại muốn tiếp tục, đến gần khẽ nói: "Công Tôn bảo, nếu cậu không tỉnh, anh ta sẽ không muốn cậu nữa."

Bạch Cẩm Đường bất thình lình không có phản ứng ~~ Công Tôn có chút khó hiểu theo dõi anh, chỉ thấy đôi môi khép chặt chậm rãi mở ra, người vẫn hôn mê, đột nhiên nói: "Dù có chết, cũng phải tỉnh lại."

... ! ...

Thấy nét cười trong đôi mắt mở to của Bạch Cẩm Đường, Công Tôn cả kinh thiếu chút nữa hét lên: "Cậu, cậu tỉnh từ lúc nào?"

"Mới thôi." Bạch Cẩm Đường mỉm cười, đưa tay ra, nhưng lại phát hiện tay trái mình đang nắm chặt tay Công Tôn.

"Không tách được, làm sao bây giờ?" Giữ chặt lấy tay Công Tôn, Bạch Cẩm Đường hỏi có phần trơ tráo.

"..." Công Tôn không đáp, nhìn ngón tay đã trở nên trắng bệch, khẽ kêu: "Đau ~~"

Bạch Cẩm Đường vội vàng thả tay.

Bầu không khí rất hòa hợp, nhiệt độ xung quanh tựa hồ cũng chậm rãi tăng lên, Bạch Cẩm Đường cảm giác cơ hội này thật hiếm có, quả thực thiên tái nan phùng ~~ Vừa định mở miệng "dỗ ngon dỗ ngọt" một chút, cửa xe lại bị giật mạnh ra.
Song sinh thò đầu vào: "Lão đại! Anh tỉnh rồi hả?!"

Trừng mắt ~~ hai tên không có mắt này!! Bạch Cẩm Đường giơ tay muốn đánh văng người.

Song sinh nhìn ra sát khí trên mặt Bạch Cẩm Đường, vội vàng khoát tay: "Đại ca, anh nghe xong đã, đảm bảo sẽ rất cao hứng!"

"Công Tôn vừa rồi rất lo lắng cho anh, phát khóc đấy!" Đại Đinh phóng đại sự thật lên mười lần.

"Tôi không có..." Công Tôn đỏ mặt giải thích, tuy rằng lúc đó anh rất lo lắng, nhưng mà không có khóc nha ~~

"Ngay cả công việc anh ấy cũng không quan tâm, chạy tới chăm sóc anh!" Tiểu Đinh càng phóng đại sự thật lên mười lần nữa.

"Các người..." Công Tôn cuống quýt.

"Còn nữa!!" Song sinh cùng phóng đại sự thật lên một trăm lần, "Anh ấy gọi anh là 'Cẩm ~ Đường ~', còn bảo chỉ cần anh không việc gì, sẽ để anh làm gì cũng được!!" Nói xong, "sập" một tiếng đóng cửa xe.

"..." Công Tôn tức đến nỗi không phát âm nổi, cái cặp song sinh đáng chết này, nói bừa ~~ Mặc dù một phần là sự thật, nhưng mà nào có khoa trương như thế... Quay lại nhìn Bạch Cẩm Đường, vẻ mặt đang vô cùng kinh ngạc lại thêm hạnh phúc nhìn anh.

"Bọn... Bọn họ nói bậy đó ~~ Không phải vậy đâu." Công Tôn vội vàng giải thích, lại bị Bạch Cẩm Đường kéo lại.

"Gọi một lần nữa." Ôm Công Tôn vào lòng, Bạch Cẩm Đường khẽ hôn lên tai anh, "Gọi tên tôi."

...... Công Tôn thoáng do dự, thấy nét hy vọng trong mắt Bạch Cẩm Đường, ghé vào bên tai người ta, khẽ gọi một tiếng.

Đổi lại, là nụ hôn thật dài thật ôn nhu của Bạch Cẩm Đường.

"Tôi... Tôi đi khám nghiệm tử thi ~~" Hổn hển giãy nhẹ ra, Công Tôn nhanh chóng đẩy cửa đào tẩu ~~ Bạch Cẩm Đường một mình ở lại trong xe, có phần mê đắm dõi theo bóng dáng hốt hoảng của Công Tôn, thế nào cũng không rời tầm mắt được.


Từ sau Giáng sinh, mức độ Bạch Ngọc Đường sủng con mèo này rõ ràng nâng lên một đẳng cấp mới ~~ Vì thế, người nào đó vốn đã được chiều đến hư, nay càng hoành hành không cố kỵ.

Hai người theo dòng người đi vào viện bảo tàng.

"Miêu Nhi, cái này thì có gì đẹp?" Bạch Ngọc Đường xem nội dung quảng cáo trên vé, "Bộ lạc châu Phi nguyên thủy... Thổ dân ĐôngNamÁ..."

"Vé này rất khó kiếm." Triển Chiêu nhìn anh với vẻ coi thường, "Toàn là vật quý của người ta đấy."

"Có người vứt tiền rước cái đống rách nát này về nhà ư?" Bạch Ngọc Đường đưa vé cho nhân viên soát vé, vì giọng nói có phần lớn nên khiến những người xung quanh phải ghé mắt một cái ~~ Triển Chiêu thò tay nhéo anh.

Đúng lúc đó, chợt nghe thấy ở cửa kiểm vé bên cạnh một giọng nói: "Ngày nào anh cũng nhìn người chết rồi, chưa xem đủ a?"

Giọng quen quen —- Hai người xoay mặt sang, thấy ở cửa vào, là Bạch Cẩm Đường và Công Tôn. Đương nhiên người vừa phát ngôn là Bạch Cẩm Đường, cũng khiến mọi người xung quanh khinh bỉ.

"Anh hai? Công Tôn?" Bạch Ngọc Đường chào hai người, hơi ngạc nhiên: "Hai người cũng tới à?"

Bạch Cẩm Đường nhún vai, quay sang lải nhải tiếp với Công Tôn.

Công Tôn trừng cả hai anh em, chỉ vào một cái rương quái gở được in trên vé: "Rương thi biết không? Đây là nghi thức mai táng thần bí nhất trong lịch sử nhân loại!"

Triển Chiêu gật đầu, rất hứng thú: "Đúng vậy, em cũng nghe nói, đây là tập tục mai táng của người 'Tusti' – thổ dân Đông Nam Á, bọn họ cho người chết vào một cái rương lớn chưa tới nửa người."

"Ừ." Công Tôn gật đầu, "Còn bôi lên một thứ thuốc đặc hù lên thi thể, chờ sau một năm sau khi chôn, sẽ đào lên, thi thể sẽ thành hình vuông, hơn nữa còn cứng khác thường, các quý tộc 'Tusti' đều dùng loại rương thi này làm đồ dùng trong nhà."

Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường theo sau, nghe hai người đằng trước đều là những nhân vật nhã nhặn, thân mật cùng thảo luận về mấy cái xác chết làm đồ dùng trong nhà ~~~ Bất đắc dĩ lắc đầu.

Đi vào sảnh chính, quả nhiên thấy trong tủ kính trưng bày giữa trung tâm, một cái "thi thể" hình vuông, các khớp xương của thi thể đều sai vị trí, tứ chi và thậm chí cả đầu cũng méo mó vô cùng, nét mặt vô cùng đau đớn.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm nó một lúc, đột nhiên hỏi Công Tôn: "Trước khi bị bỏ vào hòm là còn sống hay đã chết?"

"Là sống." Câu trả lời vang lên từ sau anh.

Mọi người quay lại, thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đứng sau bọn họ, nghe anh ta nói tiếng Trung lưu loát thế, thật khó tưởng được đó là một người ngoại quốc.
Đột nhiên, anh ta tiến lại vài bước, đứng trước Triển Chiêu, quan sát thật kỹ: "Anh có thể cho tôi chụp một tấm không? Đôi mắt anh quả là một tác phẩm nghệ thuật."

Bạch Cẩm Đường chợt nghe tiếng răng rắc từ các đốt xương tay của Bạch Ngọc Đường, đang muốn chọc ghẹo vài câu, chẳng ngờ cái tên nước ngoài kia lại đến gần Công Tôn: "Quả thực xứng đáng là Đông phương mỹ nhân ~~~ Anh có thể tháo kính xuống cho tôi nhìn một cái khô..."

Còn chưa nói hết, đã bị Bạch Cẩm Đường tóm gáy ném ra.

Xoa cổ định đứng lên kháng nghị, chợt thấy có người ngăn lại: "Morris ~~ Bọn họ là mấy người bạn tôi đã nói với cậu."

Chính là Triệu Trinh.

"Bạch Trì đâu?" Triển Chiêu sớm nhìn phía sau Triệu Trinh, mấy ngày nay tay Triệu Trinh bị thương chưa khỏi hẳn, nên Bạch Trì vẫn bị yêu cầu ở lại nhà anh để "chăm sóc" ~~

"Nhóc ấy nói sợ, không dám tới." Triệu Trinh tiếc nuối đáp.

"À ~~ Là bạn của Trinh ~~" Cơn giận trên mặt Morris dịu đi, đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Hoan nghênh hoan nghênh." Sau đó, lại tiến lại gần mọi người: "Cái này chỉ là đồ dỏm thôi ~~ Cái thật ở trong, hôm nay sẽ có hội đấu giá, sẽ bị bán."

Bạch Cẩm Đường nhíu mày: "Ai thèm thứ này chứ?" Nói xong, xoay mặt sang nhìn Công Tôn, chỉ thấy mắt anh lấp lánh lấp lánh, hình như đang nói: "Tôi rất muốn a ~~"

Lập tức quay đầu, hỏi Morris: "Bao nhiêu?"

Morris có phần sửng sốt: "Ớ... Hình như khoảng ba trăm vạn..."

"Nhận chi phiếu hay tiền mặt?" Bạch Cẩm Đường lại hỏi, sau đó, gọi điện cho song sinh đem tiền đến mua xác chết ~~

"Khụ khụ ~~" Bạch Ngọc Đường phía sau chút nữa sặc nước bọt.

Công Tôn kéo kéo Bạch Cẩm Đường hỏi: "Cậu mua nó làm gì?"

Bạch Cẩm Đường đáp lại có phẩn yêu chiều: "Cho anh trang trí phòng pháp y ~~"

Triển Chiêu làm một dấu "ye!" với Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng: "Có thể đem dọa Triệu Hổ!"

Đúng lúc đó, có hai giọng nói vang lên từ cửa: "A nha ~~ Kinh khủng quá ~~ Lão đại muốn mang tiền tới để mua thứ này sao??"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay đầu lại, thấy song sinh tay cầm một vali, xuất hiện ở cửa.

"Liên quan gì đến hai người!" Bạch Ngọc Đường nhìn cái vali mà lải nhải, "Nhân viên thu ngân trong kia... Hàng thì không có đâu!"

"Thế... Lão đại đâu rồi?" Tiểu Đinh nhìn bốn phía.

Những người khác cũng nhìn xung quanh... Bạch Cẩm Đường mới vừa rồi còn đứng ở cửa mà —— Lại biến đi đâu rồi?

.

Trong toilet, Công Tôn mở vòi nước, rửa tay... Có lẽ là thói quen nhiều năm làm pháp y, Công Tôn trước tiên vẫn mang găng rửa tay, găng tay được rửa sạch rồi, mới cởi găng tay ra, rửa tay mình.

Cúi nhìn bồn nước, trong đầu toàn là cỗ thi thể cổ quái kia, chợt thấy lưng nóng nóng... Vừa ngẩng đầu, đã thấy Bạch Cẩm Đường đứng phía sau từ bao giờ.

Có chút nghi hoặc liếc người trong gương, "Sao cậu lại vào đây?" Công Tôn vừa rửa tay, vừa hỏi.

Bạch Cẩm Đường không đáp, mỉm cười ghé xuống tai Công Tôn nói: "Vừa rồi lúc anh khám nghiệm tử thi, cái dáng điệu thật gợi cảm." Vừa nói, hai tay đã đặt ở hai bên eo của Công Tôn (vưa ôm lấy vòng eo mềm mại của Công Tôn), cách lớp áo len màu đen, vuốt ve ~~

"Cậu..." Công Tôn quay đầu lại hung hăng trừng, "Nơi công cộng... đừng..."

Bạch Cẩm Đường tựa hồ chính là chờ cơ hội này, cúi đầu, có chút dữ dội cướp lấy đôi môi của Công Tôn mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn dài vừa dứt, một tay đỡ lấy eo, một tay nâng cằm Công Tôn, khiến anh phải đối diện với mình, có chút băn khoăn nói: "Làm sao bây giờ..."

Công Tôn bị anh làm khó hiểu, thở gấp hỏi lại: "Cái gì làm sao bây giờ?"

Bạch Cẩm Đường khẽ liếm vành tai Công Tôn, đầu lưỡi tiến vào hẳn trong tai, làm cho Công Tôn chấn động run rẩy, muốn né ra... Nhưng hai tay bên hông kẹp chặt, không cho anh lối thoát.
"Làm sao bây giờ?" Bạch Cẩm Đường nhẹ giọng thì thào, "Giờ anh cười với cả Ngọc Đường... Tôi cũng ghen..."

Công Tôn sửng sốt, kinh ngạc cảm thấy tay Bạch Cẩm Đường đã chui xuống dưới vạt áo mình, vuốt ve làm da bên hông anh ~~~

"Cậu nói bậy bạ gì thế?" Công Tôn hai tay đeo bao còn ở trong nước, không có cách nào ngăn cản Bạch Cẩm Đường, chỉ có thể cắn răng hung hăng, "Mau buông tay!"

Bạch Cẩm Đường ngoan ngoãn lấy tay ra, đích thân đến bên vòi nước, giúp Công Tôn cởi bao tay, rồi mười ngón đan vào nhau, hướng về dòng nước chảy mát lịm.

"Thật muốn khóa anh lại." Bạch Cẩm Đường ôm lấy Công Tôn, tựa cằm lên bờ vai gầy, "Trừ tôi ra, ai cũng không được nhìn!"

Công Tôn vô lực, nghiêng mặt nhìn Bạch Cẩm Đường đang cọ loạn ở cổ mình, hứng một tay toàn nước lạnh, vẩy thẳng vào mặt Bạch Cẩm Đường ~~ Bạch Cẩm Đường cả kinh, thối lui, nhưng vạt áo trước vẫn ướt một mảnh. Công Tôn cười, xoay người bỏ chạy, không ngờ Bạch Cẩm Đường xông tới chặn ngang lối thoát mà kéo giật lại.

"A ~~" Công Tôn chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã bị Bạch Cẩm Đường ôm về, đặt lên bệ rửa mặt, hung hăng hôn ~~~





9 giờ 12 phút tối, trụ sở cục cảnh sát, phòng Pháp y sát vách S.C.I..

Một mình Công Tôn đứng giải phẫu, anh đang giải phẫu mấy cỗ rương thi lấy được từ góc phòng làm việc của Tanaka.

Giờ anh đang cẩn thận bóc tầng chất cứng dùng để cố định bề ngoài xác chết.

Vừa bóc, Công Tôn vừa phân tích thành phần lớp bọc ngoài này —- Chất rắn, lại rất mỏng, trong suốt như thủy tinh, sáng và bóng... Rốt cục là cái gì nhỉ?

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Công Tôn cúi đầu lên tiếng.

Người vào là Tưởng Bình, cậu nhìn thi thể trong tay Công Tôn, nuốt nước bọt: "Công Tôn, tôi tan ca đây, anh không về à?"

Công Tôn lắc đầu: "Ừm... Tôi làm xong cái này đã."

"Ừm..." Tưởng Bình xoay người muốn chạy, lại quay đầu lại, "Bọn Vương Triều cũng đi, các sếp đại khái nửa đêm mới về, anh một mình ở đây không sao chứ?"

Công Tôn nghe vậy thì bật cười, hỏi Tưởng Bình: "Có thể có chuyện gì hả?!"

"Chậc..." Tưởng Bình lại liếc cái xác.

Công Tôn lắc đầu, khoát khoát tay với cậu, "Nó không sống lại đâu, đi nhanh đi."

Tưởng Bình hơi hơi ngượng ngùng, nói bye bye xong thì đi ra, tới cửa thang máy, nghĩ một chút, cuối cùng quay lại văn phòng gọi một cú điện thoại, nói ngắn gọn mấy câu, dập máy xuống, lúc này mới rời đi.

Công Tôn tiếp tục giải phẫu rương thi, càng làm càng thấy kỳ quái. Anh cau mày, cởi găng tay, lấy tài liệu giải phẫu rương thi Tusti, so số liệu một chút, thoáng chốc kinh ngạc phải mở to hai mắt, ý thức được mình đã phát hiện ra cái gì, không khỏi ớn lạnh cả người.

Đúng lúc đó, Công Tôn đột nhiên cảm thấy có người phía sau, đang muốn quay lại, đã bị ôm lấy eo.

"A ~" Quỷ kiến sầu cũng có lúc bị hù, Công Tôn bây giờ còn đang chìm đắm trong phát hiện vừa rồi, đột nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net