Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------- Chu gia -------

-CHU CHÍNH ĐÌNH!!!!!!!!!

Justin vừa nghe có tiếng xe moto đến gần thì lập tức mở cổng chạy ra. Cậu đã chờ sẵn ở ngoài lâu lắm rồi. Hết cách, muốn nhìn thấy anh rể phải chịu cực thôi.

Chu Chính Đình vừa bước xuống xe thì nghe có người rống lên tên mình, cậu giật mình xoay người lại thì thấy đứa em nghịch ngợm đã chạy đến đây.

-Em của em sao?

'Cậu nhóc này nhìn quen quen nhỉ? À, là vợ của em họ.'

-Phải. Anh đi trước đi, nếu không nó sẽ bám lấy anh đấy.

-Có gì đâu, phải giao tiếp với em vợ chút chứ.

Cậu vừa nghe liền đánh cho anh một cái ngay vai.

-Nói bậy bạ gì vậy!?

Justin vừa lúc chạy đến.

-Đây là.......?

'Anh rể sao? Ừm, nhìn cũng không tệ. Cao, phú soái đã có hai cái, còn phú thế nào thì chưa biết. Nhưng mà nhìn chiếc môtô này, chắc cũng đủ tiền nuôi con heo ham ăn nhà mình nhỉ?'

-Tôi là Thái Từ Khôn, là người yêu anh của cậu.

Chu Chính Đình hết hồn trừng Thái Từ Khôn, nhưng khi bị anh nhướn mât nhìn lại thì cậu nghẹn lời không nói được gì.

-À~~ Thì ra là người yêu~~ Ha~~~~~

Justin lo trêu chọc xong rồi mới nhớ lại tên Thái Từ Khôn.

-Sao tên nghe quen quen nhỉ? A! Là anh họ của Phạm Thừa Thừa!!!

'Nghe Cam thúi nói người này giàu lắm. Hình như là tổng giám đốc KT tập đoàn? Là KT tập đoàn đó!!!!!!!'

-Hì hì, cho em hỏi, anh là anh họ Phạm Thừa Thừa đúng không?

-Phải.

Justin triệt để phục anh mình rồi. Cái này còn hơn trúng số giải đặc biệt nữa aaaaa..... Nhưng mà nghe đồn người này có hôn thê rồi cơ mà. Hình như là con gái của PH tập đoàn thì phải.... Không lẽ anh ta muốn lừa gạt anh ngốc của mình. Không thể được! Phải điều tra cho kĩ.

-Haha, đã là người một nhà thì vào nhà ngồi chơi chút đi.

-Được.

-........

'Các người coi tôi là vô hình sao!?'

Cả ba vào ngôi nhà nhỏ ấm cúng của Chu gia ngồi trò chuyện.

-À, anh và anh của em yêu nhau bao lâu rồi?

-Ba ngày.

'Mới yêu nhau cũng không sao. Quan trọng là hiểu nhau thôi.'

-Vậy hai người biết nhau lúc nào?

-Ba ngày.

Nụ cười của Justin đông cứng rồi.

'Cái gì cơ? Ba ngày? Bộ hai người tưởng đang đóng drama Yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?'

Thái Từ Khôn lại bồi thêm một câu.

-Trước khi tôi mất trí thì biết nhau được hai tháng.

'Ồ! Ra vậy. Khoan đã, mất trí rồi thì còn yêu kiểu gì? Vậy anh mình có được đảm bảo về sau không?'

-Anh Thái, đừng trách em hỏi thẳng, nghe đồn anh có hôn thê rồi thì phải?

Justin thẳng thắn một câu.

Thái Từ Khôn cũng ngơ một chút, nhớ lại có khi nào mình có hôn thê mà không biết không. Hồi sau, anh chắc chắn trả lời:

-Không có.

-Chắc chứ?

-Chắc.

-Tốt.

'Tạm tin anh.'

-Vậy anh định khi nào cưới anh của em?

Trai tốt ngàn năm có một, đã bắt được rồi mà để rơi khỏi tay thì tức chết. Thế nên đánh nhanh thắng nhanh, đồ trong tay mình rồi thì dễ nói chuyện hơn nhiều.

-Khi nào em ấy chịu thì lập tức tổ chức.

-Tốt. Vậy từ nay chúng ta là anh em một nhà, đừng ăn hiếp anh của em đó nha.

-Được.

-.........

Chu Chính Đình nãy giờ bị cho ra rìa, cậu mở miệng mấy lần cũng không chen vào được, đành tức nhìn hai tên điên đối đáp qua lại. Nói một hồi sao cậu có cảm giác em mình như phụ huynh của mình thế nhỉ?

Rốt cuộc cũng hỏi đến cậu.

-Vậy chừng nào mới chịu để người ta rước đi?

-Nói chuyện nghe hay nhỉ? Rốt cuộc cậu làm em tôi hau là ba tôi hả?

Chu Chính Đình hung dữ nhìn Justin.

-Hì hì, tất nhiên là anh em rồi~~

-Hừ! Với lại, ai thèm lấy tên mất trí này chứ.

-.......

'Sao giận cũng giận lây vậy?'

-Thôi nào. Anh xin lỗi.

-Lỗi gì mà xin?

-..............Không biết.

-Mấy người chắc làm tôi tức chết quá!

-Bớt giận.

Thái Từ Khôn (thừa cơ) vuốt lưng thuận khí cho Chu Chính Đình.

-Thôi được rồi. Anh về đi, nhà cũng biết rồi, nói cũng nói xong, có gì gọi cho em nha.

-Được, vậy anh về trước. Chiều mai anh đón em tan làm.

-Ừm. Tạm biệt.

Thái Từ Khôn hôn nhẹ lên má cậu một cái rồi ra ngoài.

Justin thấy cảnh tình tứ của hai người chỉ biết bất lực che mặt.

'Người ta còn nhỏ cơ mà!!!!!'

Khi Thái Từ Khôn về rồi thì đến lượt Phạm Thừa Thừa đến.

-Chào~

-Justin bên trong kìa. Bộ thân thiết lắm hay sao mà chào này chào nọ.

-Rồi tính cho tôi ở bên ngoài luôn à?

-Hừm.

Chu Chính Đình tránh ra cho Phạm Thừa Thừa vào.

-Ủa, sao anh nói hôm nay bận?

-Thì anh ráng tranh thủ để sang đây đón em đi ăn nè.

-Ồ, tốt dữ, vậy có phần tôi không?

-Không nha. Muốn ăn thì chờ tuần sau mà ăn.

-Tuần sau có vụ gì?

-Lớp trưởng mời mọi người tuần sau họp lớp.

-Tôi có quyền không đi không?

Mấy người đó toàn là loại người nhận tiền làm cha thôi. Hồi đó cậu còn bị bọn nó tẩy chay, chả hay ho gì cả.

-Đi đi, cậu giờ lớn rồi, sợ gì bọn chúng chứ. Với lại có đứa em rể này cơ mà.

-Đúng là sợ, nhưng là sợ phiền.

-Đi đi, sẽ có bất ngờ cho cậu.

-Chuyện gì?

-Bí mật. Muốn biết thì đến đó rồi biết.

-Thần thần bí bí. Hừ! Chừng nào?

-Thứ ba tuần sau, tối bảy giờ ở Miss restaurant. Xong việc, bây giờ tôi đưa Justin đi ăn đây.

Chu Chính Đình liếc tên đang nắm tay em mình kia.

-Coi chừng tôi không cho nó lấy cậu đó.

-Hừm. Tối tôi mua bánh ngọt về cho anh là được chứ gì?

-Còn hiểu chuyện đó.

-Hừ!

'Có đứa bạn là anh vợ thật mệt mỏi.'

------- Ôn gia  -------

-Cô chủ, đã nhận được tin.

Một người đàn ông mặc áo đen đứng đối diện bóng lưng một cô gái.

-Điều tra được gì rồi?

-Thám tử nói là sáng nay Thái Từ Khôn lái môtô đưa một thanh niên vào một con hẻm nhỏ. Đây là hình chụp được trước cổng một ngôi nhà.

Người đàn ông lấy trong túi áo ra một sấp hình.

Cô gái kia xoay người lại, không ngoài dự đoán, là Alen.

Alen cầm vài tấm hình lên xem, sau đó tức giận rút con dao trên bàn ra, cắm thật mạnh lên đó.

-Thì ra là mày!

Nhìn hai người cười nhìn nhau trong hình, Alen lại như kẻ điên, đâm liên tục nhiều nhát vào tấm ảnh làm nó rách nát hết.

-Không ai được cướp đi Từ Khôn của tao! Ai cũng không thể! Mày không có tư cách cướp đi Từ Khôn của tao! Tao sẽ không tha cho mày đâu!!!

-Vậy.....bây giờ ta phải làm gì?

Alen bảo người kia lại gần, nói nhỏ vào tai gã. Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ đã biết.

------- End chap 18 -------

Thế nào gọi là lời nguyền 20 chap😂😂😂😂😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net