04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giây sau, Thái Từ Khôn liền nhanh chóng chạy lên nghênh đón vị khách không mời mà tới này.

Đột nhiên xuất hiện dã thú khổng lồ, thân ảnh của vị thủ lĩnh lính gác đứng trước nó không khỏi cảm thấy nhỏ bé. Động tác của Thái Từ Khôn rất nhanh, trong mắt Chu Chính Đình không có tinh thần lực cơ hồ đã biến thành một hư ảnh màu xanh thẫm đang tung bay, động tác chiến đấu nước chảy mây trôi cho dù đang trong tình huống hung hiểm như vậy cũng có thể coi là cảnh đẹp ý vui. Nhìn thấy mấy lần tiến công của con cự thú đỏ sẫm kia đều bị Thái Từ Khôn linh xảo tránh thoát được, Chu Chính Đình lúc này mới yên lòng, bắt đầu quan sát con hung thú không nên xuất hiện ở nơi này.

Thái Từ Khôn không nổ súng, nhưng mỗi một khi anh xẹt ngang qua đều để lại những vết máu thật dài trên thân cự thú, kích thích nó phát ra những tiếng gào thét tức giận, vang vọng cả bầu trời đêm ở đảo nhỏ. Có điều mặc dù trên thân hung thú đã lưu lại không ít vết thương, nó hoàn toàn không có dáng vẻ như đã kiệt sức. Thái Từ Khôn nhíu mày, anh cũng không bị hao tổn sức lực nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, lỡ như con thú này là dã thú đã biến đổi gien được Quân đội bồi dưỡng để chiến đấu, không biết được điểm yếu đặc thù của nó thì thật đúng là rất khó để giết được.

"Công kích hàm dưới của nó!" Thanh âm dồn dập của Chu Chính Đình truyền vào trong lỗ tai của lính gác, hai mắt Thái Từ Khôn sáng lên, xoay người nhảy đến hướng đầu của dã thú, tìm được khe hở liền hung hăng cầm thứ đồ trong tay đâm vào hàm dưới của nó, sau đó lại dùng lực rạch xuống, khi anh rút tay ra một lượng máu lớn bắn tung tóe vào bụi cây bên cạnh.

"Ầm!" Thân thể to lớn màu đỏ sậm của dã thú sụp đổ, Chu Chính Đình lập tức chạy vọt đến trước mặt Thái Từ Khôn để xem xét tình hình. Trên mặt cùng ống quần người kia bị bắn đầy huyết dịch màu đỏ thẫm, tay phải vừa đâm trúng hàm dưới của cự thú cũng đầy máu, từng giọt đang tí tách chảy xuôi dọc theo cánh tay. Chu Chính Đình thuận mắt nhìn xuống, phát hiện trong tay Thái Từ Khôn đang cầm vũ khí, là một con dao găm quân đội vô cùng sắc bén.

Bầu trời đêm tối cộng với lớp ngụy trang khiến Chu Chính Đình không thể nhìn rõ sắc mặt của lính gác, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng đến kinh người, ẩn lóe sự hưng phấn do cuộc chiến đấu vừa rồi mang đến. Chu Chính Đình nhìn dáng vẻ chưa được thỏa mãn của Thái Từ Khôn, phát hiện khí tức của người này coi như cũng bình ổn, lúc này anh mới yên lòng, lấy ra một chiếc túi đựng mẫu vật, níu cánh tay của Thái Từ Khôn lại để mấy giọt máu của con cự thú chảy vào.

"Quân đội của các cậu, có chút hung ác đấy?" Thái Từ Khôn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Loại vật này mà cũng có sao? Trên đảo này còn mấy con vậy?"

Chu Chính Đình liếc mắt, "Bọn tôi nuôi thì sao tôi lại không nhắc cậu trước chứ?" Anh nhíu mày, "Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là một  trong những loại thú chiến đấu mà nước B đang nuôi. Tôi từng nhìn thấy ảnh trong tư liệu, nhưng chưa từng gặp qua vật thật." Anh cũng là do nhìn thấy Thái Từ Khôn chém ngang một cái ấn kỳ trên thân cư thú mới chợt nhớ ra, thú chiến đấu được nước láng giềng nuôi dưỡng không hiểu sao lại xuất hiện trên lãnh thổ của bọn họ, chuyện này nói kiểu gì cũng thấy thật quỷ dị.

"Tôi phải lập tức quay về báo cáo cho cấp trên biết mới được." Chu Chính Đình cất kỹ túi đựng mẫu máu vào trong túi áo xong liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài, Thái Từ Khôn nhanh chóng kéo anh lại, "Này cậu chờ một chút, nhìn trời mưa ngoài kia đi, cậu vượt biển kiểu gì? Sóng đập một cái tìm cậu không nổi đâu."

"Đây là chuyện lớn đấy."

"Là chuyện lớn, nhưng cũng không cần vội vã đến vậy, chúng ta đã tìm quanh đây nửa ngày trời rồi cũng không có một bóng người, tối thiểu cũng đã chỉ ra rằng hiện tại trên đảo ngoại trừ chúng ta thì không còn ai, không bằng thừa dịp sóng to gió lớn không thể quay về này, trước tiên cẩn thận lục soát lại một vòng trên đảo đã, xem xem có thêm dấu vết gì của con thú kia không, đến lúc đó hai chúng ta cùng mang theo càng nhiều chứng cứ về báo lại càng tốt hơn."

Chu Chính Đình nghĩ một hồi, vẫn là đồng ý, "Thôi cũng được."

"Tại sao chỉ có một mình tôi phải đi chứ?" Mười phút sau Thái Từ Khôn nhét dao găm đã lau sạch sẽ vào trong túi chuyên dụng được gắn trên ủng, một mặt không vui, ôm tay đứng tựa vào cửa nhìn Chu Chính Đình, "Cậu không đi cùng tôi sao?"

"Cậu nhìn đi, tôi vẫn chưa khôi phục năng lực mà," Chu Chính Đình lười biếng dựa lên tường, anh đang loay hoay với tấm bản đồ trong tay, "Tốc độ thì theo không kịp cậu, đánh cũng không xong, không giúp đỡ được cái gì cả, thậm chí cậu sẽ bị phân tâm, phải lo bảo vệ tôi nữa, còn không bằng tôi ở lại đây chờ cậu."

Thái Từ Khôn nhíu mày, "Lười biếng cũng có thể nói đường hoàng như vậy, tôi phục cậu rồi đấy."

Chu Chính Đình giả vờ cười một cái, phất tay, "Vậy làm phiền cậu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net