05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn đã rời đi được ba tiếng, Chu Chính Đình ngồi trong công sự chờ đến ngán ngẩm, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Dựa vào tốc độ bình thường của thủ lĩnh lính gác, không đến mức trong thời gian dài đến vậy mà không lục soát hết hòn đảo này chứ… Chẳng lẽ lại xuất hiện thứ gì ngoài ý muốn sao?

Chu Chính Đình bất an đi tới đi lui, nhìn đồng hồ một chút, vẫn là quyết định cắn răng chạy vọt vào màn mưa đang trút nước xối xả.

Sắc trời đã tối xuống, chỉ có bầu trời nơi đất liền gần hải đảo kia vì hỏa lực từ các loại chiến cơ đang giao chiến cùng pháo sáng đang không ngừng được bắn lên mà được chiếu sáng vô cùng rực rỡ.

Dựa theo kế hoạch diễn tập, hiện tại hẳn là sắp tiến hành đến thời điểm tình hình chiến đấu kịch liệt nhất, nhưng thân là đội trưởng quân sự như mình lại không có mặt ở khu vực diễn tập, không biết khi về sẽ bị tư lệnh viên giáo huấn ra sao nữa. Nghĩ đến đây, Chu Chính Đình vô thức bĩu môi, nhưng tốt xấu gì mình cũng đã kiềm chế được đội trưởng của phe Hồng Quân, chắc cũng có thể miễn cưỡng xem là lấy công chuộc tội.

Anh vừa miên man suy nghĩ vừa thử sử dụng tinh thần lực chưa hoàn toàn khôi phục của mình, mấy xúc giác nhỏ xíu từ tinh thần thể vươn ra, tìm kiếm dấu vết lưu lại từ tinh thần lực của Thái Từ Khôn, Chu Chính Đình đi thẳng một đường đến mặt còn lại của dốc núi, đến đây thì hoàn toàn mất đi bóng dáng tinh thần lực của người kia.

Ánh sáng từ bầu trời ở nơi đất liền kia đã bị độ cao của núi cùng với cây rừng rậm rạp che khuất, khu vực này chỉ còn một màu đen ngòm, những giọt mưa lớn cỡ hạt đậu vẫn đang không ngừng rơi xuống đầu Chu Chính Đình, anh dần cảm thấy bước chân mình càng lúc càng nặng nè, trong lòng lại có chút bồn chồn, cố gắng dùng tinh thần lực tìm kiếm xung quanh mấy lần cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng rõ ràng Thái Từ Khôn đã biến mất ở đây.

Đột nhiên có tiếng động phát ra từ lùm cây sau lưng anh, Chu Chính Đình vô thức quay đầu có ý định muốn rút súng, vừa nhìn thấy thứ nhảy ra đôi con ngươi bỗng nhiên thít chặt lại.

—Là một con sư tử, nó nổi giận gầm lên một tiếng, khuôn miệng đầy răng nhọn của nó đang mở lớn, chạy nhào về hướng anh.

Chu Chính Đình muốn bóp cò súng, thân thể lại không khống chế nổi ngã về phía sau.

Sư tử ngơ ngác, Thái Từ Khôn đang núp trong bóng tối cũng ngơ ngác.

Động tác hướng về phía trước của tinh thần thể dừng lại, nó quay đầu nhìn chủ nhân xin giúp đỡ, Thái Từ Khôn vội vàng nhảy ra từ chỗ nấp, chạy đến bên người Chu Chính Đình, thầm nói, “Vãi! Không đến mức vậy chứ… cũng đâu đáng sợ lắm đâu?” 

“Chu Chính Đình?” Anh ngổi xổm xuống, thử đưa tay chọt vào gương mặt của dẫn đường, lại bị nhiệt độ trên mặt người kia làm sững sờ, Thái Từ Khôn lập tức quay đầu trách móc tinh thần thể nhà mình: “Bảo mày hù dọa cậu ấy một chút chứ có bảo mày rống vào mặt cậu ấy đâu?! Người ta sốt nặng đến vậy, tại mày mới ngất đi đấy!”
 
Sư tử lập tức lắc đầu tỏ vẻ vô tội, lông bờm vàng óng lắc ra mấy giọt nước văng tung tóe lên mặt Thái Từ Khôn, lính gác chỉ đành thở dài, bế Chu Chính Đình lên chạy về phía công sự.

Đặt Chu Chính Đình lên giường xong xuôi, Thái Từ Khôn tìm được một cái khăn lông từ trong tủ, cẩn thận lau hết nước mưa trên mặt người kia, tiện thể lau cả lớp ngụy trang pha tạp, để lộ ra một gương mặt thanh tú sau lớp mặt nạ xanh đen.

Tay cầm khăn của anh hơi dừng một chút.

Người này có một khuôn mặt vô cùng đẹp tựa như một pho tượng sống được điêu khắc nên, thần sắc điềm tĩnh khi ngủ say làm anh càng giống như là minh tinh hay người mẫu chứ không phải là quân nhân suốt ngày phải dãi nắng dầm mưa.

Nếu như lúc ấy không phải vì bị tư lệnh viên ép đi xem mắt nên đến cả đọc tư liệu về đối phương cũng thấy phiền, liệu mình có thể vừa nhìn thấy ảnh chụp của người ta liền bắt đầu động tâm hay không?

Thái Từ Khôn tìm dụng cụ để đánh lửa, lại luống cuống tay chân cởi bộ đồ rằn ri ướt đẫm trên người Chu Chính Đình ra, thay vào đó là lớp chăn dày cộm. Đến khi hơi nóng trong phòng dần làm cơ thể Chu Chính Đình ấm áp trở lại, vẻ tái nhợt trên mặt cũng chậm rãi chuyển thành ửng hồng do phát nhiệt, Thái Từ Khôn lúc này mới lấy thuốc hạ sốt từ trong hộp cấp cứu ra cho anh uống.

Đến nửa đêm thì Chu Chính Đình dần hạ sốt, Thái Từ Khôn nhẹ nhàng thở ra, cũng mơ mơ màng màng dựa vào bên giường nhắm mắt lại.

Tinh thần thể canh giữ thay cho lúc chủ nhân nghỉ ngơi, nó nằm cạnh cửa ra vào công sự vẫy đuôi vài cái, trời mưa ngoài cửa sổ nhỏ dần, âm thanh từ sóng biển cũng bắt đầu yên tĩnh lại, sắc trời phía Đông cách đó không xa cũng sáng bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net