06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, ngay khi Chu Chính Đình vừa tỉnh lại, tinh thần thể của Thái Từ Khôn liền nhanh chóng gọi lính gác nhà mình dậy.

Thái Từ Khôn cảm giác được trên thân dẫn đường trước mặt đang tản ra ra tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, không nói gì, yên lặng gia cố lá chắn tinh thần của mình lại một chút.

Chu Chính Đình ngồi dậy, phát hiện ngoài chăn ra thì trên người mình không có quần áo, thần sắc rõ ràng run lên, một giây sau dùng tinh thần lực giữ Thái Từ Khôn lại, lạnh mặt nhíu mày nhìn người kia, bày ra một ánh mắt nghi hoặc, "?"

Thái Từ Khôn hít sâu một hơi, chân thành nói, "Tôi, tôi sẽ phụ trách!"

"...", Ánh mắt Chu Chính Đình tối sầm lại, một chưởng tinh thần lực vừa nhanh nhẹn vừa hung ác lập tức hướng về phía Thái Từ Khôn, gây nên một vết tích vô cùng sâu trên lá chắn tinh thần của người kia. Thái Từ Khôn vừa luống cuống tay chân sửa lại lá chắn của mình, vừa vội vàng ngăn cản, "Này không phải chứ, cậu ác vừa thôi, hôm qua tôi phải chăm sóc cậu cả một đêm, vậy mà cậu nỡ đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?"

"Chăm sóc? Chăm sóc như thế nào?" Chu Chính Đình cười lạnh một tiếng, lại phóng qua một đường tinh thần lực. Thái Từ Khôn giữ lại sư tử nhà mình đang ngo ngoe muốn nhào lên, lặng lẽ nhận thêm một đòn— Đừng đùa, lòng tự trọng của một thủ lĩnh lính gác như anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép sử dụng tinh thần thể trước dẫn đường đâu.

Sau một trận gà bay chó chạy, Thái Từ Khôn phải nói hết hơi hết lời mới có thể để Chu Chính Đình tin tưởng rằng hôm qua người kia thật sự đã phát sốt, mà mình thì ngoại trừ chăm sóc người ta thì cái gì cũng không có làm. Giữ khoảng cách với Chu Chính Đình đang thay quần áo, Thái Từ Khôn tranh thủ thời gian gia cố lại lá chắn tinh thần may mà vẫn chưa bị đánh cho vỡ nát của mình, vẫn không quên lên tiếng mỉa mai, "Tôi đã gặp qua nhiều dẫn đường rồi mà chưa thấy ai hung ác như cậu cả."

"Gặp qua nhiều lính gác rồi mà chưa thấy ai thiếu đòn như cậu." Chu Chính Đình khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài, "Mưa tạnh rồi, chuẩn bị quay về thôi?"

Thái Từ Khôn nhìn xung quanh công sự, "Mấy vũ khí ở đây nếu có thể dùng thì mang theo vài cái đi, ai biết được lại gặp phải thứ gì."

Chu Chính Đình tán thành gật đầu, dù sao ai mà không muốn an toàn về được đến nơi chứ, không khéo lại bị không biết là người nhà hay kẻ địch khống chế, dính một đạn trực tiếp bị loại khỏi diễn tập.

Khi hai người quay lại bờ biển thì thủy triều đã rút, chỉ có bờ cát ướt sũng đậm màu lưu lại dấu vết, Chu Chính Đình liếc mắt nhìn vị trí nước lên cao nhất, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua cũng không nhất nhất đòi bơi qua vùng biển này.

Phía trước cách đó không xa, Thái Từ Khôn ném một chiếc bè da cỡ nhỡ không to không nhỏ lên mặt biển, thấy Chu Chính Đình đi tới liền khom người, "Liệu tôi có thể may mắn được dùng chung một chiếc bè với cậu sao?"

"Không được, tôi muốn dùng một cái khác."

"Chỉ có một cái, chỉ sợ cậu không có lựa chọn khác rồi." Thái Từ Khôn ngoài cười trong không cười ném thanh súng tiểu liên tùy thân lên bè, sau đó dẫn đầu tiến vào trong nước.

"Vậy cậu còn hỏi làm cái quái gì, toàn ra vẻ." Chu Chính Đình lẩm bẩm, cũng ném súng của mình lên bè, vịn lấy thân bè chậm rãi đẩy ra biển sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net