08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thái Từ Khôn!"

Thanh âm của dẫn đường làm Thái Từ Khôn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, ánh mắt anh một lần nữa tập trung trên thân ảnh đã đi được một khoảng khá xa, thấy Chu Chính Đình đang xoay người nhìn mình, người ấy bỗng dưng lại hỏi một câu, "Trên bảng thông báo của Tổng bộ, nếu như tôi nhớ không lầm, số lần bị loại trong khi diễn tập của cậu là 0 phải không?"

"Ừ... Sao thế?"

"Vậy cậu có biết một người khác, đến bây giờ cũng chưa từng bị "giết" là ai không?"

Thái Từ Khôn khẽ cười, hô to, "Tôi biết, là Chu Chính Đình."

Nghe được câu trả lời của Thái Từ Khôn, dẫn đường kiêu ngạo nhìn anh, tự đắc nở một nụ cười xinh đẹp, nụ cười đáng yêu hoạt bát này khiến Thái Từ Khôn, phần lớn thời gian đều bị Chu Chính Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời có chút choáng váng— Người này cùng anh đứng song song trên đỉnh chóp, hẳn nên là máy móc lạnh lùng như anh, hẳn là nên cao ngạo tự đại, hẳn là nên cường hoành bạo lực, duy chỉ không nên sinh động linh hoạt như thế này, không nên ngây thơ thanh tịnh như thế này, không nên… câu tâm như vậy mới phải.

Vì thế nên Thái Từ Khôn ngây ngẩn cả người.

Chỉ trong khoảnh khắc lính gác sững sờ, một loại tinh thần lực khổng lồ mạnh mẽ hướng về phía anh, loại sức mạnh công kích này, cho dù là lính gác đứng đầu Quân đội cũng không thể phát giác trong vài giây ngắn ngủi được.

Một giây sau, một viên đạn bắn vào quân trang trên người Thái Từ Khôn.

Luồng tinh thần lực kia trong nháy mắt biến mất, bay trong không khí cùng khói trắng lượn lờ quanh người lính là giọng nói của Chu Chính Đình, "Thế, từ hôm nay trở đi, danh sách kỷ lục này chỉ còn mỗi tên tôi thôi."

Vỏ đạn giấy rơi xuống, Thái Từ Khôn đã khôi phục năng lực lính gác nên có thể dễ như trở bàn tay, bắt được trước khi nó rơi xuống đất.

Khi anh ngẩng đầu lên, Chu Chính Đình đã một lần nữa đứng ở trước mặt, mỉm cười cầm phần nòng của thanh súng ngắn, dùng báng súng nhẹ nhàng vỗ lên mặt Thái Từ Khôn, nói, "Lính gác, nhớ kỹ, một máu của cậu là do tôi lấy."

Dứt lời, Chu Chính Đình nhìn Thái Từ Khôn nháy mắt mấy cái, lập tức chạy đi, lách mình biến mất vào trong rừng.

Thái Từ Khôn vuốt ve vỏ đạn còn hơi phát nhiệt, trên mặt không có chút nào không vui, ngược lại còn nở một nụ cười khó lường được.

Một phát này phảng phất đã bắn vào tim anh.

Mà cũng chỉ có rừng cây và gió biển đã chứng kiến hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net