Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Nhanh thôi, em sẽ được cứu}

Tiếng lóc tóc lóc tóc cứ liên tục vang lên trong màn đêm sâu thẩm. Bốn người Từ Khôn, Khiết Quỳnh, Thừa Thừa và Justin đã dành hơn một tiếng đồng hồ để lội nước, họ đều đã mệt lã người. Tay chân họ vì ngâm nước quá lâu dẫn đến nhăn nheo như da tay của người lớn tuổi, nhưng dù thế nào bọn họ vẫn không tìm ra lối thoát.

-Ah!_một người la lên.

-Ai đã bị thương vậy?_Khiết Quỳnh rọi đèn pin quanh ba người còn lại.

-Nước lạnh quá! Nhiễu xuống đầu tôi lạnh quá!_Thừa Thừa ôm đầu, dường như nước ở đây có thể khiến các dây thần kinh của anh ta co lại.

Sau khi cả nhóm cùng nhau nhảy xuống cái hố sâu này, cái đầu tiên họ gặp không phải là hàng trăm con rắn đuôi chuông với tiếng kêu xình xịch, cái họ gặp chính là một hồ nước cạn trong veo với nhiệt độ lạnh như băng. Kì lạ ở chỗ, nước trong hồ dù có lạnh bao nhiêu thì vẫn cứ ở thể lỏng, không hề có dầu hiệu đông cứng lại. Từ Khôn rọi đèn pin xung quanh, tìm hướng này đến hướng khác để mong có một chỗ dừng chân cho cả nhóm, nhưng mất công hàng giờ đồng hồ vẫn không có kết quả.

Thừa Thừa vốn dĩ đã không giống người thường, anh ta có cảm giác máu trong cơ thể đang đông cứng lại dần, sắc mặt cũng tím tái đến rõ rệt, cuối cùng mệt mỏi và lên tiếng:

-Chúng ta tìm một chỗ nào đó tạm được không? Tôi, mệt quá!

-Vậy chỗ này đi! Độ cao vừa đủ, cũng đủ rộng cho bốn người chúng ta!_Khiết Quỳnh chỉ tay vào một hòn đá to nằm sừng sững ở giữa hồ.

Bọn họ đi đến hòn đá ấy, từng người một leo lên mà không có tí cảnh giác nào. Thừa Thừa nằm phịch xuống, tay chân liên tục chà xát vào quần áo Từ Khôn để lấy hơi ấm. Anh ta chà đến nổi chiếc áo khoác vốn đã rách của Từ Khôn như muốn rách thêm, hắn giật áo lại mà nói:

-Áo Khiết Quỳnh kìa!

-Không! Nam nữ thọ thọ bất tương thân!_Khiết Quỳnh dùng balo che trước ngực. Thừa Thừa bất lực liếc sang Justin đang ngồi nghịch mấy viên sỏi nhặt được lúc đi. Dùng thân người lếch đến gần Justin, Thừa Thừa lại tiếp tục chà xát vào áo nhóc, nhưng áo Justin từ lúc chạy cùng Thừa Thừa đã rách đến đáng thương rồi! Justin nhìn sang Thừa Thừa tay chân run lạnh, nhóc cởi hẳn cái áo duy nhất của mình ra mà đưa cho anh ta:

-Mặc vào đi! Kẻo anh sẽ chết vì lạnh mất!

Thừa Thừa cười khẽ. Anh ta bất chợt bị thu hút bởi những vết thương nhìn như dấu răng trên vai Justin.

-Nhìn gì? Anh cắn đấy!

Justin nói như đang kể tội Thừa Thừa. Nhưng dù sao nhóc cũng không sai, những dấu răng đó là do Thừa Thừa anh ta cắn nhóc. Lúc cả hai đi cùng nhau, Thừa Thừa đôi khi đói bụng lại vồ vào cắn, mà cắn một chút là đã nhả ra, sau đó lại ngất đi, tỉnh dậy liền quên hết mọi thứ.

-Vậy sao?....cho anh xin lỗi..._Thừa Thừa cười bù trừ cho lỗi lầm của mình.

-Bỏ đi, bỏ đi. Dù sao cũng không nghiêm trọng._Justin quơ quơ tay ý như bỏ qua chuyện cần nên bỏ qua. Nhóc ngã người xuống, một tay làm gối, một tay tung tung nhưng viên sỏi lên cao, tung rồi lại hứng, tiếng lạch cạch lách lách cứ vang lên từng hồi trong biển đen yên ả, thật ảm đạm và lạnh lẽo.

Lại một khoảng thời gian trôi qua, bốn người có lẽ đã nghỉ ngơi đủ, họ cần tiếp tục đi, không thể ở đây lâu hơn được nữa. Khiết Quỳnh suốt khoảng thời gian nghỉ ngơi đã ngồi dùng băng gạc băng gần hết cả cánh tay, có quá nhiều vết thương trên cơ thể cô gái trẻ này, nhìn mà cũng đau thay. Từ Khôn lại tật xấu khó bỏ, lấy điếu thuốc ra và hút, không biết hắn đã có cách nào chưa? Nhưng điếu thuốc của hắn lần này đã lâu vẫn chưa tàn hết. Thừa Thừa đắp cái áo cuae Justin mà say giấc, dù vẫn có chút lạnh, nhưng anh ta có thể chịu đựng để đánh một giấc lấy sức. Trong mơ vẫn không quên tìm kiếm ngón tay của Justin mà ngậm. Justin từ bao nhiêu việc xảy ra đã trở nên cứng rắn hơn hẳn, suốt một buổi chỉ chau mày cân đo đong đếm xem có cách nào để thoát ra không, nhưng thật vô dụng khi nhóc không thấy một lối thoát nào cả, dù là lối thoái nhỏ chỉ vừa một chiếc lá bay vào.

-Chu Chính Đình...và còn cả Lập Nông...họ không biết như thế nào?_Từ Khôn dùng nước dập đi bén lửa còn lại trên điếu thuốc, hắn bỗng chợt nhớ đến Lập Nông, cậu ấy không thích hắn hút thuốc....

-Lo gì, lo gì? Chính Đình có lẽ sẽ lo cho em ấy được, với lại....Lập Nông đâu thể nào chết được!_Khiết Quỳnh điềm tĩnh nói, tay vỗ vỗ vai Từ Khôn như một lời an ủi.

-Tôi biết, vì biết nên sợ em ấy sẽ không kiềm được...lúc đó lại càng nguy hiểm...cô hiểu mà, đúng không?_Từ Khôn chỉ vào gò má, chỉ cho Khiết Quỳnh chỗ cô bị thương đang ở trên gò má.

-Đừng lo, không sao là không sao.....có thuốc của tôi mà!_Khiết Quỳnh hiểu ý liền lấy thuốc thoa vào và để như vậy, không dùng đến băng keo cá nhân.

-Không ai nói trước được gì đâu, Chính Đình anh ấy, bề ngoài cao lớn nhưng đầu óc lại không có chút suy tính, nghĩ gì làm đó, rất dễ gây tai họa!_Justin nói, lại tung hứng các viên sỏi lên.

-Anh không nghĩ vậy, anh có cảm giác... Chính Đình đang giấu việc gì đó và không muốn nói ra. Có nên ép cung?_Từ Khôn hỏi. Hắn nhanh tay chộp lấy viên sỏi đang bay lên của Justin, trầm tư nhìn ngắm nó.

Justin nghe vậy khẽ lắc đầu. Biết Chính Đình từ ngày gã vào trường của nhóc để làm cuộc khảo sát gì gì đó cho các học sinh, hành tung Chính Đình ngay từ đầu đã kì kì lạ lạ. Một Blogger tại sao lại đến trường học khảo sát học sinh làm gì? Sau khi đại nạn xảy ra, Justin sống cùng nhà với gã, lại càng thấy Chính Đình cứ thần thần bí bí, cửa phòng luôn khóa, ba giờ sáng đèn phòng mới tắt, năm giờ sáng đã thức dậy hì hục với đống máy quay. Đôi khi nhóc có hỏi, gã không đáp, chỉ đưa một lọ thủy tinh trong suốt đến trước mặt nhóc và bỏ đi. Ép cung Chính Đình? Như việc cùng một lúc tung hàng chục viên sỏi lên và chỉ chụp được vài viên. Hỏi gã thật nhiều câu hỏi, gã chỉ đáp những lời không đâu vào đâu.

-Làm sao vậy? Hai người tại sao lại im như thóc thế? Không ép cung được thì vẫn còn cách khác mà..._Khiết Quỳnh lên tiếng trước bầu không khí ảm đạm.

-Không kịp nữa rồi, lọ thủy tinh mà Chính Đình từng đưa em xem, trong đó có vi-rút lây truyền dịch bệnh....em thấy anh ấy đã mở nắp lọ ra cho một con chuột ngửi, nó liền lăn ra chết...sau đó lại tay chân bỗng co rút và sống lại...._Justin thở dài nhìn về hướng Thừa Thừa vẫn đang say giấc, nhóc lại nhớ đến hôm ấy, thật kinh khủng. Mùi máu, mùi đất, mùi nước mắt....thật đáng sợ.

-Ah! Tôi có cách rồi!_mắt Thừa Thừa bỗng chốc mở bừng lên, ngồi bật dậy mà trả lại cái áo cho nhóc. Dùng răng săn tay áo lên và gõ gõ vào hòn đá họ đang ngồi. Không thấy động tĩnh, anh ta áp tai sát vào hồn đá, lại tiếp tục gõ gõ:

-Cụ rùa ơi, cụ sống trong đây lâu như vậy, có phải chán lắm không? Có muốn đi ra ngoài không?_Thừa Thừa nói.

-Cụ rùa gì chứ?_Justin chau mày khó hiểu.

-Lúc nãy anh nằm ngủ, có nghe tiếng thở rất rõ, áp sát tay vào và liền nghe tiếng thở từ hòn đá phát ra. Anh nghĩ....đây chính là cụ rùa chín ngàn tuổi trong truyền thuyết!

-Điên khùng!_Justin khinh bỉ nói.

Có thể hôm nay Justin phải vả vào mặt bản thân vài cái, nhóc vừa dứt lời thì hòn đó đã chuyển động trước sự kinh ngạc của mọi người.

-Ah! Vậy là cụ rùa chín ngàn tuổi có thật?_Thừa Thừa hào hứng nói.

-Ừ, cụ rùa chín ngàn tuổi có lẽ là cái tên, tiếng thở có khi là tiếng động cơ máy móc....chúng ta đang ngồi trên một cái tàu ngầm đấy!_Từ Khôn bật cười trước sự ngơ ngác của Thừa Thừa. Từ Lúc tiến gần đến hòn đá, hắn ta đã thấy mực nước cao lên dần, leo lên lại cảm thấy cơ thể có chút biến đổi khi cảm giác được mùi nhiên liệu đâu đó. Hắn đoán không sao, đây là công nghệ  kĩ thuật cao mà sách bào hay nói đến cách đây khoảng hai tháng. Chúng là một loại tàu ngầm sử dụng nhiên liệu rất ít, chúng dùng để thăm dò mực nước và màu nước, không lặn quá sâu nhưng có thể sử dụng liên tục trong vòng sáu đến bảy năm và tốn rất ít nhiên liệu cho chúng.

-Nhưng tại sao nó lại chuyển động?_Thừa Thừa thắc mắc.

-Chắc cậu chạm vào dây nào của tàu ngầm rồi!? Nhìn kĩ đi!_Từ Khôn đảo mắt về phía cánh tay đang chống của Thừa Thừa, anh ta nhấc tay lên, một nút ấn nhỏ xíu như những viên sỏi bình thường.

-Ngụy trang đến như vậy sao?_Thừa Thừa thầm thán phục.

-Mà khoang đã! Nếu là tàu ngầm thì sẽ lặn xuống nước...chúng ta....còn không mau nhảy xuống trước khi nó đến mực nước sâu!_Khiết Quỳnh hốt hoảng nói. Cả bọn bây giờ mới nhận ra mà đồng loạt nhảy xuống nước, thật may vẫn chưa quá sâu, chỉ vừa đến eo của một đứa trẻ vị thành niên có chiều cao tương đối thấp.

-Ah!

-Ai? Là ai bị thương?

Từ Khôn nhìn sang ba người còn lại, hoàn toàn đều lành lặng, vậy ai đã phát ra âm thanh đó?

-Không ai bị thương cả, là tôi, nước không lạnh nữa nên có chút không quen._Thừa Thừa hì hì cười, nước bây giờ ấm hơn hẳn, có lẽ vì vậy mà anh ta mới bất ngờ la lên. Và nó cũng giúp cả nhóm tỉnh ngộ ra một điều rằng: Trời sáng nước sẽ ấm, trời tối nước sẽ lạnh.

-Vậy đi nhanh lên chút, đi trước khi trời tối!_Justin mừng rỡ nói. Tay không quên giật lại cái áo của mình đã cho Thừa Thừa mượn.

Cả nhóm lại tiếp tục lọi nước. Cái hồ này chiều ngang không quá rộng, nhưng độ dài thì có thể nói là vô tận. Ban đầu cả nhóm định đi lại điểm bắt đầu để tìm đường khác mà đi, sau lại quên mất mình đã quẹo đường nào, lội đi đâu. Bốn con người ướt sủng cứ lội như vậy cho đến khi phía trước chỉ còn là một bức tường, hết cách rồi! Chết ở đây thôi.

Khiết Quỳnh chau mày quan sát xung quanh, điều khiến cô để tâm đến mức không tâm đến lời nói của ba người còn lại chính là những hình vẽ trên bức tường. Nét vẽ tuy nguệch ngoạc nhưng vẫn có thể nhìn rõ nội dung của chúng, gia đình ba người, một ông bố, một bà mẹ và cả một đứa con trai. Cả nhà ba người trong ba bức hình đầu tiên đều đang rất vui vẻ, họ chơi ném bóng, rượt đuổi, hái lên cây cao....và rồi đứa nhỏ rơi xuống đất. Tiếp sau đó là vô vàn những bức hình đau buồn của ba người. Đứa trẻ vào bệnh viện, nó không ra khỏi nhà, nó khóc và cào rách da tay, bố mẹ nó cãi nhau, bố nó đưa nó vào một nơi nào đó, bố nó chăm sóc nó, đêm xuống cho nó ra ngoài chơi, bố nó chết, trên tay nó là một con dao, mẹ nó đưa nó về nhà, nhốt nó trong phòng, nó lại khóc và tự tổn thương bản thân, mẹ nó bước vào phòng, nó đẩy mẹ nó từ ban công lầu hai xuống, nó bỏ đi khỏi nhà và....."Chu Chính Đình".

Khiết Quỳnh trợn to mắt, nhìn kĩ thêm vài lần nữa để khẳng định rằng mình không nhìn lầm tên ai khác, phải rồi là "Chu Chính Đình". Cô nàng giật thốt mà lùi về sau ba bước, hít một hơi thật sâu và tiếp tục tìm kiếm gì đó.

-Kí hiệu, kí hiệu....ba, ba, ba, ba, một, một, hai, hai, hai, hai, hai, hai, một, một, hai, một...

Khiết Quỳnh vừa nhìn những bức hình vẽ lẩm nhẩm cái gì đó, đôi con ngươi vẫn còn run run khi biết người vẽ lên những bức hình này là ai. Cô nàng đi về phía ba người còn lại, ánh mắt hướng lên trời và miệng lại tiếp tục lẩm nhẩm các con số đó. Những người kia lấy làm lạ, ai nấy đều chau mày hỏi han Khiết Quỳnh, cô không trả lời. Sau họ lại im bặt đi, Khiết Quỳnh la lớn lên các dãy số đó, mọi người giật mình trừng mắt nhìn cô, Justin che miệng Khiết Quỳnh lại và bị cắn mạnh vào tay, Khiết Quỳnh đọc lại các dãy số, cho đến  "Chu Chính Đình" thì một hòn đá nhỏ rơi cộp xuống đầu Khiết Quỳnh, cô nàng đứng phắt dậy nhìn xung quanh, bỗng nhiên đá nhỏ rơi xuống ngày một nhiều, nhưng chỉ nhắm vào mỗi Khiết Quỳnh. Mọi người vội vã kéo cô ra nhưng kéo đi đến đâu thì những viên đá vẫn rơi trúng người cô, mỗi viên đều rất sắt bén có thể tổn thương đến da, thật may Khiết Quỳnh lúc nãy có băng tay chân lại bằng băng gạt, không thôi thương tích đã đầy mình.

-Chị làm gì vậy? Khi không la lớn._Justin dùng áo che lại cho Khiết Quỳnh, vừa kịp lúc không còn viên đá nào rơi xuống nữa. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, cùng một lượt nhìn lên phía trên, là một lỗ hỗng vừa đủ một người chui vào. Khiết Quỳnh không do dự mà nhảy lên vai Justin và kêu nhóc nâng mình lên cao, chui vào lỗ hỗng đó. Justin thông minh hiểu ra được một chút, liền cũng theo chân Khiết Quỳnh mà nhảy lên vai Thừa Thừa và chui vào lỗ hỗng. Thừa Thừa chưa định dạng được sự việc thì vai đã bị sức nặng trùng xuống, hết Justin rồi Từ Khôn, không ai một lời nói mà nhảy lên vai cậu ta. Thừa Thừa một mình ở dưới, nhìn lên lỗ hỗng kia, chưa kịp lấy đà nhảy lên đã bị Khiết Quỳnh ngăn lại:

-Cậu ở đó canh xem có người đến không, lên đây cũng không làm nên chuyện gì cả!

-Này, này, đừng có....thôi thôi, làm gì làm đi._ Thừa Thừa xua xua tay ý các người muốn sao thì vậy, sau đó lại tìm một chỗ khô ráo nhất mà ngồi xuống.

-Chụp lấy!_bỗng trên cao xuất hiện ba cái áo khoác rách rưới trùm lên người Thừa Thừa. Anh ta đón lấy và khoác chúng vào người để sưởi ấm, môi vẽ lên đường cong nhỏ, miệng nói: Cảm ơn ba người.

Ba người còn lại dùng đèn pin mò mẫm tìm đường ra, đã lên trên cao rồi, ắc sẽ có đường ra thôi. Họ nghĩ như vậy, và tiếp tục tìm. Từ Khôn bỗng cảm thấy nhồn nhột phía sau lưng, tay huơ huơ như đánh đuổi vật gì đó đi, sau lại cảm thấy trơn ướt cánh tay và nghe tiếng xình xịch xình xịch phía sau vọng đến. Biết rõ là thứ gì, hắn nhanh tay đón lấy thứ đó và mạnh tay vuốt thẳng theo cơ thể nó, con rắn đuôi chuông ấy không thể nhúc nhích nữa. Từ Khôn biết lại sắp có chuyện xảy ra rồi, liền đẩy đẩy vai hai người kia ra ám hiệu. Cả ba nhanh chóng đứng dậy và chạy, dẫm đạp những con rắn đuôi chuông nhỏ bé, họ nhảy xuống cái lỗ hỗng ấy, gặp lại Thừa Thừa phía dưới đang chơi đùa với một lũ con rắn.

-Đi nhanh vậy? Tìm được đường ra rồi sao?....xem này, mấy con rắn này rất hiền_ Thừa Thừa đưa cánh tay có một con rắn đang quấn quanh lên cho mọi người xem.

-Nó không cắn cậu?_Khiết Quỳnh hỏi.

-Phải, ngược lại rất tốt! Chúng đẩy nước đi để cho tôi có chỗ ngồi thoải mái hơn, chúng còn quấn quanh tay tôi để giúp tôi sưởi ấm nữa._ Thừa Thừa ân cần vuốt ve thân của một con rắn, suýt nữa đã hôn lên rồi.

Từ Khôn tò mò đưa tay về phía một con rắn, nó nhìn vào ngón tay hắn, há mồm và suýt nữa đã cắn trúng. Từ Khôn thót tim mà rụt tay lại, bỗng nghĩ ra ý kiến gì đó, hắn kéo Thừa Thừa đứng dậy:

-Đi! Không nên để Thừa Thừa ở đây. Đem nó theo để diệt rắn._nói rồi, Từ Khôn chủ động cho Thừa Thừa leo lên vai để chui vào lỗ hỗng đó. Bản thân tiếp tục cho hai người còn lại leo lên và mạnh chân lấy đà, nhảy lên và nắm lấy tay những người đã lên trước để họ kéo mình lên.

-Nhìn chúng này....thật đáng thương._ Thừa Thừa ân cần nhìn lũ rắn.

-Rắn thảo mai chính là chúng! Cứ đem theo chúng để có gì thì đem chúng nó ra, đói vẫn có thể lấy thịt ăn!_Từ Khôn nói. Thừa Thừa vội ôm lũ rắn vào lòng, nói: Chúng nghe đấy!

Justin phì cười:

- Rắn không có tai đâu...vì vậy cho dù có nói xấu thì chúng nó vẫn không thể biết trên đời này biết bao người thù hận chúng nó....nếu như mấy phi tần ngày xưa cùng như vậy, thì làm sao có phim cung đấu để xem, nhỉ?

Thừa Thừa xì một tiếng, ôm lũ rắn và đi nhanh trước bọn họ. Cả nhóm lại tiếp tục lên đường. Không hề biết tất cả những gì họ gặp và thấy đều đã có sắp đặt sẵn.
===================
Lập Nông mê man tỉnh giấc sau một trận ngủ dài, vừa xoay về bên trái đã thấy Chính Đình ở kế bên đang lắc lắc chuông gió. Gã đang suy nghĩ việc gì đó, thấy Lập Nông đã thức liền mỉm cười đỡ cậu dậy.

-Khỏe rồi chứ!? Chúng ta mau đi thôi._Vừa dứt câu, Chính Đình đã kéo Lập Nông đứng dậy, hai người vội vã đi đâu đó, mà càng đi, lại càng nhiều nước.

-Em sẽ được cứu thôi, nhanh lắm!
______________________
Ngày 21 Tháng 7 Năm 2019

Việc disband của nhóm mình không nghĩ đến. Cứ viết hoàn hết truyện mình sẽ tính tiếp, cảm ơn đã ủng hộ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net