chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Ai vẽ?}

Chính Đình đỡ Lập Nông đi. Bản thân gã đã sức tàn lực kiệt, trên môi một miếng máu cũng không còn, nhưng gã vẫn cố gắng đỡ Lập Nông đi nhanh về phía trước. Càng đi nước càng nhiều, đã vậy lại còn rất lạnh, tiếng tỏm tỏm nước rơi từ trên cao xuống cứ liên tục vang vọng. Không sai, chính là nơi nhóm người Từ Khôn từng đi qua, càng đi càng không có đường ra.

Chính Đình dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, ánh mắt dò xét xung quanh, đôi chân liên tục chà xát xuống nền đất ẩm dưới nước. Gã ta không cảm nhận được gì cả, một chút cảm nhận của loài sinh vật mà gã ta cần tìm đều không có. Chính Đình khẽ bật cười thành tiếng, gã ta chỉ cười, không nói gì thêm. Lập Nông bên cạnh khó hiểu, khẽ chau mày. Không lẽ. . .Chính Đình vì chạy nhiều quá đến điên rồi?

-Anh. . .bị làm sao vậy?

-Không có gì, chỉ là. . .haha nhóm người của Từ Khôn nhanh thật. Họ vượt qua được cái hồ này như thế nào? Còn bắt hết cả rắn của anh đi nữa. . .không chừng kho lưu trữ cũng bị họ mở được rồi!?

Chính Đình cười nghiêng ngã như một kẻ điên, tay gã liên tục vỗ như đang tán thưởng ai đó. Ngoài dự tính của gã rồi, nhóm người Từ Khôn cũng thông minh quá đi!

Lập Nông chau mày ngẫm nghĩ. Chính Đình gã ta đang nói cái quái gì vậy? Nghe trông cứ như một tay gã đã sắp đặt tất cả mọi việc. Chu Chính Đình mà Lập Nông quen biết không hề có bộ dạng điên cuồng và quái gở như vậy.

-Chính Đình. . .anh nói rõ đi!

Lập Nông đột nhiên hét lớn. Đôi mắt cậu lộ rõ vẻ tức giận, muốn biết hết tất cả những việc đã và đang xảy ra với bọn họ. Vì đã rất mệt mõi, bên trong hang lại không đủ oxi và cũng vì vừa tức giận hét lớn mà não bộ của Lập Nông nhất thời không được cung cấp đủ oxi , bơm máu lên không đủ, khiến cậu choáng váng đến suýt ngã nhào vào vũng cao gần đến đầu gối của người trưởng thành kia. Cắn chặt răng để bản thân không ngã xuống, cậu muốn nghe rõ từng câu từng chữ của Chính Đình nói ra. Gân trên trán cũng vì thế mà nổi lên rõ rệt. Tơ máu trong hốc mắt cũng đã chạy dần lên gần đến đồng tử màu nâu nhạt kia.

Chính Đình thấy biểu hiện của Lập Nông, liền vội vã đỡ Lập Nông đi đến nơi khô ráo nhất, lấy đồ nghề và bắt đầu "hành sự". Gã từ nãy đến giờ tất cả đều là cố tình chọc tức đến khi Lập Nông phải bực dọc, chỉ có vậy Chính Đình gã mới có thể tiếp tục lấy hết lũ virut ấy ra khỏi cơ thể cậu. Nhanh chóng quay lưng Lập Nông đối mặt với mình, Chính Đình như cũ mà dùng lọ thuốc trắng đục ấy đổ vào vết thương trên lưng cậu. Lần này hiện tượng xảy ra khắm khá hơn hẳn những lần trước, không còn sủi bọt trắng, không còn mùi hôi, một lượt khiến lũ lúc nhúc kia đi khỏi cơ thể Lập Nông. Chính Đình nhanh tay gấp bọn chúng ra, bỏ vào một túi kính, để chúng tự phân hủy trong mùi thuốc mà gã đã để sẵn trong túi kính.

Mừng rỡ lột phăng bao tay ra, Chính Đình ôm chặt lấy Lập Nông mà nức nở:

-Tốt rồi! Em sẽ không sao nữa. Chỉ cần những vết thương này lành lặn. . .tất cả đều sẽ ổn. Lập Nông, em sẽ không sao! Anh cứu em. Anh giúp em.

Một tầng cảm xúc khó tả dâng trào trong tâm trí Chính Đình. Gã vui đến độ nước mắt chảy xuống, ướt át cả khuôn mặt gầy gò mấy hôm ăn không đủ của mình. Vội lau đi nước mắt vẫn còn đang chảy, Chính Đình nhẹ nhàng băng bó lại vết thương cho Lập Nông, tay lấy từ balo ra một ổ bánh mì, đưa cho cậu.

Lập Nông ánh mắt nhìn ổ bánh mì lạnh lẽo trong tay, không biết lại suy nghĩ việc gì, từ từ đưa lên miệng và cắn một miếng khá to. Cậu ăn trông rất ngon miệng, cậu ăn cứ như thể đây là lần ăn cuối cùng của câuh. Khi ăn, Lập Nông không quên xé một miếng bánh mì thật to đưa cho Chính Đình đang mải mê nhìn cậu ở ngay cạnh bên.

-Anh Chính Đình. . .anh tại sao lại giúp em?

Câu hỏi đột ngột của Lập Nông khiến Chính Đình phân vân một lúc, ánh mắt láo liên nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm một câu trả lời phù hợp nhất.

-Vì em là em trai họ của anh sao?

Lập Nông lại hỏi.

-Ph. . .phải! Vì em là em trai của anh! Ba mẹ của anh đều quý trọng và thương em, cớ gì anh không chăm sóc, lo lắng cho em? Em nghĩ anh nói có đúng không?

Chính Đình cười xán lạn, khác hẳn với dáng vẻ điên cuồng lúc nãy của gã. Lập Nông rất thích nụ cười của Chính Đình, trông đầy sức sống và yêu đời biết bao. Thường ngày, nếu không có bài tập về nhà, Lập Nông sẽ tìm đến những vlog của Chính Đình để xem. Vừa giải trí vừa có thể nhìn thấy nụ cười của gã. Lúc nãy, khi cậu thấy dáng vẻ điên cuồng lạ lùng của Chính Đình, có chút hơi hoảng mà quát lớn, nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân không thể tự kiềm chế bản thân.

-Em xin lỗi!

Chính Đình nhướng mày nhìn cậu.

-Lúc nãy em đã quát vào mặt anh. . .rất hỗn.

Chính Đình ngay lập tức bật cười, xoa xoa vành tai của đối phương mà ôn nhu đáp:

-Anh chưa xin lỗi em, đã xin lỗi anh trước rồi!. . .anh lúc nãy dọa em sợ đến quát lớn mà, đúng không?

Màu đen bao trùm lấy họ, chỉ nhờ hơi thở của đối phương mà cảm nhận nhau. Chính Đình lúc này đang vuốt ve gò má của ai kia, thầm xót xa khi người kia đã gầy gò đi hẳn. Gã như người mù, cảm nhận từng chi tiết trên gương mặt Lập Nông bằng cách sờ lên từng điểm một. Dừng lại nơi chân mày rậm rạp, Chính Đình lại cười. Nghĩ về ngày xưa, lúc ấy chân mày Lập Nông vì nghịch lửa mà cháy xém, dù không bị tổn hại gì về sau nhưng lại khiến chỗ bị cháy ấy trở nên khô và cứng hơn so với những chỗ còn lại. Lập Nông lúc nhỏ vì sợ bị la liền xin Chính Đình nghĩ cách rửa tội và gã đã đứng ra nhận tội thay cho cậu. Trước khi bị đánh đòn, Chính Đình nhận được từ Lập Nông một miếng đệm khá dày, cậu cười tươi nhìn gã:

-Anh lót miếng đệm vào mông! Nông Nông dảm bảo đánh trăm roi vẫn không đau.

Và kết quả thì đúng là hoàn toàn không đau, nhưng vì thấy dáng vẻ bình tĩnh của Chính Đình, khiến ba gã sinh nghi ngờ mà tìm thấy được miếng đệm ở trong quần của gã. Và thế là từ không đau cũng thành đau mà thôi. Chính Đình lắc lắc đầu mà cười thầm. Nhanh như vậy mà đã gần mười năm. Lập Nông bây giờ quá lớn lao để gã có thể bảo vệ. Gã giúp cậu được gì thì hay việc nấy.

- Anh Chính Đình, nước hình như lên cao rồi!

Lập Nông cất tiếng nói, phá vỡ dòng suy nghĩ trầm tư của Chính Đình đi. Gã "ừm" một tiếng, đỡ Lập Nông đứng lên mà dìu cậu đến nơi cao và khao ráo và đó cũng chính là nơi mà nhóm người Từ Khôn phá được. Nhẹ nhàng đặt Lập Nông ngồi xuống, Chính Đình nhận ra nơi này đã từng có người đi qua và bị phá hủy lối đi bí mật của gã. Chính Đình rũ mắt, gã biết là ai. Gã tự hỏi tại sao phá vỡ được lối đi bí mật rồi vẫn không đi vào tìm lối thoát? Nhóm người Từ Khôn cũng thật lạ lùng!

-Anh Chính Đình, ở đây an toàn không? Chúng ta ngủ một chút đi.

Lập Nông mệt mỏi nói. Đã mấy ngày không chợp mắt, chịu thêm chút nữa ắc cậu sẽ điên lên và cắn người như cuộc thí nghiệm giấc ngủ gì đó ở Nga mất.

-An toàn, em cứ ngủ đi!

Chình Đình nói. Lời nói của gã như một lời trấn an Lập Nông, cậu yên tâm nhắm mắt và đi vào giấc ngủ. Chính Đình dùng vai mình và lót thêm một miếng đệm nhỏ lên vai để làm gối cho Lập Nông. Sau khi biết Lập Nông đã thật sự an giấc, Chính Đình dùng đèn pin rọi vào những hình vẽ trên bức tường ấy. Phải! Mỗi hình vẽ đều liên quan đến một con số. Không biết ai trong nhóm người của Từ Khôn đã giải được mật mã này, nhìn ra mật mã cũng thật là thông minh. Chính Đình thầm khen.

-Mới đây mà đã hơn mười năm. . .ngày hôm đó là ngày khó quên nhất đời anh, em biết không Lập Nông?

-Em biết ai vẽ những hình vẽ ấy không?

-Đợi sau khi cứu em ra được đây, nói với em cũng không muộn. . .hoặc có thể là giấu luôn cũng được.

Chính Đình độc thoại, gã không dám nói trước mặt Lập Nông. Khơi lại chuyện cũ đau buồn cũng là điều không nên. Thôi thì một mình gã biết, gã nhớ là được. Lập Nông tốt nhất đừng nhớ đến, không lại khổ cho cậu ấy.
_________________
Ngày 22 Tháng 12 Năm 2019

*Chắc tôi xoay mọi người như chong chóng mất rồi 😅*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net