chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Phát súng}

Trời lại bắt đầu sụp tối, gió lạnh thổi qua vi vu như lời than oán của những linh hồn oan ức. Ai nấy đều bần thần trước cái chết đột ngột của Chính Đình. Justin tận mắt nhìn thấy ánh mắt trong veo nhất từ trước đến giờ của gã mà nhóc chưa từng thấy qua. Thừa Thừa và Khiết Quỳnh đã thấy gã cõng Từ Khôn chạy đi thật nhanh ra khỏi căn cứ, vừa chạy Chính Đình vừa nói: "Tôi giao Lập Nông cho cậu, hứa với tôi chăm sóc em ấy thật tốt". Còn Lập Nông, thấy Chính Đình cười với mình. Ngăn cậu không nên đánh thức Từ Khôn dậy, đưa cho cậu toàn bộ số thuốc gã mang theo và dẫn dụ lũ xác sống bằng một con đường khác, chôn mình trong nơi tối tâm đó mãi mãi. Khi thấy cửa căn cứ đóng lại, thứ làm bọn họ ám ảnh nhất chính là nụ cười của Chính Đình.

Một đêm đối với bọn họ trôi qua thật nhanh. Tất cả mọi dự tính đều bị Chính Đình đảo lộn. Gã dẫn dắt cả nhóm vào khu rừng sâu và tạo ra chuyến hành trình như một giấc mơ đầy mạo hiểm. Và rồi, gã lại hi sinh bản thân để cứu tất cả mọi người. Không ai hiểu được ý định của Chính Đình. Vì gã chỉ để lại một nụ cười cho bọn họ. Nụ cười cho sự tin tưởng và khen ngợi.

Bây giờ đầu óc Từ Khôn như đều tê cứng lại, không còn suy nghĩ thêm được bất cứ điều gì. Tay hắn cứ run lên bần bật, không phải vì lạnh mà vì giấc mơ đêm hôm qua. Nó không đơn giản chỉ là giấc mơ, mà còn là một câu chuyện, một lời nhắn gửi và sự tin cậy. Từ Khôn nhìn thấy cái gật đầu đó của Chính Đình, nó làm hắn thêm nặng nề về trách nhiệm. Chính Đình giao phó mệnh hệ của Lập Nông cho hắn, không đợi hắn trả lời có được hay không, ép hắn phải bảo vệ cho Lập Nông cho bằng được.

- Chính Đình anh được lắm, nếu đã như vậy. . . thì anh cũng phải nhớ là anh đã nói với tôi rằng anh sẽ làm ma theo dõi bọn tôi. Theo dõi thì phù hộ cho bọn này, đặc biệt là Lập Nông.

Từ Khôn ngước mắt lên cao, nhìn những tán cây to che lấp cả bầu trời.

- Cậu nói gì thế Từ Khôn?

Khiết Quỳnh đi kế bên, thấy Từ Khôn cứ nhìn tán cây và lẩm bẩm trong miệng, sợ hắn vì đêm qua mà sang chấn tâm lí, cô liền hỏi để an tâm.

- Nói với Chính Đình. . . anh ta từng nói sẽ làm ma theo dõi chúng ta. Cho nên đừng có nói xấu, anh ta nghe hết đấy!

Từ Khôn cười hì hì. Hắn nhìn sang Lập Nông đi kế bên, vẻ mặt buồn rầu lộ rõ. Tay cậu cứ ôm khư khư balo đựng thuốc và bánh mì Chính Đình đưa cho, đôi khi hốc mắt lại đỏ lên như chuẩn bị khóc. Sự ra đi của gã, đúng là để lại một chỗ trống khó lòng lấp đầy.

- Lập Nông, em buồn cái gì? Không phải Chính Đình đã giao em lại cho anh rồi sao? Bây giờ, anh sẽ chăm sóc em, như là Chính Đình vậy, có khi còn hơn thế thì sao?

- Em không sao.

Lập Nông đầu óc trống rỗng, mở miệng trả lời như có như không.

Từ Khôn chau mày nhìn Lập Nông. Hắn quay sang bên phải nhìn Khiết Quỳnh đang soi xét mấy vết thương trên tay, lại quay về phía sau nhìn Thừa Thừa nửa mơ nửa tỉnh mà tựa vào vai Justin nhắm mắt nghỉ ngơi. Justin nhìn hắn, nhướng mày như muốn hỏi "có gì không?" Từ Khôn mỉm cười, lắc lắc đầu.

Không khí thật ảm đạm, nó làm con người ta phải suy ngẫm một chút. Vừa mới đó cãi nhau ỏm tỏi, chớp mắt cái đã mất đi một người bạn đồng hành. Thời gian là một con dao được tỉ mỉ giấu đi, đợi thời điểm thích hợp nó sẽ lấy ra và giết chết đi một ai đó bằng cách thức riêng của nó. Từ Khôn không muốn điều đó xảy ra thêm một lần nữa.

- Mọi người, đừng ủ rũ nữa! Đêm hôm qua tôi đã mơ thấy Chính Đình tin tưởng giao Lập Nông cho tôi bảo vệ, có nghĩa là tôi đủ khả năng để đưa nhóm chúng ta đến nơi an toàn nhất.

- Mọi người biết vì sao Chính Đình lại dẫn dắt chúng ta vào hành trình này không? Vì anh ta muốn kiểm tra năng lực thật sự của chúng ta. Chúng ta đủ sức để cùng nhau vượt qua đại nạn này, thừa khả năng để bảo vệ Lập Nông. Chính Đình thà hi sinh chỉ để cho chúng ta nhìn ra năng lực của mỗi người, vậy tại sao mọi người lại không vì Chính Đình mà tiến lên chứ! Ủ rũ làm cái gì? Anh ta hi sinh vì đã tin rằng cả nhóm sẽ làm nên một kì tích nào đó, vì thế đừng phụ lòng của Chu Chính Đình!

Tất cả đều ngước nhìn Từ Khôn. Justin tâm tình không dễ bị lây động, khi chứng kiến Chính Đình như thế nhóc cũng không thể kiềm được sự tuyệt vọng. Vậy mà khi nghe được những lời nói này của Từ Khôn, như một liều thuốc bổ vực dậy tinh thần Justin lên một cách ngoạn mục. Thừa Thừa vì những câu nói ấy mà bật cười ngốc nghếch. Đưa ngón cái lên như một lời khen cho Từ Khôn. Nhưng Khiết Quỳnh vẫn vậy, thẩn thờ như không nghe bất cứ điều gì. Dường như cô vẫn còn đang lo lắng việc gì đó.

Lập Nông đang ủ rũ với đôi mắt tưởng chừng sẽ ngấn lệ bỗng lóe lên một tia sáng nhỏ. Cậu cởi bỏ sợi dây chuyền đeo trên cổ, đưa lên cao và nói:

- Đúng rồi! Em bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều. Anh Chính Đình đã lấy hết kí sinh trùng trong cơ thể em ra. Máu huyết bây giờ lưu thông rất ổn, không cần đến loại lá nào nữa. Em đủ sức để cùng mọi người vượt qua đại nạn này!

Lập Nông mỉm cười tươi tắn. Hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt cậu vẫn hồng hào, nó chứng mình rằng cậu đã thật sự hít thở không khí như người bình thường thật rồi.

Khiết Quỳnh mừng rỡ đến la lên một tiếng rất to. Chân nhảy lên hai lần, tay liên tục vỗ vào nhau như thể hiện rằng cô đang thật sự rất vui. Phải, điều Khiết Quỳnh lo lắng chính là Lập Nông. Ngoài Chính Đình ra, cô có thể là người lo cho Lập Nông nhất. Nhìn thấy cậu khỏe mạnh hơn, mặt mày không còn tiều tụy như lúc trước, Khiết Quỳnh liên tục cảm ơn trời đất đã nghe lời cầu nguyện của mình. Cô đi đến chỗ Lập Nông, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu em trai mà lòng nổi lên một niềm vui mừng khó tả.

- Em khỏe mạnh là tốt rồi. . . Chị vô dụng không thể giúp em được nhiều. Nhưng mà từ nay trở về sau, chị sẽ bảo vệ em cho đến cuối cùng. Dùng hết sức lực để chăm sóc em!

-Em cảm ơn. . . Nhưng mà nếu máu huyết của em đã trở lại như bình thường thì em sẽ không còn miễn nhiễm với xác sống nữa phải không, chị?

Lập Nông vẫn chưa quen với sự biến đổi của cơ thể. Lo lắng hỏi Khiết Quỳnh.

- Ừm, chuyện này thì. . . Thừa Thừa! Cậu lại ngửi xem mùi máu của Lập Nông như thế nào?

Khiết Quỳnh ngoắc tay gọi Thừa Thừa lại. Vì anh ta đã có khả năng đánh hơi mùi máu tốt, phân biệt mùi máu lại càng tốt hơn. Thừa Thừa đi đến, cúi người khịt khịt mũi mà ngửi thử. Anh ta nhún vai nói:

- Không thay đổi gì nhiều. Mùi máu của cậu bớt nồng hơn trước thôi, dễ ngửi hơn rồi!

Thừa Thừa vừa nói mũi vừa khịt khịt ngửi thêm một chút.

- Là sao? Trước giờ máu của mình. . .

- Từ lúc mình bị như vậy nè, mình ngửi được mùi máu rất rõ. Mà mùi máu của những người còn lại không giống mùi máu của cậu. Máu của cậu nồng đến xông tới não luôn đó, Lập Nông!

Thừa Thừa diễn tả sinh động khi anh ta ngửi được mùi máu nồng đậm của Lập Nông.

- Vậy thì tốt rồi!

Justin nãy giờ im lặng quan sát. Nghe Thừa Thừa nói vậy cũng vui mừng không thôi.

- Vậy thì mình nếu bị xác sống cắn sẽ chết phải không?

Lập Nông vẫn chưa hết lo lắng.

- Cái này thì mình không biết. . . Để mình cắn cậu thử một cái xem sao.

Dứt lời, Thừa Thừa nhanh tay bắt lấy tay Lập Nông và đưa lên miệng mình. Hành động quá nhanh và dứt khoát, ba người còn lại không ai bắt lại kịp Thừa Thừa. Anh ta cắn một phát thật mạnh vào tay Lập Nông, ngay sau đó Thừa Thừa buông tay cậu ra và la lên một tiếng:

- Ah, máu của cậu ai mà ngửi cho nổi đây Lập Nông?

Mọi người bất ngờ nhìn cánh tay Lập Nông. Thừa Thừa nhìn ngang nhìn dọc, vừa lau máu trên răng vừa nói:

- Máu của Lập Nông rất khó nuốt, sẽ không con nào dám bén mạng đến cắn cậu đâu. . . Chà, cậu không sao!

Lập Nông lắc lắc cánh tay vừa bị cắn. Đúng là cơ thể cậu hoàn toàn không có biến đổi gì, chỉ có điều vết cắn không tự lành lại như lúc trước nữa. Lập Nông thích thú cử động tay mạnh hơn.

- Lúc em ở cùng Chính Đình, anh ta chữa hết cho em rồi hả?

Từ Khôn hỏi. Hắn bắt lấy cánh tay Lập Nông, cẩn thận xem vết cắn vẫn còn đỏ tươi trên cánh tay gầy gò. Chính Đình gã ta rốt cuộc là thứ cao siêu gì mà có thể chữa khỏi căn bệnh kì lạ cho Lập Nông? Và tại sao Lập Nông vẫn có thể miễn nhiễm với xác sống?

- Anh ấy tối nào cũng cho em uống sữa, đấm lưng rồi xoa bóp vai cho em. Khi em bắt đầu mệt, anh Chính Đình sẽ bắt đầu lấy kí sinh trùng ra. . . Tuy rất đau nhưng em cảm thấy nhẹ nhành hơn nhiều. . .

- Sau đó. . .?

- Sau đó em mệt rồi ngủ luôn một giấc dài.

Từ Khôn chau mày suy nghĩ, vẻ mặt của hắn nôm trông rất nghiêm túc. Cứ xem xét cánh tay vừa bị cắn của Lập Nông suốt một đoạn đường dài, Từ Khôn vẫn không thể hiểu Chính Đình đã làm gì đối với Lập Nông.

- Này! Thả tay Lập Nông xuống đi. Cứ cầm tay thằng bé mãi, nó biết mỏi đấy.

Khiết Quỳnh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi cách rừng âm u. Cô từ nãy đến giờ muốn nói lắm rồi nhưng cứ hễ định nói liền bị Lập Nông huýt vào tay, ngăn không cho nói. Khiết Quỳnh tự hỏi mấy người này đang có ý gì với nhau à? Kẻ lo lắng, người cứ mặc cho làm gì thì làm. . .

Từ Khôn nghe thấy liền buông tay Lập Nông ra, tuy nhiên vẫn chưa thỏa lòng mà cứ dòm ngó cánh tay cậu. Lập Nông không nói tiếng nào, đúng là "mặc cho làm gì thì làm" mà Khiết Quỳnh suy nghĩ, đôi khi lại còn vô thức mỉm cười.

- Wow, chúng ta đi kiểu gì mà ra tới bìa rừng rồi này!

Thừa Thừa ngạc nhiên lên tiếng. Anh ta chạy một mạch về phía trước, thấy một đống vỡ vụn ngay trước mắt, Thừa Thừa liền nhận ra đây là chiếc xe tàn tạ của Chính Đình. Vậy là họ thật sự đã ra khỏi khu rừng, trở về với ánh sáng của mặt trời rồi sao? Thừa Thừa tự hỏi.

- Quái lạ, chỉ là đi thẳng thôi mà đã ra được khỏi khu rừng?

Khiết Quỳnh thắc mắc.

- Để em giải thích cho mọi người nghe.

Justin lên tiếng. Nhóc lại trổ tài suy luận của mình:

- Vốn dĩ chúng ta ngay từ đầu đã đi thẳng vào khu rừng, là đi một đường thẳng mà không quẹo đi đâu cả. Sau khi lạc mất anh Nông và anh Đình thì chúng ta mới bắt đầu đi loạn xạ để tìm họ, có nghĩa là mất phương hướng ngay lúc đó. Chính Đình hiểu rõ khu rừng này hơn ai hết, anh ấy biết chúng ta sẽ lạc và khó mà ra khỏi khu rừng, vì thế liền giúp chúng ta chạy đến cái căn cứ của anh ấy. Mà căn cứ của anh ấy lại ngay trung tâm khu rừng, là nơi phân cách giữa con đường ban đầu chúng ta đi và con đường ta đi lúc lạc mất hai người kia. Sau khi rời khỏi căn cứ, chúng ta lại đi tiếp. Nói rõ hơn là đi một đường thẳng, vì đâu còn lạc ai đâu mà tìm. Đi lại con đường cũ, đi tới tới và ra khỏi bìa rừng. . .thế thôi!

Justin nói một tràng chữ, mặc cho mọi người xung quanh đều nghệch mặt ra cùng vẻ mặt đầy khó hiểu.

- Mọi người hiểu không? Là như thế này . . .

Thấy ai nấy đều im lặng, nhóc cũng có hơi khó xử và muốn giải thích lại.

- Thôi thôi, hiểu rồi! Nói chung là ra khỏi khu rừng rồi, không lo gì nữa.

Thừa Thừa xua xua tay, biểu Justin thôi giải thích. Anh ta đi loanh quanh xem có con xác sống nào xung quanh không, tay cứ xoa xoa bụng, mày chau lại trông rất khổ sở  dường như anh đang đói bụng hoặc là cơ thể anh ta đang suy yếu dần.

- Anh chị đều hiểu, chỉ thắc mắc là không lẽ lũ xác sống mà chúng ta gặp khi lạc Lập Nông và Chính Đình là do Chính Đình điều khiển để dẫn chúng ta đến căn cứ hay sao?

Khiết Quỳnh lên tiếng.

- Có thể. . . Thì em đã nói anh Chính Đình sắp xếp hết mọi thứ mà.

Justin dường như đang muốn tranh cãi, nhóc vốn dĩ rất giỏi trong việc tranh luận.

- Thôi thôi, đi đi! Đừng có đứng đó rồi bắt đầu cãi nhau, đi kiếm gì đó ăn đã. Đói bụng lắm rồi!

Thừa Thừa đứng từ xa nói vọng lại, khuôn mặt tím tái trong rất dễ khiến người khác giật mình vào ban đêm. Anh ta hối thúc mọi người đi thật nhanh, rời khỏi hẳn khu rừng, trở về trung tâm thanh phố.

Cả nhóm đi rồi cứ đi, ai nấy đều đã mệt lả vì đói. Bọn họ đứng trước một cửa tiệm tiện lợi, tối om, kính thì vỡ, xác thì trải đầy. Lập Nông cùng Justin nhanh chóng bước vào cửa tiệm khi biết sẽ không có "sự hôi hám" nào xông ra đột ngột để nhai nuốt họ. Từ Khôn cầm một khẩu súng trường đặt ngay hông, hắn đi sau lưng hai người đang liên tục gom đồ kia để có thể kịp thời bắn vài viên đạn nếu có một "người bạn" nào đó chạy đến. Còn Khiết Quỳnh và Thừa Thừa không vào, bọn họ nói sẽ ở ngoài canh chừng.

Gió lạnh thổi ngang qua da thịt, vô tình động đến những vết thương của Khiết Quỳnh, cô cứ mím môi chịu từng cơn gió lạnh. Nhìn sang Thừa Thừa kế bên, cô thấy anh ta khuôn mặt tái nhợt nhưng tỉnh bơ, hỏi cô rằng sao mà cứ quạo quọ, đói bụng lắm hả? Khiết Quỳnh mệt mỏi không muốn trả lời, đá nhẹ vào chân Thừa Thừa, một mảnh thịt nhỏ từ chân của anh ra rơi xuống đất, nó đen nhẻm. Khiết Quỳnh giật thốt, nhanh chóng lấy băng gạt băng lại chỗ bị mất thịt đó, liên tục hỏi Thừa Thừa có ổn không.

- Lo cái gì, một nửa người tôi đã bị thiêu từ lâu rồi, may là một nửa não thì chưa. Nên là không đau đớn gì đâu.

Thừa Thừa nhìn Khiết Quỳnh sốt sắn hỏi han mà tặt lưỡi giải thích, anh ta thật sự không hề sợ bản thân sẽ chết.

- Nhưng mà nếu cứ như thế này em sẽ bị rã đi hết mất, phải mau tìm cách điều trị.

Khiết Quỳnh dứt khoát phản đối. Cô lo lắng xem tay chân Thừa Thừa, một nửa đúng thật đều đã có mùi hôi, da còn bị đen lại, có vài chỗ còn bị ruồi bu. Khiết Quỳnh bây giờ mới biết vì sao Thừa Thừa cứ liên tục huơ tay, thì ra là để đuổi ruồi.

- Không có cách đâu, kiểu gì cũng chết. . .thôi thì cứ để vậy đi, chết lúc nào thì tính tiếp.

Thừa Thừa cười hì hì, hàm răng dính máu lại lộ ra, bên trong miệng dường như cũng bắt đầu bị rã. Khiết Quỳnh thấy thế, mạnh dạng dùng tay mở rộng miệng của Thừa Thừa ra, một mùi tanh lập tức xông thẳng vào mũi cô. Khiết Quỳnh buông tay, nhìn thẳng vào Thừa Thừa mà liên tục lắc đầu:

- Không được, phải mau đưa em đến chỗ ba chị . . .em không xong rồi Thừa Thừa!

- Chị làm sao thế? Em rất khỏe, đã nói chết thì mặc mà! Em không muốn. . .Justin lo cho em.

Thừa Thừa bỗng cúi đầu, mắt liếc vào cửa tiệm, lại bắt đầu phát ra những tiếng khó hiểu. Người thường khi khóc thì sẽ là tiếng thút thít, còn Thừa Thừa chính là mấy tiếng gầm gừ nghe lần đầu sẽ cảm giác sợ nhưng nghe nhiều lần lại như một chú cún nhỏ đang khóc. Anh ta khóc rồi, hay tay cứ nắm chặt vạt áo để kìm nén âm thanh không phát ra quá lớn nhưng Khiết Quỳnh đều đã nghe hết. Cô vỗ nhẹ vào vai Thừa Thừa, an ủi anh ta.

Một hồi lâu, ba người nọ đi, Justin hú lên một tiếng trong vui sướng vì gom được rất nhiều đồ ăn, Lập Nông tay xách nách mang biết bao đồ gia dụng, Từ Khôn vẫn chỉ cầm độc khẩu súng trường. Chạy đến chỗ hai người đang thẩn thờ kia, Justin đưa túi đồ đầy ấp thức ăn lên để khoe chiến công. Khiết Quỳnh chỉ cười mỉm, Thừa Thừa lau đi nước mắt, vờ vui vẻ trở lại.

Ngửi được mùi thịt còn tươi, Thừa Thừa nhanh chóng đánh hơi và tìm ra hộp thịt sống bên trong túi đồ của Justin. Anh ta giật lấy hộp thịt từ túi đồ ra và ăn rất ngon miệng, như thịt đã được chế biến qua.

Justin trừng mắt, giật lại hộp thịt, nhóc nói:

- Ăn đồ chín đi, đừng ăn cái này. . .đừng tự biến mình thành như vậy.

Thừa Thừa xoa xoa trán, mỉm cười mà gật đầu. Nước mắt lại trực trào trên mắt Thừa Thừa, anh ta cố gắng kìm nén nước mắt lại, đồng thời cố gắng mỉm cười trước mặt Justin. Thừa Thừa tự biết bản thân sắp thành cái dạng gì rồi, bây giờ ý thức cũng rất dễ bị mất đi, sợ sẽ tấn công mọi người bất cứ lúc nào. Lúc nãy Thừa Thừa thật sự rất đói, vừa ngửi thấy mùi thịt liền vồ đến mà ăn, như một xác sống thật sự.

- Cố gắng đi, Thừa Thừa! Chị sẽ dẫn mọi người đến chỗ ba của chị, nhờ ông ấy tìm cách giúp em.

Khiết Quỳnh đặt tay lên vai Thừa Thừa.

- Nếu được như vậy thì tốt quá! Chứ cứ để anh trong cái bộ dạng này hoài thì không ổn tí nào.

Justin lập tức đồng ý.

Thừa Thừa chỉ cười mỉm, gật đầu một cái, anh ta thở một hơi dài, nhìn chằm chằm vào Justin.

- Nhìn em cái gì thế?

Justin thắc mắc. Dạo này Thừa Thừa có những cử chỉ rất lạ. Cứ nhìn chăm chú vào nhóc, làm nhóc đôi khi cũng thấy sợ.

- Có làm sao? Em đứng đối diện anh, đương nhiên là anh phải. . .

Bỗng một cái gì xượt ngang qua vành tai Justin, nhóc đứng đối diện Thừa Thừa, chứng kiến máu bắn ra từ khuôn mặt anh ta, dính lên người nhóc, Thừa Thừa gục ngay xuống đất.
______________________
Ngày 21 Tháng 7 Năm 2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net