Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Người họ hàng}

Quá nhanh, quá bất ngờ. Mọi người đều không tin vào những gì bản thân đang chứng kiến. Vừa nãy còn đang cười đùa với nhau, chớp mắt một cái đã có người nằm dưới nền đất lạnh lẽo, oi tanh mùi máu. Justin sửng sốt mà cứng đơ cả người. Lúc nãy nhóc có cố vươn tay ra muốn đỡ người trước mắt nhưng nó không tài nào đỡ kịp cơ thể ngã quỵ xuống đất của Thừa Thừa. Bây giờ nhìn anh ta bất động, Justin lại nhớ về cái ngày âm u hôm đó. Lúc đó trời tối đen như hũ, chỉ có tiếng thét gáo của gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng thở dốc và gầm gừ lên từng hồi của Thừa Thừa. Nhóc nhớ khi chính tay mình đã chặt đứt một tay của Thừa Thừa, mùi tanh của máu, sự đau đớn đến thấu tận tim gan, đó là một hồi ức đáng để quên đi.

Thừa Thừa nằm đó, mắt nhắm nghiền lại, trên gò má là một cây kim nhỏ đang đâm vào da thịt anh ta, cây kim ấy còn nhỏ hơn cả con kiến. Khiết Quỳnh nhanh tay rút cây kim ra, cô chầm chậm đưa tay di chuyển đến mạch đập ở cổ của Thừa Thừa và lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

"Không sao, Thừa Thừa không sao."

Từ Khôn đi đến chỗ vũng máu, mượn cây kim trên tay Khiết Quỳnh, chấm nhẹ vào vũng máu ấy. Ngay lập tức, vũng máu trở nên đông cứng. Từ Khôn sửng sốt, thử lấy dao cắt một đường trên ngón tay của mình, nhỏ giọt lên mũi kim và y như rằng máu bị đông cứng lại. Hắn trừng mắt, nhìn sang phía Khiết Quỳnh và hỏi:

"Quái gì đây?"

Khiết Quỳnh từ tốn trả lời:

"Loại kim này là của. . .ba tôi. Nó có tác dụng hình thành cục máu đông, lúc đó máu sẽ không di chuyển lên não và người bị cây kim này ghim vào sẽ đột quỵ mà chết."

"Vậy tại sao Thừa Thừa. . .lại chảy ra nhiều máu thay vì. . ."

Lập Nông cũng không khỏi thắc mắc.

"Cây kim này chỉ có tác dụng khi ghim ở sát tim, nên Thừa Thừa chỉ xỉu thôi, do trong cây kim còn tẩm thêm thuốc mê loại mạnh."

"Thầy sao?"

Từ Khôn lẩm bẩm.

"Thầy gì? Ba tôi là thầy của cậu hả?"

Khiết Quỳnh lại một phen bất ngờ.

"Ừ, cô không biết gì luôn? Hồi đó đi tập bắn súng tôi còn thấy cô bị thầy la vì tội cứ chơi mấy trò của con trai. Thầy đưa tôi đi thi tuyển hoài luôn đó, còn thi đấu với cô vài lần nữa, không để ý gì sao?"

Từ Khôn tự tin trả lời, hắn cũng không quên nhắc lại chuyện xưa.

"Vậy sao? Chắc do tôi không để ý thật! Chỉ nhớ là từng thi đấu với cậu thôi."

Khiết Quỳnh không ngại mà đồng ý trước câu nói của Thừa Thừa.

"Vậy thầy là người làm ra cây kim này. . .mục đích để làm gì?"

Từ Khôn nhanh chóng quay lại chủ đề chính.

"À, ba tôi sáng chế ra lúc mà dịch bệnh này phát tán ở thành phố mà ba sống. Cây kim này ban đầu chỉ có thể gây mê thôi, sau này ba với một người họ hàng cùng nhau phát minh ra tính năng khác của cây kim để giết triệt để lũ xác sống luôn. Cây kim được đem đến tổ chức chuyên nghiên cứu về sinh vật kì lạ, sau đó nó được sản xuất ra nhiều hơn, dành cho những người được gọi là. . .cái mà. . .chó săn. . .à không, thợ săn! Là nhóm thợ săn Chim Cắt!

Khiết Quỳnh nói tường tận về lịch sử hình thành của cây kim. Cô dường như rất hứng thú khi nói về tổ chức lạ lẫm nọ.

"Vậy cây kim này là của mấy người thợ săn đó sao?"

Justin nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

"Ừm, cũng có thể. Có lẽ họ tưởng Thừa Thừa là xác sống và muốn tấn công chúng ta mới làm thế. May mà bắn lệch, không thì toi!"

Khiết Quỳnh đáp. Cô đứng dậy quan sát xung quanh, mắt cứ chăm chú vào mấy đống đổ nát chất chồng lên nhau kia, vì theo Khiết Quỳnh biết thì thông thường những thợ săn thường núp trong đó. Khiết Quỳnh nhíu chân mày lại, đôi mắt cô sáng bừng khi thấy một cánh tay đưa lên, trên tay người đó là huy hiệu con chim cắt màu đồng. Đó là huy hiệu của nhóm thợ săn Chim Cắt.

Khiết Quỳnh đưa hai tay lên cao mà vẫy chào liên tục. Dường như đang ra hiệu gì đó.

"Là Khiết Quỳnh!"

Một người trong nhóm thợ săn đó lên tiếng. Vừa dứt lời, một nhóm người cao lớn bước ra, có cả nam lẫm nữ. Tất cả bọn họ đều trông rất ngầu và sát khí đằng đằng. Trên người mỗi người đều được trang bị rất kĩ bộ giáp chống đạn, họ đeo những chiếc mặt nạ chống khí độc, vai lại lỉnh kỉnh vác những thứ đồ linh tinh và tay ai nấy dêud cầm khẩu một khẩu súng ngắn nhỏ gọn. Nhìn tưởng chừng như bọn họ có thể nuốt chửng cả nhóm Từ Khôn.

"Mọi người sao lại ở đây?"

Khiết Quỳnh vui mừng lên tiếng.

"Bọn chị là thợ săn mà. . .đương nhiên là đi săn xác sống rồi về làm thí nghiệm rồi."

Người đứng đầu cởi bỏ mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt nữ tính nhưng đầy gai góc, có lẽ người phụ nữ này đã trải qua rất nhiều chuyện khó khăn.

"Em cứ tưởng mọi người chỉ đi giết bọn chúng thôi chứ!"

Khiết Quỳnh chau mày lấy làm lạ.

"Nhóm bọn chị chỉ giết những xác sống yếu ớt thôi, còn xác sống mạnh khỏe sẽ gây tê và mang về cho tổ chức thí nghiệm."

Người phụ nữ trả lời. Ánh mắt cô ta lia dọc hết người của Thừa Thừa, chỉ thằng tay vào anh ta và hỏi:

"Con này. . . là giống loài nào nữa vậy? Sao chỗ hư chỗ sống. . . lúc nãy còn nói chuyện với bọn em nữa?"

Vừa nghe nhắc đến Thừa Thừa, cả nhóm đã lên thế phòng thủ. Tuy không quá chủ động nhưng nhìn chung cả nhóm đều muốn bảo vệ người đồng đội đặc biệt này. Justin nhanh chân cùng Lập Nông đỡ Thừa Thừa vào gốc cây kế bên, Từ Khôn cố tình đứng ngán đường người phụ nữ nọ. Khiết Quỳnh tuy bình tĩnh nhưng vẫn có gì đó rất dè chừng, tuy là người quen của cô nhưng Khiết Quỳnh dường như không tin tưởng họ.

"Mấy đứa làm gì vậy? Bọn chị không có làm gì đâu. . .đến em cũng như thế là sao hả Khiết Quỳnh?"

Người phụ nữ bất mãn lên tiếng.

"Em không phải không tin chị . . .nhưng em không muốn chị mang cậu ấy về tổ chức."

Khiết Quỳnh cứng rắn nói.

"Không mang về tổ chức chữa trị cho con. . .cho người này, để virus ăn mòn vào cơ thể chắc?"

Khiết Quỳnh hơi thả lỏng người, chau mày nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắc, rõ hơn là người chị họ thân thiết từ nhỏ của cô. Từ trước đến nay, ngoài ba mẹ thì người chị này là người Khiết Quỳnh tin tưởng nhất nhưng do vài chuyện xảy ra, niềm tin của Khiết Quỳnh cũng mất dần đi.

"Sao? Em có chịu đem người này về tổ chức không?"

Người phụ nữ lại hỏi.

"Đem thì đem! Nhưng tuyệt đối không được giam vào lòng, không tiêm thuốc ăn, không đưa bất kì vật gì vào người cậu ấy!"

Khiết Quỳnh nhanh chóng trả lời nhưng lời cô nói ra rất khó hiểu. Từ Khôn nghi ngờ Khiết Quỳnh ngay từ đầu đã giấu diếm cả nhóm điều gì đó hoặc thậm chí là cô và Chính Đình đã giấu bọn họ một việc rất nghiêm trọng.

Từ Khôn chậm rãi đi về phía Justin, thì thầm vào tai cậu và thật nhanh sau đó liền bế Thừa Thừa lên, lớn tiếng nói:

"Nếu mấy người có ý muốn giúp thì chúng tôi cũng không ngại, chỉ cần cung cấp cho chúng tôi đủ những thiết bị cần thiết để sau khi chữa trị xong cho Thừa Thừa thì chúng tôi sẽ đi ngay. . .còn nếu giở trò thì cho nổ tung cái nơi của mấy người."

Từ Khôn dứt câu, Justin đã lấy từ túi quần ra một quả bom hẹn giờ. Khuôn mặt nhóc rất đắt thắng, tay cầm quả bom lắc qua lắc lại trông không giống nhóc bình thường là mấy.

Người phụ nữ có phần hơi hoảng, cố gắng lấy lại bình tĩnh mà trưng vẻ mặt đầy chân thành và nói:

"Đừng nhạy cảm như thế, chúng tôi dù sao cũng là người quen của Khiết Quỳnh. . .bạn con bé gặp nạn, tất nhìn là phải giúp rồi. Đừng có suy nghĩ lum la như phim thế này. . ."

"Thế thì nhanh đi, đứng đây nói chuyện hồi nó chết luôn bây giờ!"

Không đợi người kia nói hết, Từ Khôn cùng Justin nhanh chóng vác Thừa Thừa rời đi nhưng thật sự là để tránh khỏi ánh mắt như con dao đang ghim sâu vào quả bom hẹn giờ giả mà bọn họ tự chế lúc còn ở nhà Chính Đình của người phụ nữ nọ.

Cả nhóm Từ Khôn cùng nhóm người áo đen đi bộ về một công xưởng nằm tít ở tận ngoại ô. Đi đến chân cũng muốn rã rời mới đến nơi, vừa đến đã bị kiểm tra sức khỏe và danh tính bởi các nhân viên y tế. Nhóm người kia và Khiết Quỳnh có huy hiệu nên được đặt cách cho vào nhanh, còn 4 người Từ Khôn, Thừa Thừa, Lập Nông và Justin phải đợi hơn nửa tiếng để vào. Tội nhất vẫn là Thừa Thừa, mê man bị người khác soi xét từng tấc da thịt chỉ vì dáng vẻ sống chết không rõ. Nếu Khiết Quỳnh không lên tiếng, không biết bao giờ anh ta mới được thả ra.

Cả nhóm đi vào xưởng, bên trong được bao trùm bằng một màu xanh da trời tối. Trên trần nhà, những sợi dây điện chằng chịt chồng chéo lên nhau không khác gì mạng nhện, có những đường ống được làm bằng kính trong suốt đang di chuyển những vật gì đó đi dần xuống lòng đất. Ở dưới, là những con người được bảo vệ kĩ càng bằng các quần áo bảo hộ chuyên dụng, họ đều tất bật với những xác sống đang nằm trên các băng ca. Họ dùng dao rạch từ chỗ này đến chỗ khác trên người lũ chúng nó, gấp ra biết bao nhiêu là nội tạng đã thối rữa. Thấy những cảnh tưởng như thế, trong đầu Lập Nông bỗng nhảy ra vô số hình ảnh kì lạ và mơ hồ. Cậu liên tục xoa xoa thái dương, chớp chớp đôi mắt để trấn an bản thân. Đầu óc cậu cứ như đang cố lục lọi lại kí ức, nó đau đến không kìm chế được.

"Sao thế?"

Từ Khôn một tay đỡ lấy Thừa Thừa, tay còn lại vuốt vuốt lưng, nhẹ nhàng hỏi thăm người bên cạnh. Hắn đoán chừng Lập Nông đang cảm thấy khó chịu khi vào nơi này, thấy những hình ảnh này và có thể sẽ dễ gây hại đến bản thân cậu.

"Không sao, chắc đi nhiều nên em hơi mệt."

Lập Nông xua xua tay, gắng gượng đi tiếp.

Bản tính vốn dứt khoát, Từ Khôn không suy nghĩ nhiều mà đẩy hẳn Thừa Thừa sang cho Justin, còn mình lại ân cần đỡ Lập Nông, cũng vừa kịp lúc cậu đang ngã xuống.

"tôi đưa em ấy ra ngoài, ở đây không ổn!"

Từ Khôn nói. Hắn vừa nói đã nhanh chóng đỡ Lập Nông ra khỏi xưởng mà không cần sự giúp đỡ của ai. Không biết là may hay rủi, khi Từ Khôn vừa bước ra khỏi công xưởng thì cũng là lúc cánh cửa duy nhất của nơi đó đóng lại. Không gian xung quanh im ắng hẳn đi, nếu không biết sẽ nghĩ nơi này không có người và công xưởng kia đã ngưng hoạt động.

"Có chuyện rồi!"
_________________________
Ngày 28 Tháng 8 Năm 2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net