Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Về đêm}

Sau khi ngăm bồn được khoảng nửa tiếng, Từ Khôn liền đi tìm Thừa Thừa.

-Thừa Thừa! Mọi người đâu hết rồi?

-Dạ! Họ đang ở trên lầu...mà anh đừng có nói lớn tiếng như vậy, bọn chúng nghe được là toi!_ Thừa Thừa nói nhỏ

-Ừm..._hắn gật gật đầu và đi xung quanh nhà cùng Thừa Thừa. Tất cả các cửa sổ đều bị che lấp bởi những tấm gỗ. Khắp nhà chỉ mở 2 bóng đèn. Và không một tiếng động.

-Sao lại che cửa sổ đi vậy?_Từ Khôn chỉ tay vào một cái cửa sổ

-Vì nếu không che lại bọn xác sống sẽ thấy và vào đây. Còn tại sao không bật đèn sáng là vì bọn chúng thấy ánh sáng cũng sẽ vào đây_ Thừa Thừa giải thích

-Cẩn thận ghê nhỉ? Như vậy cứ như đang ở trong rừng._hắn nói đùa.

Cả hai ngồi trên sofa, một người một chiếc điện thoại mà lướt mạng.

-Này! Lúc anh mày đang đối mặt với cái chết thì mày đi sống ảo à!_hắn đưa điện thoại ra trước mặt Thừa Thừa

-Đó là cách để mấy fan đỡ nhớ em thôi mà! Em quá nổi tiếng!_Thừa Thừa khoát lát

-Chà chà! Vừa mới làm blogger thôi mà đã tự cao vậy sao!? Không nhờ Chu Chính Đình đây giúp đỡ thì chú em có được như bây giờ không?_Chính Đình từ trên lầu nói vọng xuống

-Con người ai cũng phải có chút tự tin chứ! Với lại em có nhiều fan thật mà._Thừa Thừa cãi lại

-Mệt mày thật đấy! Lên đây anh nhờ!_Chính Đình gọi

-Ok! Từ Khôn anh cũng lên chung đi!_Thừa Thừa kéo Từ Khôn đi

-Chuẩn bị hết chưa? Ok! 1.2.3 action!_Justin nói

-Xin chào tất cả mọi người! Dạo này có rất nhiều bình luận kêu mình làm vlog về Zombies đi! Ok! Mình sẽ làm, dù gì...bọn chúng cũng đang ở gần đây_Chính Đình nhìn vào máy quay và nói luyên thuyên.

Xung quanh là Justin đang giữ máy quay và Thừa Thừa đang chiếu ánh sáng. Cậu ta tưởng nhờ gì ai ngờ là làm ánh sáng, Thừa Thừa liết xéo Chính Đình.

-Đây là bạn đồng hành của mình!_Chính Đình lấy máy quay và quay cận mặt từng người.

-Đầu tiên! Em trai cùng ông nội khác cha với mình Trần Lập Nông! Em ấy hiền lắm và chưa biết yêu đương đâu nên đừng bạn nữ hỏi cưới em ấy._Chính Đình sờ nhẹ vào mặt Lập Nông

- Justin nè! Nhỏ tuổi nhưng thông minh lắm nha. Và Thừa Thừa, blogger mới nổi! Được cái đẹp trai thôi chứ chẳng làm ăn gì được._ Chính Đình dùng giọng khinh bỉ với Thừa Thừa.

-Này! Đừng xàm ngôn! Bổn vương xử trảm bây giờ!_Thừa Thừa đùa vài câu

-Ah! Nô tài biết lỗi! Thôi chuyển sang hoa hồng của nhóm đi. Châu Khiết Quỳnh đây! Vừa xinh vừa tài. Ai muốn đem sính lễ đến thì cứ đem đến nha._Chính Đình trêu chọc Châu Khiết Quỳnh

Trong khi đám người kia đang nhốn nháo thì có hai con người đang ở một góc trò chuyện.

-Anh lúc nhỏ đã bị bỏ ở một xưởng may, mẹ anh đã thấy và nuôi dưỡng anh cho đến khi mẹ mất...anh sống một mình ở khu ổ chuột...ngày ngày vác đồ dùm người ta và chạy bàn ở mấy quán nhỏ để kiếm tiền. Lúc đó từ nhà anh đến quán ăn thì sẽ đi ngang một trường bắn. Anh hay đứng lại để xem người ta tập bắn ấy! Dần dần cũng muốn thử cầm khẩu súng 1 lần. Nên đã đi trộm súng của người ta...bị người ta bắt lại. Tưởng bị đưa về đồn ai ngờ thầy ở đó thấy anh hay xem người ta tập bắn nên đã tập luyện cho anh. Rồi thi mấy cuộc thi nhỏ, từ từ đến cuộc thi lớn...nhưng có 1 lần anh bắn lệch đạn khiến một nhân viên bị thương nên đã "rửa tay gác kiếm" rồi!_hắn kể toàn bộ chuyện cho cậu nghe.

-Vậy sao? Muốn xem anh trổ tài 1 lần ghê. Mà anh ăn gì chưa? Hình như anh chỉ vừa tắm thôi phải không? Để em nấu cho anh!_Lập Nông đứng lên và xuống lầu

Vừa định theo cậu hắn đã bị Chính Đình kéo lại:

-Quên chưa giới thiệu với mọi người! Đây là... Từ Khôn! Bạn này từng nhiều lần vô địch các giải cho những tay súng. Và cũng rất soái nha. Uh! Góc nghiêng rất đẹp!_Chính Đình xoay khuôn mặt hắn lại

Hắn bực tức gạt tay Chính Đình ra. Thấy hắn như vậy Chính Đình cũng không làm phiền đến nữa mà chuyển góc quay sang chỗ khác. Khiết Quỳnh thấy hắn cứ lầm lầm lì lì nên cô lại gần hỏi:

-Này! Không thích sống với tụi này sao?

-Có chỗ sống là may rồi... chỉ là chưa quen...

-Đừng lo! Chỗ này tiện nghi lắm! Wifi, điện, nước, thức ăn, máy chơi game, vũ khí,...tất cả đều đầy đủ!

-Ừm, mà Lập Nông...em ấy...gia cảnh là như thế nào?

-À! Lúc nãy em ấy không kể cho cậu nghe sao? Ừm...tôi thì không biết rõ nhưng theo lời Chính Đình kể thì em ấy rất đáng thương_Châu Khiết Quỳnh bậm môi như đang cảm thương

-Thắc mắc cậu có thể đi hỏi Chính Đình!_Châu Khiết Quỳnh chỉ tay về phía Chính Đình

Hắn gật gật đầu và đi xuống lầu. Vừa bước xuống đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn. Từ Khôn đi theo mùi thức ăn mà đi thẳng xuống bếp.

-Em đang nấu gì vậy?_hắn hỏi

-Cơm rang thôi. Bây giờ nếu làm ồn bọn chúng mà nghe được thì không nên._Lập Nông vừa xào cơm vừa nói

-Ừm...thơm thật đấy! Cho anh thử được không!?_hắn háo hức

-Được chứ! Dù gì em cũng làm cho anh ăn mà. Đây, có cần uống gì không? Em lấy cho_ cậu chu đáo hỏi.

-Không cần không cần! Hồi anh sẽ tự lấy, phiền em rồi_hắn cầm đĩa cơm thơm phức đến bàn ăn

-Không có gì đâu, cùng là đồng đội thôi mà!_cậu ngồi đối diện hắn

-Đồng đội? Anh được xem là đồng đội từ khi nào vậy?

-Lúc nảy trên lầu, anh Chính Đình có nói anh sẽ là thành viên mới rồi! Có anh cũng đỡ, có thêm người biết bắn súng.

-Trong nhóm ngoài anh và Khiết Quỳnh ra còn ai biết cầm súng không?

-Justin ạ! Em ấy rất thông minh luôn! Chị Khiết Quỳnh chỉ dạy có mấy bữa mà đã nhắm rất chính xác. Anh Chính Đình thì...tạm thôi...nhưng về việc chăm sóc bọn em thì anh ấy rất giỏi!_Lập Nông nói và trên môi thì cười toet toét

-Vậy sao? Em biết không?_hắn nhướng mày hỏi

-Không ạ! Chỉ biết nấu ăn thôi...vô dụng thật đấy!_cậu cười trừ

-Như vậy đâu gọi là vô dụng! Là hữu dụng mới đúng! Rất ít đứa con trai nào biết nấu ăn như em...cho nên đừng có xem thường bản thân.

-Ừm...mà anh ăn đi! Muốn ăn nữa em lấy thêm...

-Ừm... cảm ơn em! Em đáng yêu thật đấy!_hắn vô thức khen cậu.

Lập Nông cười ngượng rồi cũng lại bắt đầu nói chuyện với hắn. Lần đầu tiên trong đời hắn nói chuyện nhiều như vậy. Bản thân hắn từ trước đến giờ rất ít khi tiếp xúc với xã hội bên ngoài, vì hắn là người hướng nội. Suốt ngày chỉ ru rú trong nhà. Lấy số tiền dành dụm được từ cái thời "Hoàng kim" mà tiêu xài, đến lúc Thừa Thừa làm blogger hắn cũng nhờ vả được một ít.

Lần này phải trải qua cuộc đấu tranh để tồn tại và trở thành đồng đội của những người không quen không biết như này...đây là lần đầu tiên hắn bắt chuyện với người lạ. Lập Nông rất cởi mở, dù cuộc đời cậu rất đáng thương nhưng con người này không bao giờ khóc... rất kiên cường!

Sau khi quay xong, cả đám người trên lầu lần lượt đi xuống. Thấy cảnh thân thiết của hắn và cậu liền trố mắt nhìn nhau.

-Wow! Anh Lập Nông đang nói chuyện với người lạ? Chuyện lạ nha..._Justin bất ngờ nói

-Phải đó! Từ Khôn từ đó đến giờ như một khúc gỗ vậy. Hôm nay nói chuyện vui vẻ như vậy... Lập Nông cho anh ấy uống gì vậy?_Thừa Thừa cũng hùa theo nói.

-Chắc họ hợp nhau thôi. Làm gì mà kinh ngạc như vậy!?_ Châu Khiết Quỳnh nói vậy chứ cũng bất ngờ vì hai người này.

-Thôi, ai về phòng nấy đi! Cho họ một góc riêng tư._Chính Đình xen ngang

-Đúng rồi, đi thôi! Justin! Cho anh ngủ cùng em được không?_Thừa Thừa khoác vai Justin

-Ok! Chơi game xíu hãy ngủ!_cả hai người nhí nha nhí nhố vào phòng.

-Đi ngủ thôi!_Chính Đình nhìn Châu Khiết Quỳnh

-Ừm...ngủ ngon!_cả hai chúc nhau và ai về phòng nấy.

Bên ngoài là hàng nghìn con xác sống bao vây xung quanh căn nhà. Chúng cứ đi xung quanh đó, lâu lâu lại cào vào những tấm gỗ phát ra tiếng nghe rất khó chịu.

Bên trong nhà, Thừa Thừa và Justin đã say giấc sau một trận đại chiến võ đầy gây cấn của game. Chính Đình thì ngồi đối diện với chiếc Laptop hì hục chỉnh video. Châu Khiết Quỳnh cứ ngồi ngắm nhìn những khẩu súng của mình.

Còn hai người kia, Từ Khôn và Lập Nông, họ trò chuyện không biết giờ giấc. Nói cười vui vẻ, mặc cho xung quanh là tiếng gầm gừ của lũ người không ra người xác không ra xác kia....

END CHAP 3
______________________
Nhẹ nhàng vậy thôi 😳
Hôm nay...tui thi!!!! Ahhhhhhhh 😤😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net