Chương 3: Giang Úc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cuộc họp kết thúc, Thương Dữ tắt màn hình ảo đi, hình ảnh ảo của nhân viên cũng biến mất theo. Anh cảm thấy mệt mỏi day day thái dương.

Cuộc họp hôm nay Giang Úc không tới, thành thật mà nói anh có chút không quen.

Bao năm nay, anh đã quen với ánh mắt tập trung chân thành của Omega ấy dừng lại trên người mình. Cho dù anh có là một kẻ lạnh lùng, cũng cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt giấu diếm vụng về đằng sau ánh mắt ấy.

Anh tự nhận bản thân là một kẻ vô tình, tất cả sự nhiệt tình của anh đều dành trọn cho công việc. Bởi vì từ nhỏ đã sở hữu trí thông minh ưu việt, nên bấy lâu nay anh chỉ chăm chăm tán thưởng trọng dụng những con người đạt đến trình độ hoàn hảo trong công việc - và Giang Úc cũng là một trong số đó.

Sự tín nhiệm và tán dương trong công việc dần dần khiến anh đặt sự chú ý của mình lên Giang Úc.

Thời đại công nghệ hóa thúc đẩy Omega đứng lên đòi quyền bình đẳng. Đến nay, pheromone đã không còn là điều gì quá quan trọng để quyết định hoàn cảnh làm việc của con người, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến sự tương tác với thế hệ gen tiếp theo. Công ty của Thương Dữ lại cực kỳ đa dạng, Alpha, Beta, Omega đều có đủ, cả ba giới tính được phân bố đồng đều. Vì thế anh còn được đưa tin trên khắp các mặt báo của đế quốc, được mệnh danh là một trong những cấp trên theo đuổi sự bình đẳng về đa dạng hóa con người nhất.

Danh hiệu này anh chẳng mấy để tâm đến, dù sao cái mà anh quan tâm là hiệu quả làm việc và thái độ nhân viên.

Huống hồ....

Anh lạnh lùng nghĩ rằng, mình được bầu chọn danh hiệu này, không phải vì bản thân có bạn đời là Alpha sao...

Từ sau khi người kia cắt đứt quan hệ với gia tộc, tên của người đó dường như đã bị cả thế giới lãng quên. Mọi người chỉ nhớ đến cậu ấy với cái mác...kẻ dùng thủ đoạn bẩn thỉu trèo lên giường Thương Dữ...

Dù sao thì người kia cũng không thể xem là một Alpha thuần chủng.

Thỉnh thoảng, Thương Dữ sẽ nhớ lại khoảng thời gian khi học ở trường cấp ba đế quốc, Alpha ấy có nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời, với người hiện tại đã trở thành một kẻ tỉ mẩn cẩn thận từng hành động nhỏ của mình - một Omega giả tạo.

Vừa nhớ đến cảnh tượng người kia co rúm thân mình lại, ngay cả nụ cười cũng gượng gạo khiến anh không còn muốn quay về nơi gọi là nhà kia nữa....

Pheromone của người nọ là một mùi rượu tinh khiết thơm nồng, là mùi hương duy nhất khiến anh dừng lại giữa hàng triệu người để hít sâu tận hưởng một hơi. Nhưng, từ khi người kia cố ý đắp lên mình tuyến thể Omega giả tạo kia, mùi hương thanh khiết ấy lại bay đi hết chẳng còn đọng lại chút gì, chỉ còn một mùi rượu nồng gắt rẻ tiền.

Sau khi hai người thành kết, anh bắt đầu chuyên tâm thúc giục viện khoa học nghiên cứu cách giải phẫu gỡ bỏ tuyến thể.

Cảm giác bị sắp đặt này khiến anh khó chịu, làm phẫu thuật gỡ bỏ thành kết cũng không cần thiết mấy, chỉ cần gỡ bỏ tuyến thể Omega giả kia đi, anh không muốn đối mặt với người bạn đời người không ra người, quỷ không ra quỷ, Alpha cũng không phải, Omega lại càng chẳng ra kia.

Lại nói, hôm nay thư ký Beta có nói rằng người của viện khoa học gọi điện tới.

Chắc là người kia lại nhõng nhẽo không muốn đi giải phẫu chứ gì, lại giở trò gì nữa đây...Anh thản nhiên nghĩ ngợi, chờ qua vài ngày nữa anh có thể về nhà rồi. Có lẽ rằng khi ấy, người kia đã khôi phục mùi hương thuở ban đầu. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến anh nổi lên ý nghĩ muốn về nhà lần đầu tiên.

Anh mở điện thoại ảo lên, trong thời gian họp viện khoa học đã gọi cho anh hai cuộc điện thoại, chắc là sợ anh giận nên không dám gọi nữa đành phải chuyển qua gọi cho thư ký của anh. Thư ký ắt hẳn cũng đã chuyển lời giúp anh rồi, còn về phần người kia, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, chắc là lại giận dỗi cái gì đây mà.

Ngón tay anh di chuyển gõ bàn phím điện thoại, ngay vào lúc anh còn đang băn khoăn không biết có nên gọi lại cho viện khoa học hỏi xem tình hình thế nào không thì bạn thân gọi tới.

Bạn thân của Thương Dữ cũng là Alpha, họ quen nhau từ hồi còn học cấp ba, dù sao thì cũng coi như sinh ra trong cùng một hoàn cảnh, cậu ta hiện tại đang điều hành một tập đoàn tự mở. Thỉnh thoảng hai người cũng sẽ cùng nhau ra ngoài làm vài ly rượu nói chuyện trên trời dưới bể. Dù sao thì đa phần toàn là cậu bạn kia nói, Thương Dữ thỉnh thoảng mới chêm vào đôi ba câu.

Thương Dữ bắt máy, còn chưa kịp mở lời đã nghe giọng bạn gào to truyền tới :"Thương Dữ, tối nay ra ngoài ăn cơm không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net