Chương 4: Người ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm tụ họp của hai người lần này là ở một quán bar xa hoa nằm giữa lòng đế quốc, dành riêng cho tầng lớp thượng lưu. Mỗi tuần nơi đây đều sẽ mời những ca sĩ nổi tiếng tới - không phải chỉ mở nhạc sẵn như các quán bar thông thường mà đến để biểu diễn, tương tác với khán giả bên dưới, nhưng những người đến đây đều là những người thuộc tầng lớp quý tộc, cho nên họ hoàn toàn không có hứng thú với đám ca sĩ ấy, tạo thành một bầu không khí trầm mặc, hoài cổ.

Thương Dữ cùng cậu bạn của mình có quan hệ rất thân thiết, anh biết rõ cậu chàng là một tay chơi chính hiệu, lần này ra ngoài lại cố ý chọn chỗ này, ngày này, chắc là lại có ý gì với ca sĩ biểu diễn hôm nay.

Anh bạn thân quả nhiên ăn bận bảnh bao hơn mọi ngày, Thương Dữ không khỏi chửi thầm cái tên ra vẻ này trong lòng nhưng lại không biểu lộ ra ngoài, để mặc bạn kéo mình vào trong góc.

"Cậu chưng cái bản mặt đấy cho ai xem?" Bạn thân vừa liếc mắt một cái đã đọc vị được Thương Dữ đang nghĩ gì, tức giận vỗ vai anh, "Lần này không giống những lần trước, cậu cũng nên làm quen dần đi."

Thương Dữ vuốt phẳng lại ống tay áo đã nhăn lại của mình, nhàn nhạt nói: "Không có hứng, tôi chỉ muốn làm vài ly thôi."

"Cậu ta trước kia từng theo đuổi cậu đó, là một Omega..."Bạn thân nở nụ cười bỡn cợt, "Mặc kệ cậu có ý với người ta hay không, hôm nay tôi muốn đến xem thử cậu bé kia sau khi trở thành ca sĩ rồi có gì khác trước kia hay không, nhỡ đẹp thì....tôi cũng muốn tán."

Thương Dữ nghĩ, làm gì có ngộ với chả nhỡ, cho dù đã nhìn qua poster của cậu ca sĩ kia treo phía ngoài rồi, anh cũng chẳng có cảm xúc gì, cậu bạn kia chỉ tìm một lý do để tới đây thôi.

Hai người rót rượu, ngồi xuống bên quầy bar làm từ đá cẩm thạch, ngoại trừ hai người họ còn có mấy kẻ giàu có ăn vận thanh lịch vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức rượu. Không lâu sau, cậu ca sĩ kia cũng bước lên sàn.

Dưới sự thúc giục mạnh mẽ của người bạn, anh cũng liếc mắt nhìn qua cậu ca sĩ đang đứng trên sân khấu kia. Đối phương trang điểm mắt vô cùng tỉ mỉ và tinh tế, nhưng đối với Thương Dữ, gương mặt ấy vẫn xa lạ như cũ. Phong trào đấu tranh đòi quyền bình đẳng đã buộc mọi người phải mang theo ức chế ở những địa điểm công khai, nhưng Thương Dữ liếc qua chỉ thấy thường thường, tâm tình không chút gợn sóng.

"Cậu không phải thích Omega sao? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được người trong lòng cơ chứ?" Bạn thân thấy biểu cảm không đổi của anh, không khỏi thấy ủ rũ đẩy đẩy vài cái.

Nhắc đến Omega trong lòng, trong đầu Thương Dữ chợt xẹt qua hình ảnh đôi mắt biết cười trong cuộc họp ở công ty, đôi mắt ấy luôn dừng lại nơi anh, chan chứa đầy chân thành và dịu dàng nhất thế gian. Anh kìm nén không để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Bạn tốt thấy vậy bất đắc dĩ nói: "Này, cậu không phải....định ở bên người kia cả đời đấy chứ?"

Gương mặt Thương Dữ cuối cùng cũng lộ ra một chút gợn sóng.

Anh chỉ vừa mới tỏ ra không kiên nhẫn một chút, bạn tốt đã nhanh nhảu cướp lời: "Được được, tôi không nhắc đến cậu ta nữa, nhắc đến cậu lại không vui...Nào, cạn ly."

Thương Dữ uống một hơi cạn sạch, ca sĩ trên sân khấu cũng vừa hay hát xong một bài, anh im lặng vài giây rồi quay sang nói với cậu bạn ngồi kế bên, "Tôi đi vệ sinh."

Khi Thương Dữ vừa rời khỏi nhà vệ sinh, anh cảm thấy như có gì đó đang đứng sau cửa, hình như đang đợi anh.

Hóa ra là cậu ca sĩ hôm nay.

Thương Dữ nhíu mày hỏi: "Có việc gì?"

Ca sĩ nhỏ đỏ mặt: "Không nghĩ rằng hôm nay lại gặp anh ở đây.."

Đúng rồi, bạn thân vừa nhắc anh cậu ca sĩ này ngày xưa cũng từng học ở trường cấp ba đế quốc.

Thương Dữ nói thẳng: "Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì với cậu." Nói xong liền chấm dứt cuộc trò chuyện, quay người trở về quầy bar, dù sao thì những cuộc trò chuyện kiểu này anh cũng gặp nhiều rồi.

"Đợi một chút..." Ca sĩ cuống cả lên, những vẫn nhẹ nhàng túm lấy tay áo anh, đợi anh quay người lại, chắc chắn rằng anh không nổi cơn thịnh nộ mới thu tay lại, :"Em...em có chuyện muốn nói."

Thương Dữ cùng ca sĩ kia đi tới một nơi vắng vẻ, hất cằm ra lệnh: "Có chuyện nói mau."

"......"

Ca sĩ kia gương mặt đỏ bừng cả lên, không biết là thẹn thùng hay căng thẳng, ấp úng mãi không lên tiếng.

Thương Dữ tỏ vẻ không kiên nhẫn, cậu ca sĩ kia dường như đã đoán trước được điều gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói một câu: "Đàn anh, em...xin lỗi."

Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Thương Dữ, cậu ca sĩ cắn môi, tiếp tục nói: "Em biết là anh không có ấn tượng gì về em....Hồi trung học em thực sự rất thích anh, thích đến nỗi mà giờ em nghĩ lại cảm thấy bản thân lúc đó quá bồng bột."

Thương Dữ nhíu mày, còn có cả chuyện này nữa ư? Trong trí nhớ của anh, người duy nhất theo đuổi anh hồi trung học để lại cho anh ấn tượng sâu sắc chỉ có....người kia.

"Có lẽ anh không nhớ rõ, nhưng em cảm thấy bản thân rất quá đáng, lương tâm cắn rứt suốt nhiều năm..Đáng tiếc vẫn chưa gặp được anh, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, mong anh có thể tha thứ cho những hành động ngu dốt của em..."

Cậu ca sĩ kia nói chuyện chẳng rõ đầu đuôi, khiến cho Thương Dữ dần mất kiên nhẫn, vừa định quay người bỏ đi lại nghe thấy cậu ta nói thêm một câu: "Em đã từng...bỏ thuốc anh trong bữa tiệc tốt nghiệp năm đó...Lúc đó em biết anh thích Omega, kết quả lại không nghĩ tới người kia trực tiếp đến đưa anh đi....hại anh và anh ấy đến hiện tại vẫn cơm không lành canh không ngọt..."

"......"

Thương Dữ không ngờ hôm nay có thể biết được tin tức chấn động như vậy, khiến anh không khỏi sững sờ chôn chân tại chỗ.

Dường như tất cả mọi người đều biết anh thích Omega mềm mại xinh đẹp, ca sĩ kia cũng không phải ngoại lệ, cậu thật lòng cảm thấy rằng nếu như không phải năm ấy người kia tự dưng quấy rối làm hỏng kế hoạch thì đến bây giờ, cậu và Thương Dữ vẫn có thể chung sống hòa bình với nhau.

Từ sâu thẳm trong đáy lòng cậu vẫn nghĩ, là cậu đã hủy hoại cả đời của người mình yêu.

Nếu như có thể trở lại ngày hôm ấy, cậu dũng cảm phản kháng lại pheromone Alpha của người kia, kiên trì ở bên Thương Dữ. Dù sao thì cho đến nay cũng đã mười năm qua đi, Thương Dữ còn có thể vì trách nhiệm mà ở bên người kia, thì cậu cũng có thể. Gần đây cậu nghe tin hai người họ tình cảm đã phai nhạt, mà cậu thì vẫn trẻ đẹp rạng ngời, lại còn là một ca sĩ nổi danh, có thể nhân thời điểm này cho Thương Dữ nếm thử cảm giác có một Omega làm bạn đời là như thế nào.

Nói cách khác thẳng thắn hơn thì, nhân cơ hội này khiến cho Thương Dữ ấn tượng với cậu.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Thương Dữ nghe xong không khỏi cười lạnh, khiến cho cậu toàn thân không rét mà run

"Hóa ra là cậu." - Anh thấp giọng nói.

Cậu ca sĩ kia ngay lập tức bị tống cổ ra khỏi quán bar, lúc bị đá đít ra khỏi cửa, cậu ta vẫn còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó cậu được người đại diện thông báo rằng, cấp trên đã đơn phương hủy bỏ hợp đồng với cậu, thậm chí còn sẵn sàng bồi thường thiệt hại. Cánh nhà báo nhanh chóng nắm bắt thông tin, tung ra những bằng chứng về tất cả việc xấu xa cậu làm từ nhỏ đến lớn bấy lâu nay bị ánh hào quang che tộc vui lấp đi, thậm chí còn có bằng chứng cho rằng cậu dùng thân phận Omega của mình để quyến rũ Alpha khác, đổi lấy tài nguyên và tiền bạc. Tin tức này đã làm dấy lên làn sóng thịnh nộ của dư luận nói chung và những người đấu tranh cho quyền bình đẳng nói riêng, đặc biệt là quần chúng Omega đang đứng lên giành quyền bình đẳng, họ không thể chấp nhận việc một người gây ra lại mang tiếng xấu cho cả cộng đồng. Gia tộc ngay lập tức cắt đứt quan hệ với cậu ta nhằm cứu vãn tình hình, mặt khác lại đi liên lạc với cánh phóng viên hạn chế phát tán tin tức.

Cậu như chết lặng, rõ ràng mọi việc đã diễn ra theo đúng kế hoạch cậu vẽ sẵn trong đầu, tại sao Thương Dữ lại nổi giận như vậy?

Không phải tất cả đều đồn rằng Thương Dữ đã muốn chia tay người kia từ lâu rồi hay sao? Nếu sớm biết bản thân cần phải chịu trách nhiệm với một người khác, anh ta không phải nên vui vẻ hơn sao?

Thương Dữ xanh xám mặt mày xử lý xong hết thảy mọi chuyện mới quay trở lại quầy bar.

"Này, cậu làm cái gì vậy?" Bạn thân ngạc nhiên hỏi, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi trôi qua, ông chủ quán bar đã đi ra xin lỗi mọi người, nói rõ hành vi nghiêm trọng của ca sĩ kia, đồng thời ca sĩ cũng bị yêu cầu rời quán bar, hôm nay sẽ miễn phí toàn bộ hóa đơn tỏ ý bồi thường.

Thương Dữ trầm mặc một lát, rồi ngồi xuống nhấp một ngụm rượu, trong lòng anh bỗng trở nên mơ hồ tựa như mây mù giăng kín: "Cậu có còn nhớ....người kia tên là gì không?"

Bạn thân không hiểu nổi Thương Dữ đang bày trò bí hiểm gì, nhưng hiểu rõ bầu không khí im lặng lúc này vì vậy cậu cố gắng lục tìm trong trí nhớ, nhưng nghĩ mãi cũng không thấy manh mối gì.

Người ấy, ngoại trừ danh xưng người ấy, còn có thể là ai.....

"Cậu ta tên gì, tôi quả thực không nhớ rõ..."Bạn thân nghĩ ngợi một hồi không ra, liền cắt ngang luôn mạch suy nghĩ, thoải mái cười nói: "Dù sao thì cậu ra cũng cắt đứt quan hệ với gia tộc rồi, tên là gì cũng không quan trọng. Tôi nhớ là cậu đã sắp xếp cho cậu ta một buổi giải phẫu xóa thành kết rồi còn gì, đến lúc đó thì đường anh anh đi đường tôi tôi đi. Hứ, ai ngờ cái người đó lại điên cuồng như vậy chứ, lại còn dám hạ thuốc cậu..."

Phải....

Thương Dữ hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn biểu cảm khinh bỉ của bạn thân, không chỉ một người bạn này, gần như mọi người xung quanh Thương Dữ, cấp dưới trong công ty, người nhà, gia tộc của người kia, thậm chí là....toàn bộ đế quốc..đều sẽ có thái độ này với cậu.

Coi rẻ, khinh thường...thậm chí là thờ ơ...

Thương Dữ cũng vừa mới phát hiện ra rằng, nguyên nhân làm anh giận dữ và chán ghét người nọ, đồng thời khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều bị ảnh hưởng bởi anh....ngay từ lúc đầu đã là một sai lầm.

--------------------------------------------------------------

Chương mới lải la, chương mới lải la. 

Nói chung là hum nay tâm trạng không vui lắm, dịch xong đọc lại thấy hơi ngang mà không biết sửa sao cho mượt, mọi người có ý kiến gì mạnh dạn đóng góp nhé, nếu tui thấy oki thì tui sửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net