Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

".... Vậy là, anh đã hôn vành tai Lam Vong Cơ?!?"

Giang Trừng tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu, cảm thấy mùi "gay" quá mức đến nỗi cậu không thể nhìn, vội vàng ngừng lại không dám nghĩ tiếp, để đỡ nổi da gà, vì thế giọng điệu khi nói chuyện mang theo nhiều dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

"Cậu đừng có nói quá lên như thế, chỉ là nhẹ lướt qua một chút, nói không chừng còn chưa chạm vào, sư huynh của cậu dù sao vẫn là thích con gái, không hy sinh lớn như vậy được đâu". Nguỵ Vô Tiện mở nắp một lon Coca Cola, bĩu môi, "Đối phó với kiểu 'người đẹp băng giá' như gã này đương nhiên phải dùng tới bí kíp tổng tài bá đạo mới được. Nhưng nói thật là, nhìn bộ dạng lúc đó của anh ta rất giống như bị đám lưu manh dê xồm, khiến ta buồn cười muốn chết á, may là lúc đó không có ai, chứ không thì người ta còn tưởng ta làm gì anh ta chứ, rõ ràng cao hơn người ta cả một cái đầu. Ôi trời ơi, thật sự lúc đó ta nhịn cười muốn nghẹn chết luôn."

"Nghẹn chết là đáng! Giờ thì hay rồi, kêu anh tìm cái cớ, anh lại lôi tôi xuống nước theo. Kêu anh đi tìm người ta để lôi kéo làm quen, vừa gặp thì anh đã đắc tội, không thoát được việc xử phạt, vậy cứ chờ chết đi, không ai nhặt xác anh đâu". Giang Trừng oán hận nói "Mẹ của tôi mà biết thì chắc chắn sẽ lấy roi đánh tôi, đến lúc đó đừng trách tôi nói với mọi người là anh đầu têu."

Vừa nghe Giang Trừng nhắc tới roi của mẹ cậu ta, Nguỵ Vô Tiện không khỏi rùng mình, roi của dì Ngu chính là nỗi ám ảnh thời thơ ấu của hắn. Bố mẹ hắn vì sự nghiệp nghệ thuật nên thường xuyên ra nước ngoài dài hạn, ngoại trừ hàng tháng gửi tiền sinh hoạt phí về đúng hạn, còn thì quanh năm suốt tháng gần như không gặp được mấy lần. Là một đứa trẻ bơ vơ nên Nguỵ Vô Tiện về cơ bản bị mẹ gửi nuôi bên nhà Giang Trừng ngay sát vách, khi còn nhỏ hắn rất nghịch ngợm nhiều lần gây chuyện nên bị dì Ngu đánh, mỗi lần như vậy còn bị ba mẹ gọi điện thoại đường dài về mắng tiếp một trận nữa, phải nói là rất thảm. Nhưng từ sau khi vào trung học thì dì Ngu cũng không còn cách nào quản hắn được nữa, nhưng Giang Trừng thì lại càng ngày càng bị chú ý nhiều hơn.

"Không phải chỉ là nói đùa thôi sao, thế nào, chẳng lẽ anh ta muốn dùng dao để giết ta à?" ngửa đầu uống một hớp nước ngọt, Nguỵ Vô Tiện khinh khỉnh hừ một tiếng.

".... Anh không biết à? Chiều nay anh không đi học sao?" Giang Trừng sửng sốt.

"Không đi, Lam lão nhân giảng bài chán ngắt, sinh viên nghệ thuật như ta học nhiều mấy thứ khuôn sáo vừa đáng ghét vừa dài dòng đó để làm gì? Dù sao cũng chỉ cần qua kỳ thi cuối khoá là được". Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt của Giang Trừng có chút kỳ lạ, rốt cuộc mới hậu tri hậu giác nhận ra sự việc không đơn giản, vội vàng ghé người qua hỏi "Thế nào, mặt cậu nhăn nhó cái gì? Xảy ra chuyện gì?"

Giang Trừng nhìn thấy điệu bộ của kẻ đầu sỏ này rõ ràng là hoàn toàn không biết gì, bèn cố nén nắm đấm mém chút vung ra, hít sâu một hơi: "Nghe nói chiều hôm đó Lam Vong Cơ cũng không đi học. Trong ba năm đi học đây là lần tiên người này vô cớ bỏ học, huống hồ đây lại là buổi trình bày dự án giảng dạy của Lam lão nhân, vốn đã sắp xếp để anh ta đại diện cho sinh viên lên trình bày kết quả dự án. Giờ thì hay rồi, học bổng năm nay nói không chừng sẽ hụt mất, chắc chắn sẽ hận anh đến chết, sau này anh tự mình cầu nhiều phúc đi".

"Mẹ kiếp, chuyện quái gì thế?" Nguỵ Vô Tiện lập tức ngừng bước. Vốn dĩ hắn và Giang Trừng đang đi đến quán cafe internet bên ngoài trường học, giằng co loay hoay một hồi hắn quyết định chọn quay trở lại trường, vừa đi vừa lẩm bẩm "Thôi xong rồi, thôi xong rồi ..."

Lúc đầu nghĩ chỉ định trêu chọc anh ta một chút, cướp sắc không cướp tiền, không ngờ Lam Vong Cơ lại sĩ diện thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành như vậy, cứ thế buổi chiều không đi học, lẽ nào lại ngồi ôm mặt khóc ở chỗ nào đó? Lúc này nói không chừng đang khóc lóc một hai đòi chết mà đi nộp đơn khiếu nại lên Văn phòng quản lý kỷ luật sinh viên chăng!

"Này, anh chạy đi đâu vậy? Bọn Hoài Tang đang chờ anh lập đội chơi game mà!" Giang Trừng khó hiểu hỏi với theo.

"Cậu đi đi, ta có chút việc". Nguỵ Vô Tiện rụt cổ lại đầy tội lỗi, nói mà không quay đầu lại. Nói nhảm, tuy hắn cảm thấy Lam Vong Cơ không phải là một người mong manh như vậy, nhưng suy cho cùng, do lỗi của hắn là hay nói đùa nên mới dẫn đến chuyện thế này, hắn phải chạy nhanh đi tìm Lam Vong Cơ để xin lỗi mới được.

Lúc 6h30' tối, Lam Vong Cơ vừa ra khỏi cổng thư viện, liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang đứng dưới ánh đèn đường.

Chàng thanh niên đang đeo tai nghe, mặc một chiếc áo len màu đen, vắt lên vai chiếc áo khoác kẻ ô vuông màu đỏ, nghiêng người dựa vào cột đèn đường, đôi chân dài mặc chiếc quần thụng màu đen chống hờ trên mặt đất, dường như đang vô thức nhịp nhịp theo bài nhạc, hoặc là đang lạnh run do gió lạnh buổi đêm. Bầu trời mùa đông đã tối xuống từ lâu, Lam Vong Cơ bước ra liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đứng ở đó ngửa mặt nhìn ngọn đèn sáng rực trên cao, đôi mắt dưới mái tóc loà xoà bị ánh đèn chiếu vào đặc biệt sáng ngời, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lam Vong Cơ đứng yên tại chỗ, lẳng lặng quan sát một hồi, xác định Nguỵ Vô Tiện đúng là tới tìm mình. Không biết tại sao lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cho đến khi anh lặng lẽ chậm rãi bước xuống bậc thang, Nguỵ Vô Tiện mới choàng tỉnh khỏi tâm hồn đang bay bổng, nhìn thấy anh, hắn lập tức tháo tai nghe xuống nghiêng người, hướng về phía anh mà vẫy vẫy tay: "Vong Cơ huynh!"

Lam Vong Cơ vốn định không nhìn hắn, cứ thế bỏ đi, nhưng Nguỵ Vô Tiện cứ lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi, đi được hai ba bước anh quay đầu lại, thấy sắc mặt Nguỵ Vô Tiện bị lạnh đến mức trắng bệch, nhịn không được mở miệng nói: "Cậu chờ tôi nãy giờ ư?"

Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy tia hy vọng, lập tức gật đầu, giống y như con chó con, bộ dạng ra vẻ uỷ khuất tội nghiệp, buông thõng hai tay nói: "Đúng vậy, tôi nghe có người nói nhìn thấy anh ở thư viện, lại không biết khi nào anh ra, bên trong có tới mấy tầng lầu rộng lớn, tôi cũng không thể đi tìm từng tầng đúng không? Đành đứng bên ngoài đợi thôi". Dừng lại một chút, hắn thu nét mặt lại, trên gương mặt tuấn tú luôn tỏ vẻ ngông nghênh phong lưu khoáng đạt cuối cùng đã có được vài phần nghiêm túc, rất chân thành nói, "Vậy, chuyện lúc sáng, xin lỗi nha ...."

Vừa nghe hắn nhắc tới chuyện lúc sáng, Lam Vong Cơ cảm thấy lỗ tai lại thoáng nóng lên, một luồng khí nghẹn trong lòng, cảm thấy trở nên bối rối hơn, chỉ thốt ra một câu lạnh lùng "Không cần", rồi quay đầu bước đi.

"Ơ nè, nè, Vong Cơ huynh, đừng đi chứ?" Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt anh ta không vui, nghĩ chắc là anh ta còn giận chuyện bị vuột mất học bổng, nên giọng nói của hắn càng thêm chân thành tha thiết hơn.

"Tôi thật tâm xin lỗi anh mà". Giọng nói trong trẻo của chàng thanh niên vang lên ở phía sau, ngay sau đó cổ tay bất thình lình bị túm lấy, Lam Vong Cơ không hề phòng bị mém chút là bước hụt chân, đơ người trong giây lát, cảm nhận rõ ràng độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương truyền đến qua làn da.

"......."

"......."

"Cậu có thể buông tay ra không?" Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ mở miệng, "Tôi không thích bị người khác chạm vào."

Lại một trận im lặng đầy mê hoặc nữa. Cuối cùng vẫn là Nguỵ Vô Tiện hậu tri hậu giác buông tay ra trước, đưa tay lên gãi gãi cái đầu đang ngốc ra, cố rặn một nụ cười ngượng nghịu nhưng lễ phép, lại giải thích: "Chuyện này ... Vong Cơ huynh, xin lỗi nha, khi cao hứng tôi hay không kiểm soát được tay chân ... chuyện này ... không có ý gì, anh đừng để bụng ..."

Đôi mắt dài có màu lưu ly của Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện một lát không hiểu mang ý tứ gì, làm như muốn nói gì đó, môi đã hơi hé mở, cuối cùng lại không nói gì, quay người lại đi ngay.

"Nè, nè, lại đi hả? Không phải nói là cùng nhau ăn cơm hay sao?"

Lam Vong Cơ không để ý gì tới hắn, nhanh chân rời đi.

Haizz.... Ban đầu thật sự là muốn xin lỗi Lam Vong Cơ, nhưng rồi không biết sai chỗ nào, lại còn toang hơn. Đợi đến khi bóng dáng Lam Vong Cơ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Di Lăng liêu tổ Nguỵ Vô Tiện mới ngửa mặt lên trời mà thở dài.

Lam cô nương này thật sự khác với các cô gái xinh đẹp ngoài kia, mềm cứng đều không ăn, nắng mưa không xác định, khó đây, khó đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net