Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhiều ngày liền, phía sau Lam Vong Cơ thường xuyên xuất hiện một cái đuôi âm hồn bất tán.

Anh biết các sinh viên luôn truyền miệng nhau rằng xung quanh anh lúc nào cũng có một vùng khí lạnh khiến người ta chết cóng trong vòng ba mét, thực tế ngoại trừ giao tiếp với những người cần thiết, hầu như không có ai sẵn lòng lại gần anh. Nhưng cái tên Nguỵ Vô Tiện kia lại không hề sợ hãi hay phản kháng gì mình cả, cho dù anh cố ý nhìn hắn một cách lạnh lùng cũng không làm hắn tức giận, nụ cười trên gương mặt khí khái đó lúc nào cũng rực rỡ chói loá như vậy, bộ dạng vẫn luôn luôn là tuỳ tiện như lần đầu gặp gỡ.

Mỗi một ngày, Nguỵ Vô Tiện đều có thể sáng tạo ra đủ kiểu "tình cờ gặp gỡ" khác nhau. Có khi là lúc tan học, Lam Vong Cơ vừa ra khỏi giảng đường đã nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện nhảy ra khỏi băng ghế màu xanh trên lối đi bộ nhào tới chào hỏi anh; Có khi là vào giờ nghỉ trưa, trên đường đến căn tin cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười toả nắng của chàng thanh niên từ xa; Thậm chí là đêm khuya anh từ thư viện trở về ký túc xá cũng có thể tình cờ gặp Nguỵ Vô Tiện lén lút ra ngoài quán cafe internet chơi game đang quay trở về phòng để ngủ.

"Vong Cơ huynh! Sớm nha!"

"Vong Cơ huynh, đi căn tin à?"

"Vong Cơ huynh, trên đường về đi ngang quán Mc Donald's thấy có giảm giá 50% ly nước chanh thứ hai á, mua uống cho tỉnh người không?"

Ngành học khác nhau, chương trình học của Nguỵ Vô Tiện so với Lam Vong Cơ thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày đều có nhiều thời gian để đuổi theo hoặc chặn đường Lam Vong Cơ, lâu ngày, các tin đồn bắt đầu lan nhanh trên diễn đàn sinh viên như đám cháy rừng.

"......" Lam Vong Cơ nhìn thấy vài cô gái ở đằng xa đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn trộm về phía bên đây, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vầy quả thật không ổn, vì thế dứt khoát ngừng lại, "Mấy ngày nay cậu cứ đi theo tôi làm gì?"

"Tôi sợ anh vẫn còn giận á, tới gặp anh để xin lỗi mà." Nguỵ Vô Tiện thành thành thật thật trả lời.

"Tôi không có giận" Lam Vong Cơ cũng thẳng thắn nói, "Cho nên cậu không cần đi theo tôi nữa".

Nghe Lam Vong Cơ nói là không giận, Nguỵ Vô Tiện liền lập tức lành xẹo quên đau, nhoẻn miệng cười ấn vào tay Lam Vong Cơ một ly cafe còn nóng, không nhịn được bắt đầu nói nhảm, "Vong Cơ huynh, tôi thấy sắc mặt anh hôm nay không tốt, đêm qua lại thức khuya viết luận văn đúng không? Anh xem mắt anh đã có quầng thâm rồi kìa, chậc chậc, gương mặt đẹp đẽ thế này mà bị làm cho tàn tạ thật khiến tôi đau lòng, cà phê này tặng anh, nếu anh không muốn uống thì để cầm cho ấm tay cũng được, nóng lắm đó".

"......." Lam Vong Cơ vốn định từ chối, nhưng bị đôi mắt đen láy hết sức chân thành của Nguỵ Vô Tiện nhìn chăm chăm, lời từ chối đã đến miệng nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được. Nguỵ Vô Tiện thấy anh phá lệ nhận ly cà phê, có chút vui sướng, ý cười ấm áp trong đôi mắt đen láy tràn ra. Bầu nhiệt huyết của chàng trai trẻ tuấn tú xông thẳng vào mặt, khiến Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy chân tay hơi luống cuống, không khỏi nghiêng người tránh qua, giọng nói hơi khàn khàn: "Cậu đừng dựa sát vào tôi như vậy được không?"

Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt mấy cái, "Tại sao?"

"Không tại sao cả" Lam Vong Cơ kiên nhẫn trả lời.

"Anh coi anh kìa, mới nói không tức giận, cầm lấy sự ấm áp mà tôi ngàn dặm xa xôi mang đến xong rồi đuổi tôi đi, anh bạn này cứ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, tôi thật đáng thương mà phải không?" Nguỵ Vô Tiện vô cùng thành thạo bày ra vẻ mặt than khóc chán nản, "Nhân tình thế thái thật là lạnh lùng, tình người không còn nữa ..."

Không đợi Lam Vong Cơ kịp mở miệng, trên mặt Nguỵ Vô Tiện lại đã lập tức thay bằng nụ cười xấu xa mà mọi gã sở khanh đều hiểu rõ, "Ơ, anh không phải là đang ngượng ngùng đấy chứ? Người ta nói nam nữ thụ thụ bất thân, anh là nam nhi cao hơn tôi cả tấc mà e lệ cái gì?"

Lam Vong Cơ lúc này hoàn toàn không nói gì, đôi mắt hoàn mỹ trong veo nhạt màu như ngọc lưu ly lẳng lặng dừng lại trên người Nguỵ Vô Tiện, nhìn chằm chằm khiến Nguỵ Vô Tiện cảm giác có một luồng điện tê rần chạy ở sau lưng.

Nhiếp Hoài Tang và Ôn Ninh cùng những đàn em thường ngày vẫn đi theo Nguỵ Vô Tiện chơi game online đang lén lút đứng sau một hàng cây ven đường vươn cổ nhìn trộm qua, thình lình tiếng Giang Trừng vang lên ở phía sau: "Các cậu không vào lớp à? Từng người đứng đây xem cái gì vậy, hành động sao mà đáng khinh thế này?"

"Suỵt! Suỵt! Người kia! Là anh Nguỵ đó!" Ôn Ninh quay đầu lại, chỉ chỉ ra bên ngoài, rồi lại đưa ngón trỏ lên miệng, dùng khẩu hình ra hiệu với Giang Trừng là nói nhỏ một chút.

"Nguỵ Vô Tiện hả? Nguỵ Vô Tiện có gì hay mà xem, buổi sáng ra khỏi cửa quên uống thuốc nên giờ gây ầm ĩ ở đây hả, tôi nói các cậu đều rảnh quá đó". Thật đáng tiếc cho gã bạn học thẳng nam kiêu ngạo chính trực không thể nào hiểu được điều bí mật ẩn đằng sau sự việc này, Giang Trừng nhìn với vẻ khinh thường, rồi đi luôn, cứ thế bỏ qua cơ hội chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu.

Nguỵ Vô Tiện với tinh thần kiên cường bất khuất muốn rèn sắt khi còn nóng, nên dứt khoát nói một hơi, "Như có câu nói không đánh không quen biết, hay là Vong Cơ huynh kết bạn với tôi đi? Tôi nói cho anh nghe, làm bạn của tôi có rất nhiều điều lợi! Bình thường anh có chơi game online không? Tôi cho thể dẫn anh đi chơi PUBG, trốn tiết mà vẫn đứng đầu lớp ... À, cái này ảnh hưởng không tốt, đổi cái khác, ví dụ như tôi có thể giúp anh thiết kế lại đồng phục của khoa Luật các anh, tôi đã từng nhìn thấy ở Đại hội thể dục thể thao, giống như đồ đưa tang á".

Lam Vong Cơ cảm thấy nếu như hôm nay anh không gật đầu thì chắc chắn sẽ không thoát được miếng keo da chó này, mà Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ đeo bám mãi không thôi, sau một hồi do dự, cuối cùng mới miễn cưỡng "ừm" một tiếng, coi như là đồng ý.

Nguỵ Vô Tiện vừa vui vẻ, vừa hào hứng, lại muốn đưa tay khoác bả vai Lam Vong Cơ, nhìn thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ thoáng hơi nhăn lại, nhớ tới câu nói lúc trước của Lam Vong Cơ "Không thích bị người khác chạm vào", đành phải ngượng ngùng rút tay về, giận dỗi nói: "Vong Cơ huynh à, cái tật ưa sạch sẽ thật ra không tốt lắm, anh sẽ làm tổn thương tình cảm bạn bè nếu cứ thế này, con trai câu vai bá cổ nhau đâu phải là việc làm trái thuần phong đạo đức, anh nhìn tôi với Giang Trừng và bọn Nhiếp Hoài Tang mỗi ngày đều kề vai sát cánh có ai nói gì đâu?"

"Này không giống" Lam Vong Cơ định tranh luận với hắn do thói quen học Luật của mình, nhưng xét thấy không thể nói lại cái tài nguỵ biện của Nguỵ Vô Tiện, chỉ đành từ bỏ, cứng đơ người để mặc Nguỵ Vô Tiện vươn tay khoác lên vai anh.

Hai người cùng bước trên đường với dáng vẻ là một cặp huynh đệ tốt ngay thẳng nhưng trong lòng đều là có quỷ, đúng lúc bắt gặp bóng dáng Nhiếp Hoài Tang và Ôn Ninh cùng mấy tên lén lút khác.

Nguỵ Vô Tiện: "Này, này, này, thật đúng lúc, tới đây làm quen một chút, đây chính là "bạn Lam" mà Nguỵ sư huynh của các cậu vừa mới quen, lớn hơn các cậu một lớp, mau chóng tự giác lại đây xếp hàng kêu sư huynh đi nào!"

Mọi người: "???"

Lam Vong Cơ: "........."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net