Phần 5: End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu kết thúc, khán giả rất nhanh trở về hết, sân vận động dần trở nên trống trải hẳn. Nagi từ chối quay trở lại khách sạn mà ở lại sân bóng đến khuya, hắn cần phải sắp xếp lại những thứ trong đầu mình lúc này.

Nagi vẫn mặc bộ đồ lúc ra sân, đôi chân dẻo dai bẩm sinh tâng trái bóng một cách điêu luyện. Hành động này làm nóng cơ thể rất nhanh, đồng thời cũng làm hắn mệt, thế nhưng nó có thể làm đầu óc Nagi tập trung hơn bất cứ việc gì.

“Từ lâu đã làm gì còn ước mơ của chúng ta cơ chứ” 

Bụp

Trái bóng rơi xuống, đôi chân của cậu thiên tài cứng đờ lại. Cảm giác vừa hụt hẫng vừa đau đớn lướt qua lòng hắn, sao Reo lại nói như thế? 

Đã đến giờ sân vận động đóng cửa, ánh đèn đồng loạt tắt đi, sân bóng chìm vào trong bóng tối. Nagi lê đôi chân tới chỗ quả bóng, đưa tay cầm trái bóng da lên, xoa nhẹ bề mặt của nó. Không hiểu sao bỗng nhiên bản thân lại chán ghét việc đứng ở đây cũng như chạm vào trái bóng đến vậy. Nagi hiếm khi nhíu mày, nay đến mắt hắn cũng nheo lại, nhìn xuống trái bóng đang ôm trong lòng, liệu có phải nếu hắn không chạm vào bóng nữa thì Reo sẽ quay lại nói chuyện, gặp mặt hắn không?

Dù gì thì cậu ấy cũng bảo không cần Nagi chạy vì mình nữa. Cũng không cần phải quan tâm đến ước mơ từng là của hai đứa nữa...Reo bảo, Nagi hãy chạy vì lý tưởng của bản thân đi.

‘Lý tưởng?’ Trong đầu Nagi hiện ra chàng trai với mái tóc tím ngắn mềm mại, cậu đưa tay cột nó lên cao, đồng thời chiếc áo mang số 10 dần hiện rõ. Reo quay mặt nhìn về phía Nagi, đưa tay về phía hắn, mĩm cười nói: “Cùng nhau dành lấy World Cup nào!” Lúc nghe thấy lời ấy, mọi thứ dường như đều phát sáng. Thế nhưng không hiểu sao Reo không còn đợi hắn nắm lấy bàn tay cậu nữa, mà thay vào đó là bỏ đi trước, như thể...không còn cần tới Nagi Seishiro nữa.

Rốt cuộc, là do lý tưởng của hắn đã thay đổi hay chính hắn là người đã từ bỏ lý tưởng của mình? Nhưng mà, làm sao có thể vậy được?

Hai bàn tay Nagi bấu chặt lấy trái bóng da, khuôn mặt hắn vẫn không chút biến đổi, đứng giữa sân cỏ tối đen mà đầu óc chìm đắm trong những hình ảnh bản thân tự tạo ra. Nagi rơi nước mắt, trong lòng thì đau đến quặn thắt thế nhưng lại không biết phải giải bày với ai hay giải bày thế nào, cảm giác bức bối, khó chịu căng đầy trong chính cơ thể hắn, làm Nagi muốn nổ tung.

Khó chịu, thật khó chịu quá. Nagi chạy nhanh về phía cửa lớn, sân vận động vào nửa  đêm không có lấy một bóng người, im ắng làm người ta ớn lạnh.

Trán Nagi phủ một tầng mồ hôi mỏng, hắn thở dốc lao về phía trước, muốn thoát khỏi không gian làm hắn cảm thấy ngột ngạt.

Nagi ra tới đường lớn, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, mái tóc trắng ướt đẫm mồ hôi, còn đôi tay thì không buông trái bóng ra dù chỉ một giây, đôi mắt nhòe mờ đi không biết vì sao, nhưng không khí ngoài đây làm cơ thể hắn nhẹ nhàng hơn hẳn. Nagi bước về phía trước mà không nghĩ ngợi cũng không ngờ rằng phía xa một chiếc xe tải đang lao đến.

“NAGI!!” Giọng nói cất lên đồng thời trái bóng cũng văng khỏi tay hắn.

Cạch

Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Nagi bước vào với quầng thâm dưới mắt, bên trong phòng bệnh là Chigiri cùng Kunigami. Hắn bước tới bên giường nhìn người đang nằm trên ấy, mái tóc tím xõa tán loạn, một đống dây nhợ, máy móc treo xung quanh người cậu, đôi môi tím tái gắn máy thở, mắt nhắm chặt. Chỉ có một dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu còn sống đó là lồng ngực còn đang nhấp nhô một cách nhẹ nhàng.

“Cậu lại tới à? Đã bảo là phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, vậy mà lại tới đây làm gì, có tôi và Kunigami trông chừng Reo rồi, đừng lo” Chigiri nhìn Nagi với đôi mắt vương tơ đỏ, có lẽ cậu ấy cũng đã vừa khóc vừa trông bên giường bệnh.

“Cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở một mình với cậu ấy” 

Thấy Nagi như vậy, Kunigami cũng cùng Chigiri ra ngoài, để Nagi có không gian riêng với Reo. Tiếng cửa phòng đóng lại, Nagi lấy từ trong túi áo khoác mình ra một xấp giấy ghi chú, ngồi bên giường bệnh nhẹ giọng cất tiếng: “Từ ngày cậu rời khỏi Blue Lock, tớ không biết làm cách nào để có thể liên lạc với cậu cả, tớ có rất nhiều điều muốn nói với cậu đấy...nên là, tớ đã viết nó vào tờ giấy ghi chú như này” Ngón tay Nagi miết nhẹ những mảnh giấy nhớ đủ các loại màu sắc, hắn bắt đầu đọc cho người trên giường nghe.

“Ngày đầu tiên Reo rời khỏi Blue Lock, tớ đã tới gặp Ego-san nói chuyện vì muốn đi với cậu, nhưng tớ đã quyết định ở lại vì ước mơ của chúng ta, tớ muốn thấy Reo cưỡi lên lưng tớ ăn mừng chiến thắng ở giải World Cup”

“Ngày thứ hai Reo đi, bữa trưa hôm đấy chả ngon chút nào, lịch tập luyện dày đặc vô cùng, tớ đã thi tâng bóng với Barou đấy, tớ thắng”

…..

“...Hôm nay chúng tớ đá với Itoshi Sae cùng đội tuyển U20, bọn họ mạnh lắm. Thật vất vả nhưng dù sao Blue Lock cũng thắng rồi, nếu có cậu ở đây thì chắc hẳn cậu sẽ vô cùng phấn khích cho xem, đúng không Reo? Cậu có coi tớ xuất hiện trên TV không đấy?”

Giọng Nagi không chút cảm xúc, vừa đọc lại vừa rơi nước mắt. Nagi không phải là một người quá kĩ tính, cho nên hắn lựa chọn ghi những tờ ghi chú, vừa tiện mà nhỏ cũng dễ nhớ rồi mang theo bên mình. Trong nửa năm qua có quá nhiều thứ mà Nagi muốn kể cho Reo nghe, thế nhưng trong ngày đầu tiên gặp lại...

Hình ảnh Reo lao ra đẩy hắn khỏi đầu xe tải hiện lên, Nagi ôm lấy cơ thể người đấy, mùi máu tỏa ra trong không khí, lời nói cuối cùng của Reo lại là gọi tên Nagi.

Nagi cảm thấy trái tim mình muốn nổ tung lên, hắn vò nát những tờ giấy ghi chú trong tay cũng không khiến lòng mình nhẹ lại. Cuối cùng, khi tầm mắt chạm tới người đối diện mới làm Nagi kiềm chế lại được sự bức bối ấy. 

“Còn nữa cơ, dù gì thì Reo cũng rời đi tận nửa năm cơ mà, nhưng hôm nay tớ chỉ mang nhiêu đây thôi, mai tớ sẽ mang tới tiếp, sẽ kể cho cậu nghe nữa nhé” Nagi vươn tay muốn chạm vào ngón tay thon dài đang để trên giường bệnh, thế nhưng rất nhanh lại dừng lại, sợ người ấy sẽ vỡ ra mất.

Suốt một quãng thời gian dài, ngày nào Nagi cũng lui tới bệnh viện. Lúc tới thì mang theo hoa quả, cũng có khi là một bó hoa oải hương tím xinh đẹp lại thơm ngát.

.
.
.

“Reo à, cậu có nhớ Nagi không? Đây là video được quay lại từ 3 năm trước rồi, cậu ấy là cầu thủ trẻ tuổi nhất ghi bàn tại World Cup đấy” Chigiri đang nói với người ngồi trên giường. Reo mở đôi mắt mù mịt nhìn màn hình đang chiếu trước mặt, trên ấy camera đang không ngừng di chuyển theo bước chạy của vị cầu thủ nọ, quay lại cú sút làm rung động thế giới lúc bấy giờ.

“Cậu ấy đang ở đâu?” Đôi môi khô khốc khẽ cất tiếng, cậu đưa đôi tay còn đang cắm ống chuyền nước vén tóc ra sau tai để tránh che đi tầm nhìn của mình, tóc của Reo bây giờ đã dài quá vai nên vô cùng vướng víu.

“Nagi đang ở nước ngoài, chắc hẳn cũng đang bay về rồi” Kunigami đáp lời Reo.

Nagi nghe tin Reo đã tỉnh từ tuần trước nhưng lại không thể về ngay, hôm nay mới có thể quay lại thì giữa đường tới bệnh viện lại bị kẹt xe mất. Nagi lựa chọn xuống xe rồi tự chạy tới bệnh viện, mái tóc trắng tung bay trong gió, hắn rất muốn được nhìn thấy Reo lúc này.

Cạch

Cửa phòng bệnh mở ra, Nagi thở hổn hển ngước lên nhìn cậu trai đang ngồi trên giường bệnh. Reo cũng đang nhìn hắn, cố gắng giương khóe môi cứng đờ mỉm cười chào Nagi. Ánh mắt Nagi sáng lên ngay khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy bản thân đã sống lại, không còn cảm thấy chơi vơi như trước kia nữa, như thể rằng ngọn đuốc dẫn lối cho cuộc đời mù mịt của hắn đã sống lại, em vẫn đẹp và tỏa sáng như ngày nào.

[END]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net