Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Sáng hôm sau :
Hiên cảm giác trong tay mình có cái j đó vô cùng ấm áp mà lại rắn chắc, khiến cho người ta có cái cảm giác không muốn buông tay. Cậu từ từ mở mắt ra và :
- Áaaaaaaa.... - bàn tay cậu đang yên vị trên bộ ngực rắn chắc của Mã Gia Kỳ , tiếng hét thất thanh vang lên khiến cả khách sạn tỉnh ngủ, tuyết trên cây vì rung động mà hàng loạt rơi xuống đất, động vật hoảng sợ chạy toán loạn...
- Mới sáng sớm mà em hết cái j vậy??? - bị tiếng hét của cậu làm tỉnh giấc, anh khó chịu lên tiếng. ( đổi cách xưng hô r nha 😂)
- Anh...đồ của tôi...sao tôi mặc bộ đồ này - cậu nhìn anh rồi quay lại nhìn mình, bộ đồ hôm qua của cậu đã biến mất thay vào đó là một bộ đồ ngủ hoàn toàn khác lạ.
- À...anh thay cho em đó - anh hoàn toàn bình thản lên trả lời cậu.
- Anh... - mặt cậu co giật, nói ko lên lời.
- Sao...ko phải em cũng đã nhìn thấy hết của anh r sao...phải có qua có lại chứ - * nụ cười dần trở nên mất nhân tính* 😂
- Vậy sao tôi lại ngủ ở đây??? - ...
- Em ko nhớ j sao? - anh giả bộ bất ngờ.
- Nhớ cái gì - * Lo lắng *
- Hôm qua em đã làm j anh, em thật sự ko nhớ sao? - anh càng tỏ vẻ bất ngờ hơn nữa .
- T...tôi...không lẽ... - * càng lo lắng hơn *
- Đúng vậy, em có định chịu trách nhiệm ko? - ...

- Nhưng tại sao anh ko cản tôi lại? - cậu bối rối, chất vấn anh.
- Đêm qua em đạp anh xuống đất, anh có thể cản đk sao - * ngây ngô *
* Mã tổng cao lãnh của t đâu r *😌
- Anh...- biết mk bị chọc quê, cậu vơ hết chăn gối xung quanh ném về phía anh.
- Sao e lại ném anh, anh bh đang là bệnh nhân đó, e phải chịu trách nhiệm - anh vừa đỡ những cái gối bay về phía mk vừa ns.
- Trách nhiệm cái đầu anh...- nói r cậu mở cửa bước ra ngoài và * rầm *
Cái cửa : tôi có làm j mấy ng đâu mà đối xử với tôi như vậy.
_ _ _ phân cách _ _ _
Tại sảnh lớn khách sạn :
- Sao ms sáng sớm mà nhìn e đã khó chịu vậy? - Tường thấy sắc mặt cậu ko tốt, lo lắng hỏi.
- Ko sao đâu a, chỉ là ms sáng sớm đã gặp phải một tên điên - cậu từ tốn ns vs Tường, đến câu tiếp theo đập bàn cái rầm khiến anh giật mình.
- Cái j, trong khách sạn có tên điên ư??? Có cần anh gọi bảo vệ ko? - * lo lắng *
- À... Ko sao, tên điên đó đi mất r - thấy Tường lo lắng thái quá, cậu lên tiếng chấn an.
Tường nghe đến đ ms thả lỏng ng quay sang hỏi.
- E muốn ăn gì? Để a gọi - ...
- Cái j cũng đk ạ - ...
- Đk chờ a chút...-...
_ _ _ phân cách _ _ _
Vài phút sau Mã Gia Kỳ đi xuống, bước đến ngồi đối diện cậu và Tường.
- Cho tôi 1 ly Cafe - anh vẫy tay gọi phục vụ.
- À...Kỳ, hôm qua tôi mình thấy có tiếng ai đó trong phòng cậu, có chuyện j vậy?- Tường lo lắng hoi.
- À...đó là... -
- Aaaa chắc anh nghe nhầm r, sao anh ta lại cho ai vào phòng mk chứ - ko kịp để anh ns cậu đã vội vã cướp lời.
- Hửm... À... Đúng vậy đx chỉ là con mèo ko ngoan của ai đó vào quậy phá thôi mà - nhìn cậu cười.
- Mèo??? - Tường có chút nghi ngờ nhưng cũng ko hỏi nữa.
_ _ _ phân cách _ _ _
2h chiều
Tại sân trước khách sạn, tất cả mn tụ tập lại nghe Tường ns:
Tường : hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một trò chơi.
Luật chơi : mỗi người sẽ rút một lá thăm trên tay tôi, tương ứng vs tên của 1 ng khác. Ai có tên trên lá thăm sẽ trở thành đồng đội của mình. Tất cả các đội sẽ phải đi vào rừng cây ở sau núi để tìm những cái nơ đk giấu kỹ trên các tán cây. Đội nào tìm thấy đầu tiên sẽ là đội chiến thắng. Và phần thưởng dành cho đội chiến thắng sẽ là sản phẩm ms nhất của cty ( ĐT).
- Mọi người đã rõ luật Chs chưa - Tường hô lớn.
- Đã rõ - Mn đồng thanh.
- Vậy mỗi người hãy rút một lá thăm ...- giơ những lá thăm trên tay ra.
Kết quả ghép cặp :
Mã Gia Kỳ - Nghiêm Hạo Tường
Tống Á Hiên - Vũ Lạc Lạc ( kịch hay)
Nv1 - nv2
.........
- Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết đắc tội với tôi thì sẽ ra sao - Vũ Lạc Lạc liếc mắt về phía Hiên ns thầm trong miệng.
_ _ _ _ _ _ _
- Đk r tất cả mn xuất phát - Tường ra hiệu.
- Tại sao tôi cũng phải tham gia ? - anh quay sang nói nhỏ với Tường.
- Ko biết, đó là ý của ba tôi - ...
( Ba Tường : trợ lý cũ của cánh tay đắc lực của ba Mã Gia Kỳ, sau khi bame anh mất đã luôn đứng sau giúp đỡ anh trong việc điều hành cty, vì vậy rất đk a coi trọng và coi như ba của mình => đó là lý do anh và Tường rất thân với nhau)
- Ko ns nữa chúng ta đi thôi - Tường kéo tay mã thúc dục.
- Mấy cái giải thưởng đó tôi thiếu sao? - anh nhìn Tường...
- Quan trọng ko phải là giải thưởng...mà chủ tịch Mã của chúng ta nhất định phải thắng - ns xong ko để anh kịp phản ứng đã kéo anh vào rừng...
_ _ _ _ _ _ _
Hết chap 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#typ #wind