Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Sau khi đã phổ biến luật chơi, tất cả các đội đều lần lượt vào rừng.
- Chúng ta đi lối này - Hiên chỉ vào con đường mòn dẫn thẳng lên núi r quay sang nói với Vũ Lạc Lạc.
- Được thôi - quả cười dịu dàng ns vs cậu nhưng sau khi cậu quay đi ánh mắt ả liền thay đổi '' cứ chờ xem hôm nay tôi sẽ cho cậu biết đụng tới Vũ Lạc Lạc này thì sẽ ra sao. "
.....
_ _ _ phân cách _ _ _
Quay lại vs Mã và Tường :
- Không biết cậu ta sao r? - Mã quay sang Tường giọng nói có chút lo lắng.
- Ai, Hiên sao? Chưa gì mà đã nhớ người ta r - Tường cười châm chọc.
- Cậu nói lại coi ... - * giọng nói hạ tuấn *
- À...tôi...tôi nói chắc là cậu ấy vẫn ổn ... -* lạnh đến nỗi toát mồ hôi *😂
- Hừ... - Anh hừ lạnh một tiếng r quay ng đi tiếp.
- Cậu đi đâu vậy? - Tường vội chạy theo.
- Đi tìm nơ... - ...
- Nhưng... - hai ng đồng thanh.
- Đây là đâu...? - hai người nãy giờ mải nói chuyện mà ko để ý mk đã đi đến đâu.
- Sao cậu lại hỏi tôi? Điều này cậu phải rõ chứ - anh ngạc nhiên quay sang chất vấn Tường.
- ...tôi... - * ko ns lên lời *
- Đi thẳng - anh ns tiếp r quay bước đi tiếp.

_ _ _ phân cách _ _ _
Quay lại với Hiên.
- Nơ kia r - Vũ Lạc Lạc phấn khích gọi cậu, tay chỉ lên một tán cây rất cao.
- Thật hả? Nhưng làm sao lấy được nó xuống - cậu nhìn lên tấn cây cao chừng 5-6 m r quay qua hỏi ả.
- Tất nhiên là cậu trèo lên r - ả quay qua nhìn cậu vẻ mặt ngây thơ.
- Tôi... - trước giờ cậu còn chưa Bh trèo cây, ns chi đến cái cây cao như vậy.
- Ko lẽ cậu bắt tôi trèo, tôi là con gái đx - ( tác giả chưa Bh công nhận cj là con gái 😂)
- Đk rồi - ns r cậu bắt đầu trèo lên cái thân cây thẳng tắp trước mặt.
- Ở lại vui vẻ nha! - ả ns thầm trong miệng r quay người bỏ đi.
Sau một hồi chật vật cậu cũng đã lấy đk chiếc nơ. Nhưng khi nhìn xuống * chóng mặt *, " sao cái cây này lại cao vậy chứ, làm sao xuống đk bh".
- Vũ Lạc Lạc... - cậu gọi nhưng ko thấy ai trả lời.
- Vũ Lạc Lạc...cô có ở đó ko - vẫn ko ai trả lời.
Bỗng " Áaaaaaaa... " ,cành cây dưới chân cậu đột ngột gãy khiến cậu rơi từ độ cao 5 m xuống mặt đất. May thay nơi cậu hạ cánh là một bụi cây ko chắc giờ này cậu đã ko toàn mạng r.
Nhưng, chân cậu * đau*, cậu định đứng dậy nhưng ko thể vì chân cậu rất đau.
- Có ai ko...giúp tôi với.. - cậu hét lớn nhưng ngoài tiếng kêu của cậu thì ko còn tiếng j khác.
.......
_ _ _ phân cách _ _ _
6 giờ tối.
Vì là mùa đông nên trời đã rất tối, và còn lạnh nữa.
- Cuối cùng cũng ra đk ngoài - Tường thở phào nhẹ nhõm.
- Đáng ra tôi ko nên tham gia - anh khó chịu quay sang Tường.
Tại khách sạn, anh nhìn thấy Vũ Lạc Lạc mà ko thấy Hiên đâu, liền hỏi.
- Em ấy đâu? - ...
- Ý chủ tịch là... Ai? - ả giả bộ ngây thơ.
- Tống Á Hiên đâu? - anh lo lắng hỏi lại.
- À... Cậu ta ns làm rơi j đó nên quay lại tìm r - ả làm như ko có chuyện j, cười ns.
- Nhưng trời đã tối r sao còn chưa ra - đến lượt Tường tiếp lời.
- Ko đk, tôi phải đi tìm em ấy - anh ns r vội chạy vào rừng.
- nhưng tuyết bắt đầu rơi r, nguy hiểm lắm - Tường cản anh lại.
- Nguy hiểm nên tôi ms phải tìm em ấy - anh giật tay Tường ra r chạy đi.
_ _ _ phân cách _ _ _
Tuyết đã bắt đầu rơi, trên người cậu lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.
Cậu dần kiệt sức, vừa đói vừa rét. Bỗng cậu nhớ lại năm xưa, cậu ngồi bên cạnh thi thể của bố mẹ mk, tuyết cũng rơi rất lớn. Cậu nghĩ : có lẽ đã đến lúc cậu đk đi gặp bame mk r. Đôi mắt cậu từ từ nhắm lại thì :
- Tống Á Hiên...em ở đâu - tiếng anh từ đằng xa vọng lại.
- T..... - cậu ko còn chút sức lực nào để gọi anh cả, a đang ở quá xa cậu.
- Mã Gia Kỳ...tôi ở đây - cậu dùng chút sức lực cuối cùng ms thốt ra đk câu ns yếu ớt.
Anh nghe thấy ai đó đang gọi tên mk, nhưng âm lượng rất nhỏ, ko thể định vị nổi tiếng nói ấy phát ra từ đâu. Anh bắt đầu điên cuồng tìm kiếm.
_ _ _ phân cách _ _ _
- Tống Á Hiên...sao e lại ở đây... Đứng dậy mau, a đưa em về - anh chạy lại đỡ cậu.
- Chân tôi ...- cậu ns bằng giọng yếu ớt .
- Sao vậy? - thấy cậu ko bt anh lo lắng.
- Đau... -...
- Đk r... A cõng e... Lên đi - anh quay lưng về phía cậu, quỳ xuống ns cậu leo lên.
...
- Tuyết rơi giày quá, có lẽ chúng ta ko thể về đk, a đưa e đi tìm chỗ nào an toàn đợi họ đến tìm chúng ta... - sau khi cậu đã leo lên, a quan sát xung quanh ns.
* im lặng *
_ _ _ phân cách _ _ _
Sau khi đi được một đoạn anh nhìn thấy một căn nhà gỗ bỏ hoang. A liền đưa cậu đến đó.Mở cửa ra, ngôi nhà lụp sụp đã bị hư hỏng nhiều, tơ nhện chằng chịt khắp nơi. Nhưng, có còn hơn ko. Anh đưa cậu vào trong đặt cậu ngồi xuống r đi xung quanh tìm xem có thứ j dùng đk ko.
Mở cánh tủ gần đó, chỉ có 1 tấm vải mỏng, a liền đem lại đắp lên ng cho cậu.
- Tiểu tử ngốc, sao e quay lại làm j? - a trách móc, tay vẫn đánh đắp tấm vải lên cho cậu.
- Quay lại? - cậu ko hiểu a ns j.
- Thư ký Vũ ns e quay lại để tìm đồ... - a giải thích.
- Tìm đồ...tôi leo lên cây lấy chiếc nơ, sau đó ngã xuống thì đã ko thấy cô ta đâu r...- cậu khá bất ngờ trc câu ns của a, cũng dần hiểu ra mọi chuyện.
- CÔ TA DÁM .... - a gằn từng chữ, tay nắm chặt.
- Lạnh... - câu ns của cậu kéo a về hiện thực.
- Cởi ra... - a nhìn bộ đồ trên ng cậu ns.
- Cái j... -Cậu ngạc nhiên hỏi ,cậu đã đang lạnh gần chết a còn bắt cậu cởi đồ, a ta muốn làm gì.
- Cởi đồ ra...
_ _ _ _ _ _ _
Hết chap 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#typ #wind