Không Tên Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thuộc kiểu "ở nhà thì hổ báo cáo chồn, ra ngoài thì ngoan như chuột bạch."

Tôi cũng không hiền, hay gào đúng kiểu hổ báo, hay khó chịu với những người quan tâm, yêu thương tôi, sẵn sàng nhường nhịn tôi. Người ta vẫn có câu "Sống trong phúc mà không biết."

Vì cái gì một khi được trao đi vô điều kiện trở thành thói quen thì người ta dễ coi đó là điều tự nhiên, chẳng có gì lạ cả.

Như kiểu nếu một người lạ mới quen biết giúp đỡ mình lúc khó khăn thì mình sẽ sung sướng nhớ ơn người ta, cảm ơn rối rít. Còn bố mẹ ngày ngày chăm sóc lo âu thì lại coi rất bình thường, kiểu như bố mẹ mà, làm vậy là đúng thôi.

Tôi tự cho là mình biết nhiều, hiểu nhiều. Cũng tự cho mình là người lớn, suy nghĩ già dặn. Nhưng tôi vẫn cho qua nhiều thứ nhiều việc, không quan tâm nhiều thứ nhiều việc.

Hoặc là biết mà vẫn kệ.

Ôi mà rốt cuộc mình định viết gì đây. Haiz.

Tôi không thích nói nhiều, cũng không muốn chuyện của mình được nhiều người biết, nhưng lắm lúc điên lên sẽ viết nhiều cái mà sau này khi bình tĩnh đọc lại rất xấu hổ. :)) như cái này chẳng hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net