Lesson 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thỉnh thoảng tôi cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng mà nó rất chán. Nên tôi quyết định quay trở lại làm bản thân."

--------------------------------------------------------------------------------------

Tsuna đang kí giấy tờ khi cậu đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhìn quanh, cậu không nghĩ rằng sẽ thấy bất cứ thứ gì cho tới khi...

"HIEEEE!" Tsuna hét lên bất ngờ vì một người bỗng dưng xuất hiện trước mặt cậu trước khi ngay lập tức ngã khỏi ghế.

"Kufufu~ quả là một tiếng hét buồn cười mà cậu có đấy, Tsunayoshi." Mukuro nói khi nhìn đối phương đứng dậy và quay trở lại chỗ ngồi, bĩu môi.

"Mukuro! Đừng làm vậy chứ!" Tsuna nói khi cậu sắp xếp lại đám giấy tờ. Mukuro chỉ 'kufufu' trước khi làm một tệp giấy màu kem biến ra từ không trung trước mặt Tsuna.

Tsuna chỉ hừm giận dỗi trong khó chịu trước khi cầm lấy tệp giấy màu kem. "Nghiêm túc đấy Mukuro, anh không thể bình thường một lần được à?" Tsuna hỏi trong khi đọc bản báo cáo bên trong tệp giấy.

Mukuro nhìn Tsuna kì lạ, giống như đang nói 'cậu là tên ngốc à?' với Tsuna vậy. Tsuna kiềm chế muốn đảo mắt. Mukuro 'kufufu' thêm lần nữa,

"Kufufu~ Tôi đã từng bình thường, Tsunayoshi," Mukuro nói.

Tsuna lườm Mukuro không tin tưởng trước khi quay lại nhìn vào bản báo cáo. "Tôi không tin anh." Tsuna nói.

"Kufufu~tin tôi đi, Tsunayoshi một khi tôi nói tôi đã từng." Mukuro nới với nụ cười. Tsuna hạ tệp giấy xuống và nhìn Mukuro. "Thôi được rồi, nếu như anh nói anh đã 'bình thường', thế thì tại sao anh...tôi không biết nữa, giữ nguyên như thế, mãi mãi luôn đi?" Tsuna hỏi.

Mukuro 'kufufu' lần nữa  trước khi trả lời. "Kufufu~ tại vì nó rất chán. Trở nên bình thường tức là không thể đánh với chim non-chan và phải nói mấy lời tử tế. Kufufu~"

Tsuna tưởng tượng Mukuro đối xử tử tế với mọi người và hòa đồng xung quanh Hibari. Cậu rùng mình trước viễn tưởng đó. "Anh biết sao không? Tôi nghĩ tôi không muốn nhìn anh luôn tốt bụng và dịu dàng với mọi người đâu. Nó...sai lắm." Mukuro chỉ nhếch mép trước lời nói đó.

"Cơ mà." Tsuna gườm mắt với Mukuro. "Nó không có nghĩa là tôi thoải mái với việc anh khiến mọi người bầm dập và đánh nhau với Hibari đâu. NHẤT LÀ Hibari. Chúa biết nổi hai người sẽ tạo ra thêm bãi chiến trường nào." Tsuna lẩm bẩm đoạn cuối u ám. Mukuro không nói gì.

"À và, anh đi được rồi." Tsuna nói. Mukuro coi đó là cớ để biến mất. Nhưng trước khi có thể biến mất hoàn toàn, Tsuna nói gì đó khiến anh mỉm cười.

"Chào mừng đã trở về, Mukuro."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net