PHẦN THỨ BA : KHU RỪNG ĐEN TỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ nguyên Khủnghoảng năm thứ 205, hạm đội Tam Thể cáchHệ Mặt trời 2,10 năm ánh sáng

Bóng tối xuất hiện, trước đó, ngay cả bóng tối cũng không tồn tại, chỉ có hư vô. Hư vô không có màu sắc, hư vô không có bất cứ thứ gì; có bóng tối, ít nhất cũng có nghĩa là đã có không gian xuất hiện. Rất nhanh sau đó, giữa không gian tăm tối ấy xuất hiện nhiễu loạn, tựa như một làn gió nhẹ xuyên thấu qua hết thảy. Đây là cảm giác thời gian trôi qua. Lúc trước, trong hư vô không tồn tại thời gian, giờ thì thời gian đã xuất hiện, như thể dòng sông băng tan chảy. Phải rất lâu sau đó, ánh sáng xuất hiện, thoạt đầu, chỉ là một đốm sáng không có hình dạng, lại trải qua một quãng dài đằng đẵng nữa, hình dạng của thế giới mới hiện ra. Ý thức mới được hồi phục gắng sức phân biệt, thứ đầu tiên hiện lên rõ ràng là những ống nhỏ trong suốt nằm vắt ngang phía trên, sau đó là một gương mặt người đang cúi xuống, gương mặt mau chóng biến mất, để lộ ra trần nhà đang tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng sữa.

La Tập thức tỉnh khỏi trạng thái ngủ đông.

Gương mặt kia lại xuất hiện, đó là một người đàn ông hòa nhã, anh ta nói với La Tập: "Chào mừng anh đến với thời đại này." Khi nói, chiếc áo blu trắng mà anh ta mặc trên người sáng lấp lánh, hiện ra một mảng hoa hồng rực rỡ, rồi hoa hồng dần dần biến mất. Trong cuộc trò chuyện tiếp sau đó của họ, áo blu trắng không ngừng phối hợp với nét mặt và cảm xúc của anh ta, hiển thị ra những hình ảnh vui mắt khác nhau: cảnh biển, cảnh ráng chiều, cảnh rừng mưa lâm thâm. Anh ta nói, bệnh của La Tập đã được chữa khỏi trong lúc ngủ đông, quá trình tỉnh lại cũng rất thuận lợi, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng ba ngày là anh có thể hoàn toàn khôi phục lại chức năng của cơ thể...

Tư duy của La Tập vẫn ở trạng thái trì độn khi vừa tỉnh giấc, bác sĩ nói một lúc lâu, nhưng anh chỉ nắm bắt được một thông tin: Giờ là năm 205 của kỷ nguyên Khủng hoảng, mình đã ngủ đông được một trăm tám mươi lăm năm.

Thoạt đầu, La Tập cảm thấy khẩu âm của tay bác sĩ này rất kỳ lạ, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra, tiếng Trung phổ thông không thay đổi nhiều về mặt ngữ âm, chẳng qua chỉ là chen lẫn một số lượng lớn từ tiếng Anh mà thôi. Trong khi bác sĩ nói, trần nhà cùng lúc hiện ra phụ đề toàn bộ nội dung mà anh ta nói, rõ ràng là công nghệ nhận dạng giọng nói thời gian thực. Có lẽ là để tiện cho người vừa thức tỉnh có thể hiểu được, tất cả những từ ngữ tiếng Anh đều được chuyển thành tiếng Trung trong phụ đề.

Cuối cùng, bác sĩ nói, La Tập đã có thể chuyển từ phòng Thức tỉnh sang phòng theo dõi bình thường, trên áo blu trắng của anh ta hiện lên một hình ảnh hoàng hôn, khi Mặt trời lặn xuống chuyển thành bầu trời sao lấp lánh, như thể tỏ ý "hẹn gặp lại". Đồng thời, giường của La Tập bắt đầu tự động dịch chuyển. Lúc sắp đi qua cửa phòng Thức tỉnh, La Tập nghe thấy bác sĩ gọi "người tiếp theo", anh gắng sức ngoảnh đầu lại, liền trông thấy một chiếc giường khác di chuyển vào, trên giường cũng có một người nằm, hiển nhiên là vừa được chuyển ra từ phòng ngủ đông. Chiếc giường nhanh chóng di chuyển vào giữa một đống máy móc. Áo blu của bác sĩ chuyên thành màu trắng tinh khiết, anh ta ấn ngón tay lên tường, một phần ba bức tường liền được kích hoạt thành màn hình, trên đó hiển thị các số liệu và đồ thị phức tạp. Tay bác sĩ bắt đầu thao tác một cách khẩn trương.

Lúc này, La Tập hiểu ra, việc mình tỉnh lại có lẽ không phải sự kiện gì lớn lao cho lắm, chẳng qua chỉ là một phần của công việc thường ngày ở đây. Thái độ của bác sĩ kia rất thân thiện, nhưng trong mắt anh ta, La Tập hiển nhiên chỉ là một người ngủ đông bình thường mà thôi.

Giống như trong phòng Thức tỉnh, trong hành lang không có đèn, ánh sáng cũng được phát trực tiếp từ vách tường. Tuy ánh sáng rất dịu, nhưng La Tập vẫn phải nheo hai mắt lại. Ngay lúc anh nheo mắt, độ sáng trong đoạn hành lang liền giảm xuống, khu vực ánh sáng yếu này tiếp tục di chuyển theo chiếc giường của anh. Khi mắt anh đã thích ứng với ánh sáng và mở to ra, khu vực ánh sáng yếu di động này cũng theo đó sáng lên trở lại, nhưng độ sáng vẫn luôn duy trì trong mức dễ chịu. Có vẻ như hệ thống điều chỉnh độ sáng trong hành lang có thể giám sát được sự thay đổi của đồng tử anh.

Từ sự kiện này có thể thấy, đây là một thời đại rất nhân bản. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của La Tập.

Trên tường hành lang, La Tập cũng thấy rất nhiều khu vực hiển thị được kích hoạt, chúng có kích cỡ khác nhau, cái lớn cái nhỏ, điểm xuyết ngẫu nhiên trên mặt tường, một số còn hiển thị những hình ảnh động mà La Tập không kịp nhìn rõ, hình như là người sử dụng khi rời khỏi đã quên không tắt đi.

Chốc chốc, La Tập lại lướt qua người và giường bệnh di chuyển tự động trên hành lang, anh để ý thấy chỗ tiếp xúc giữa lòng bàn chân người đi lại và bánh xe của giường bệnh với sàn nhà đều hiện lên những gợn sóng lăn tăn phát sáng, giống như khi ấn ngón tay lên màn hình tinh thể lỏng ở thời đại của anh vậy. Cả một hành lang dài dằng dặc, cảm giác mạnh mẽ nhất với anh là cảm giác sạch sẽ thuần khiết, thuần khiết đến độ giống như phim hoạt hình 3D trong máy tính vậy, nhưng La Tập biết tất cả những thứ này đều là chân thực. Di chuyển trong đó, anh có một cảm giác tĩnh lặng và dễ chịu mà xưa nay chưa từng biết đến.

La Tập ấn tượng nhất là những người anh gặp dọc đường, dù là bác sĩ, y tá hay những người khác, trông đều sạch sẽ, tao nhã. Khi đến gần, họ đều mỉm cười thân thiết với anh, có người còn vẫy tay chào. Trên trang phục họ đều hiện lên những hình ảnh đẹp đẽ, phong cách mỗi người đều khác nhau, có người là hình ảnh trừu tượng, có người lại là hình ảnh tả thực. La Tập xiêu lòng nhất, là trước ánh mắt của họ. Anh biết, ánh mắt của những người bình thường là sự phản ánh chính xác nhất trình độ văn minh của khu vực và thời đại mà họ đang sinh sống. Anh từng xem một bộ ảnh của các nhà nhiếp ảnh châu Âu chụp vào thời suy mạt của triều đình Mãn Thanh. Ấn tượng sâu sắc nhất của anh, là ánh mắt đờ đẫn của những người trong ảnh. Trong những tấm ảnh đó, dù là quan viên hay dân chúng bình thường, trong mắt đều chỉ toát lên sự đờ đẫn và ngu độn, không thấy chút sinh khí nào cả. Lúc này đây, khi nhìn vào mắt La Tập, cảm giác của những con người trong thời đại mới này có lẽ cũng là như vậy. Trong những đôi mắt mà La Tập nhìn vào đó, là trí tuệ và sức sống bừng bừng, cùng với tình yêu thương, sự thấu hiểu và chân thành mà ở thời đại của anh hiếm khi nào cảm nhận được. Nhưng đánh động đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn La Tập, đó là sự tự tin trong ánh mắt của mọi người. Sự tự tin tựa như ánh mặt trời ngập tràn trong từng đôi mắt, hiển nhiên đây là bối cảnh chung về tinh thần của con người thời đại mới này.

Đây dường như không giống một thời đại tuyệt vọng, điều này một lần nữa lại khiến La Tập bất ngờ.

Giường bệnh của La Tập lặng lẽ tiến vào phòng theo dõi, anh trông thấy bên trong đã có hai người ngủ đông vừa tỉnh lại khác. Một người nằm trên giường, một người khác ở gần cửa đang được y tá giúp đỡ thu dọn đồ đạc, hình như chuẩn bị rời khỏi đây. Từ ánh mắt của họ, La Tập lập tức nhận ra cả hai đều là người cùng thời đại với mình, đôi mắt họ tựa như ô cửa sổ thời gian, khiến La Tập lại một lần nữa nhìn thấy cái thời đại xám xịt mà từ đó anh đã đến đây.

"Sao có thể thế được chứ, tôi là ông tổ của bọn họ cơ mà!" La Tập nghe thấy người ngủ đông sắp đi kia cằn nhằn.

"Anh không thể lên mặt già đời với họ được đâu, theo luật pháp quy định, thời gian ngủ đông không tính vào số tuổi, vì vậy trước mặt người già anh vẫn là bề dưới... Chúng ta đi thôi, họ đợi ở phòng tiếp khách lâu lắm rồi." Y tá nói, La Tập để ý thấy, trong lúc nói chuyện, cô đã cố gắng tránh không dùng tiếng Anh, nhưng có một số từ tiếng Trung cô nói rất gượng gạo, ngắc ngứ. Thế này có thể xem như cô đang nói tiếng Trung cổ đại rồi, có lúc không thể không nói bằng ngôn ngữ hiện đại, trên tường sẽ lập tức xuất hiện lời dịch bằng tiếng Trung cổ đại.

"Thậm chí bọn họ nói gì tôi còn chẳng hiểu lắm nữa là, xen lẫn quá nhiều cái thứ tiếng quái quỷ gì ấy!" Người ngủ đông nói, rồi cùng y tá mỗi người xách một cái túi đi ra ngoài.

"Đến thời đại này rồi, anh buộc phải học thôi, nếu không thì chỉ còn cách lên trên đó mà sống." La Tập nghe thấy y tá ở bên ngoài đáp, anh đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ của thời đại này mà không cần tốn nhiều công sức, nhưng vẫn không hiểu được câu nói cuối cùng của cô y tá là có ý gì.

"Xin chào, anh bị bệnh nên ngủ đông hả?" Người ngủ đông nằm giường bên cạnh La Tập hỏi, anh ta còn rất trẻ, trông chỉ khoảng ngoài hai mươi.

La Tập mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh gì, người trẻ tuổi mỉm cười cổ vũ: "Anh nói được đấy, cố gắng một chút!"

"Chào anh." Rốt cuộc, La Tập cũng lên tiếng, giọng khan khan.

Người trẻ tuổi kia gật đầu, "Tay vừa đi kia cũng thế, tôi thì không, tôi là vì muốn trốn tránh hiện thực nên mới ngủ đông, à, tôi tên là Hùng Văn."

"Nơi này... thế nào?" La Tập hỏi, nói năng đã dễ dàng hơn nhiều.

"Tôi cũng không rõ cho lắm! Vừa mới thức dậy được năm ngày. Có điều, ừm, chắc chắn đây là một thời đại tốt đẹp, nhưng đối với chúng ta thì hòa nhập xã hội chắc chắn là có khó khăn đấy, chủ yếu vì tỉnh lại sớm quá, thêm vài năm nữa thì tốt hơn."

"Muộn hơn vài năm, thế chẳng phải là càng khó khăn hơn à?"

"Không, giờ vẫn đang là thời kỳ chiến tranh, xã hội không quan tâm đến chúng ta được, thêm vài chục năm nữa, sau khi đàm phán hòa bình xong xuôi, thì thiên hạ thái bình rồi.

"Đàm phán hòa bình? Với ai?"

"Tất nhiên là với thế giới Tam Thể."

La Tập bị câu nói cuối cùng của Hùng Văn làm cho chấn động, anh gắng sức muốn ngồi dậy, một y tá đi vào, giúp anh nửa nằm nửa ngồi trên giường.

"Bọn chúng muốn đàm phán hòa bình à?" La Tập gấp gáp hỏi.

"Vẫn chưa, nhưng chắc chắn là chúng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi." Hùng Văn nói, lăn người xuống giường bằng một động tác rất nhanh nhẹn. Anh ta ngồi lên giường La Tập, rõ ràng, tay Hùng Văn này từ lâu đã khát khao cái lạc thú được giới thiệu về thời đại này với một người ngủ đông vừa mới thức giấc. "Anh không biết đấy chứ, loài người chúng ta bây giờ oách lắm, giỏi lắm đấy!"

"Sao cơ?"

"Chiến hạm vũ trụ của loài người lợi hại lắm, lợi hại hơn chiến hạm của người Tam Thể kia nhiều!"

"Sao có thể thế được?"

"Sao mà không thể chứ? chưa nói đến các loại siêu vũ khí, chỉ riêng về tốc độ thôi, chúng ta đã đạt đến vận tốc tương đương 15% vận tốc ánh sáng rồi! Nhanh hơn người Tam Thể nhiều!"

La Tập hướng ánh mắt ngờ vực sang phía cô y tá, giờ anh mới nhận ra cô gái này rất xinh đẹp, người của thời đại này dường như ai cũng đều rất đẹp đẽ. Cô gái mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Hùng Văn lại nói tiếp: "Vả lại, anh có biết hạm đội vũ trụ của chúng ta có bao nhiêu chiến hạm như thế không, nói cho anh biết, hai nghìn chiếc đấy! Gấp đôi số lượng của người Tam Thể! Mà hạm đội chúng ta còn đang lớn mạnh hơn nữa!"

La Tập một lần nữa hướng ánh mắt về phía cô y tá, cô gái lại gật đầu.

"Có biết bây giờ hạm đội Tam Thể thê thảm thế nào không? Trong hai thế kỷ vừa qua, bọn chúng đã ba lần băng qua... à... Cái gọi là vùng đất tuyết kia, chính là mây bụi vũ trụ ấy. Nghe bọn họ bảo, lần gần đây nhất là hồi bốn năm trước, đội hình hạm đội Tam Thể mà kính viễn vọng quan trắc được đã trở nên thưa thót tản mát, không còn ra một đạo quân nữa. Hơn nửa số chiến hạm đã ngừng gia tốc từ đời nào, lúc băng qua mây bụi vũ trụ lại giảm tốc thêm đáng kể, giờ đang chầm chậm bò đi kia kìa, áng chừng tám trăm năm nữa cũng chẳng đến được Hệ Mặt trời, mà có khi đã hỏng hết, thành 'tàu ma' rồi cũng nên. Tính toán theo tốc độ hiện tại, hai thế kỷ nữa, chỉ có không đầy ba trăm chiến hạm có thể đến đúng thời gian dự kiến. Có điều, một thiết bị thăm dò của người Tam Thể sắp đến Hệ Mặt trời rồi, chính là năm nay đấy, chín cái còn lại đang ở phía sau, ba năm nữa cũng sẽ đến đây."

"Thiết bị thăm dò... đó là cái gì?" La Tập thắc mắc.

Cô y tá cất tiếng: "Chúng tôi không khuyến khích các anh trao đổi thông tin về hiện thực, những người ngủ đông thức dậy trước đó sau khi nghe những tin này, phải mất rất nhiều ngày mới bình tĩnh lại được, điều này không có lợi cho việc hồi phục."

"Vui mà... thế thì có gì đâu?" Hùng Văn không để tâm lời cô y tá nói, anh ta trở về giường mình, nằm đó nhìn trần nhà phát ra thứ ánh sáng dìu dịu, cảm thán: "Bọn trẻ con này giỏi thật, bọn trẻ con này giỏi thật!"

"Ai là trẻ con?" Cô y tá bất mãn nói, "Thời gian ngủ đông không tính vào tuổi tác, anh mới là trẻ con ấy." Có điều, theo La Tập thấy, cô gái này đúng là còn trẻ hơn cả Hùng Văn. Tuy vậy, anh cũng biết ở thời đại này, nhìn bề ngoài để phán đoán tuổi tác có thể không được chính xác lắm.

Cô y tá nói với La Tập: "Những người từ thời đại của anh đều rất tuyệt vọng, kỳ thực, sự thể không đến nỗi nghiêm trọng thế đâu."

Với La Tập, đây là âm thanh của thiên sứ, anh có cảm giác mình trở thành một đứa trẻ vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, người lớn chỉ cười xòa trước mọi thứ đáng sợ mình vừa trải qua. Trong khi thiên sứ nói chuyện, trên bộ đồ y tá của cô hiện ra hình ảnh một vầng Mặt trời buổi sớm đang mau chóng dâng lên, dưới ánh dương vàng rực rỡ, mặt đất vốn khô cằn vàng võ loáng cái đã chuyển thành màu xanh tươi, hoa nở rộ với tốc độ chóng mặt...

Khi cô y tá đi khỏi, La Tập hỏi Hùng Văn: "Kế hoạch Diện Bích thế nào rồi?"

Hùng Văn ngơ ngác lắc đầu: "Diện Bích... Chưa bao giờ nghe nói đến."

La Tập hỏi thời gian anh ta bắt đầu ngủ đông, đó là lúc trước khi Kế hoạch Diện Bích được đề ra. Thời điểm đó, chi phí ngủ đông rất cao, nhà anh ta hẳn phải rất giàu có. Nhưng nếu trong cả năm ngày vừa qua anh ta đều không nghe nói gì về Kế hoạch Diện Bích, chứng tỏ rằng trong thời đại này, dù nó chưa bị quên lãng, thì cũng không còn quan trọng nữa.

Tiếp sau đó, từ hai việc rất nhỏ nhặt, La Tập đã hiểu được trình độ công nghệ của thời đại mới.

Không lâu sau khi được đưa vào phòng theo dõi, y tá mang đến cho La Tập bữa ăn đầu tiên từ khi anh tỉnh lại, gồm có sữa và bánh mì ăn với mứt, phần ăn rất ít. Cô y tá nói, chức năng của dạ dày và ruột anh vẫn đang trong quá trình hồi phục. La Tập cắn một miếng bánh mì, cảm giác như đang nhai mạt cưa vậy.

"Vị giác của anh cũng đang hồi phục." Y tá nói.

"Hồi phục rồi sẽ thấy càng khó nuốt hơn." Hùng Văn nói.

Cô y tá mỉm cười: "Tất nhiên là không thể ngon như đồ trồng trên mặt đất của thời các anh rồi."

"Thế cái này từ đâu ra?" La Tập vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì vừa hỏi. "Sản xuất trong nhà máy."

"Giờ đã có thể tổng hợp lương thực rồi à?"

Hùng Văn trả lời thay cô y tá: "Không tổng hợp cũng không được, mặt đất hầu như không thể trồng trọt gì được nữa rồi."

La Tập lấy làm tiếc thay cho Hùng Văn. Anh ta thuộc loại người đã miễn dịch với khoa học công nghệ, dù gặp kỳ tích công nghệ gì anh ta cũng hoàn toàn không có cảm giác, vì thế mà cũng không thể nào thưởng thức thời đại mới này một cách trọn vẹn được.

Phát hiện thứ hai sau đó khiến La Tập hết sức kinh ngạc, tuy là sự việc vẫn hết sức bình thường. Cô y tá chỉ vào cốc sữa, nói với La Tập, đây là loại cốc làm nóng dành riêng cho bọn họ. Người thời đại này thông thường đều không dùng đồ uống nóng, ngay cả cà phê cũng uống lạnh, nếu không quen uống sữa lạnh thì có thể làm nóng lên, chỉ cần đẩy nút trượt ở đáy cốc đến nhiệt độ mong muốn là được. Uống hết sữa, La Tập bắt đầu quan sát kỹ lưỡng cái cốc, thoạt nhìn bề ngoài, nó chỉ là một cái cốc thủy tinh bình thường, riêng phần đáy dày chừng một lóng tay là không trong suốt, hiển nhiên nguồn nhiệt làm nóng sữa nằm ở đây. Thế nhưng, La Tập kiểm tra đi kiểm tra lại, thấy ngoài cái nút trượt kia thì không có thứ gì khác nữa, anh bèn vặn mạnh đáy cốc, nhưng phần đáy và phần trên gắn chặt với nhau.

"Đồ đạc ở đây đừng nghịch lung tung, các anh vẫn chưa hiểu được, sẽ nguy hiểm đấy." Y tá thấy La Tập làm thế bèn nhắc nhở.

"Tôi muốn biết nó sạc điện từ chỗ nào thôi."

"Sạc... điện?" Cô y tá ngắc ngứ nhắc lại từ ngữ mà rõ ràng cô mới lần đầu tiên nghe thấy.

"Tức là charge, recharge ấy." La Tập nhắc bằng tiếng Anh, cô y tá vẫn hoang mang lắc đầu.

"Không phải loại sạc điện à... Vậy dùng hết pin thì phải làm sao?" "Pin?"

"Là battery đó, hiện giờ chỗ các cô không dùng pin nữa hả?" Thấy cô y tá lại lắc đầu, La Tập hỏi: "Thế điện trong cái cốc kia từ đâu ra?"

"Điện? Chỗ nào mà chẳng có điện." Cô y tá không đồng tình với La Tập. "Pin trong cốc không bao giờ hết à?"

"Không bao giờ hết." Cô y tá gật đầu. "Mãi mãi không bao giờ hết?"

"Mãi mãi không bao giờ hết, làm sao mà hết điện được chứ."

Cô y tá đi rồi, La Tập vẫn nâng niu cái cốc đó không rời. Anh không để ý thấy nụ cười giễu cợt của Hùng Văn, chỉ thấy sóng lòng cuồn cuộn dâng lên, anh biết thực ra mình đang nâng niu một thứ thánh vật mà nhân loại mơ ước từ nghìn đời - đó là động cơ vĩnh cửu. Nếu con người thực sự có được năng lượng vô tận, điều đó có nghĩa là, họ gần như có thể có được mọi thứ. Lúc này, anh đã tin lời của cô y tá xinh đẹp kia: sự thể có lẽ thực sự không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.

Khi bác sĩ đến phòng theo dõi kiểm tra theo thường lệ, La Tập hỏi anh ta về Kế hoạch Diện Bích.

"Tôi biết, đó là một chuyện cười thời xưa." Bác sĩ thuận miệng trả lời. "Thế những Người Diện Bích đó ra sao rồi?"

"Hình như một người đã tự sát, một người khác bị ném đá đến chết... đều đã từ lâu lắm rồi, phải gần hai thế kỷ đã trôi qua rồi ấy."

"Còn hai người nữa?"

"Không biết, vẫn đang ngủ đông thì phải."

"Trong số họ có một người Trung Quốc, anh có biết không?" La Tập dè dặt hỏi, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mắt người bác sĩ.

"Anh nói đến cái gã phát ra lời nguyền với một ngôi sao đó phải không? Hình như có được nhắc đến trong môn lịch sử cận đại đấy." Cô y tá xen vào.

"Đúng, đúng, giờ anh ta..." La Tập nói.

"Không rõ nữa, hình như vẫn đang ngủ đông thì phải, tôi không quan tâm mấy chuyện đó lắm." Bác sĩ thờ ơ nói.

"Ngôi sao đó thì sao? Hằng tinh có hành tinh quay xung quanh mà anh ta phát ra lời nguyền đó, giờ sao rồi?" La Tập hỏi, quả tim như treo ngược lên cành cây.

"Thì có thể sao được chứ, chắc là vẫn ở đó thôi... lời nguyền ư? Thật tức cười."

"Thực sự không có chuyện gì xảy ra với ngôi sao đó hả?"

"Tóm lại là tôi chưa bao giờ nghe nói đến, cô thì sao?" Bác sĩ hỏi y tá.

"Tôi cũng thế." Cô y tá lắc đầu, "Hồi đó cả thế giới bị dọa cho phát khiếp, đã làm rất nhiều chuyện nực cười."

"Sau đó thì sao?" La Tập thở dài, hỏi.

"Sau đó, thì đến thời kỳ Đại Suy Sụp." Bác sĩ nói. "Đại Suy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe