PHẦN THỨ HAI: LỜI NGUYỀN III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỷ nguyên Khủng hoảng, năm thứ 20, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 4,15 năm ánh sáng

Rey Díaz và Hines đồng thời được đánh thức khỏi giấc ngủ đông, họ được thông báo, công nghệ mà họ chờ đợi nay đã xuất hiện.

"Sớm vậy à?" Khi biết được mới chỉ có tám năm trôi qua, cả hai người đều cảm thán thốt lên như thế.

Kế đó, họ được cho hay, do lượng đầu tư dồn vào lớn chưa từng có, mấy năm nay công nghệ quả thực tiến bộ một cách thần tốc, nhưng đây cũng chẳng phải là dấu hiệu lạc quan gì cả. Loài người chẳng qua chỉ đang bứt phá chạy nước rút nốt khoảng cách cuối cùng trước khi chạm vạch chướng ngại vật do Hạt trí tuệ bày ra mà thôi. Thứ tiến bộ chỉ là công nghệ, còn ngành vật lý tiên phong thì vẫn đình đốn giậm chân tại chỗ như một vũng nước tù, vốn lý thuyết đang dần dần tiêu hao hết, tiến bộ về công nghệ của loài người sẽ bắt đầu giảm tốc, cho đến khi hoàn toàn dừng lại hẳn. Có điều, hiện nay người ta vẫn chưa rõ bao giờ thì những bước tiến về mặt công nghệ này sẽ kết thúc. Hines lê bước chân vẫn còn cứng đờ sau giấc ngủ đông đi vào một tòa kiến trúc bên ngoài trông như một sân vận động. Bên trong tòa nhà bị bao trùm trong một màn sương trắng mờ mịt, Hines có cảm giác nơi này rất khô ráo, không biết đây là sương mù kiểu gì. Một thứ ánh sáng dìu dịu như ánh trăng chiếu rọi lên màn sương. Sương mù tích tụ trên cao, trông có vẻ rất dày, không thấy được mái vòm của tòa kiến trúc, nhưng trong khoảng cao ngang người hoặc hơn một chút thì khá mỏng. Qua màn sương, ông ta trông thấy một bóng người nhỏ nhắn, và ngay lập tức nhận ra đó là

Yamasuki Keiko. Ông chạy về phía bà, như thể đuổi theo một ảo ảnh trong sương mù, nhưng rồi cuối cùng, hai người cũng ôm chầm lấy nhau.

"Xin lỗi, tình yêu của em, em đã già thêm tám tuổi rồi." Yamasuki Keiko nói.

"Kể cả vậy, em vẫn trẻ hơn anh một tuổi." Hines nói, ngắm nghía vợ mình, thời gian dường như không để lại nhiều vết dấu trên người bà. Trong ánh sáng trăng dịu dàng như nước, giữa màn sương mù mỏng mảnh, trông bà toát lên vẻ yếu đuối, nhợt nhạt. Bà, cùng màn sương này, ánh trăng này, khiến Hines thấy như trở lại cái đêm bên bụi trúc ở khu vườn Nhật Bản kia, "Chẳng phải chúng ta đã nói là hai năm sau em cũng ngủ đông à, sao lại đợi đến tận bây giờ?"

"Vốn dĩ, em chỉ định chuẩn bị một chút cho công việc của chúng ta sau khi ngủ đông tỉnh dậy thôi, nhưng việc nhiều quá, vậy là cứ làm mãi đến tận bây giờ." Yamasuki Keiko vừa nói vừa nhẹ nhàng gạt lọn tóc vương trước trán.

"Khó khăn lắm à?"

"Thực sự rất khó khăn, sau khi anh ngủ đông không lâu, liền có sáu dự án nghiên cứu quy mô về siêu máy tính thế hệ mới đồng thời khởi động. Ba trong số đó là loại kiến trúc truyền thống, một dự án là loại không theo kiến trúc von Neumann, hai dự án còn lại, một là máy tính lượng tử, một là máy tính sinh học phân tử. Nhưng hai năm sau, các nhà khoa học đứng đầu cả sáu dự án này đều nói với em, họ hoàn toàn không thể thực hiện được khả năng tính toán mà chúng ta cần đến. Dự án nghiên cứu máy tính lượng tử là dự án đầu tiên nửa đường đứt gánh, lý thuyết vật lý hiện có đã không thể nào hỗ trợ được gì nữa, nghiên cứu đâm vào ngõ cụt mà Hạt trí tuệ bày sẵn. Liền sau đó, dự án nghiên cứu máy tính sinh học phân tử cũng bị hủy, họ nói đây chỉ là ảo tưởng. Dự án bị đình chỉ sau cùng là dự án máy tính không theo kiến trúc von Neumann, loại kiến trúc này thực ra chính là mô phỏng lại bộ não của con người, bọn họ nói, trứng còn chưa thành thì không thể nào có gà được. Rốt cuộc, chỉ có ba dự án nghiên cứu máy tính

theo kiến trúc truyền thống là còn đang hoạt động, nhưng suốt một thời gian dài vẫn không hề cổ tiến triển gì đáng kể cả."

"Vậy sao... lẽ ra anh phải luôn ở bên em mới đúng."

"Chẳng có tác dụng gì đâu anh, làm thế anh chỉ lãng phí thêm tám năm mà thôi. Sau đấy, có một khoảng thời gian, bọn em đã thực sự hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, bèn nghĩ ra một ý tưởng điên rồ, dùng một phương thức gần như là man rợ để mô phỏng lại bộ não con người."

"Em làm thế nào?"

"Chuyển sang mô phỏng bằng phần cứng thay vì phần mềm, mỗi neuron được mô phỏng bằng một bộ vi xử lý, tất cả các vi xử lý này kết nối với nhau, đồng thời có thể thay đổi mô thức kết nối ở trạng thái động."

Hines ngẫm nghĩ trong vài giây mới hiểu được ý của Yamasuki Keiko: "Em muốn nói là, chế tạo một trăm tỷ bộ vi xử lý hả?" Keiko gật đầu.

"Con số này... Chắc phải tương đương với tổng số bộ vi xử lý mà loài người đã chế tạo trong lịch sử trước giờ?"

"Em chưa thống kê, nhưng chắc là nhiều hơn đấy."

"Kể cả khi bọn em có được ngần ấy con chip, vậy thì phải mất bao lâu mới kết nối được tất cả với nhau?"

Yamasuki Keiko nở một nụ cười mệt mỏi: "Em biết là không được, nhưng đó là ý tưởng nảy ra trong lúc tuyệt vọng mà. Nhưng lúc ấy, đúng là em định làm thế thật đó. Khi ấy, em nghĩ làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Bà chỉ ra xung quanh, "Anh nhìn mà xem, đây là một trong ba mươi xưởng lắp ráp não bộ mô phỏng trong kế hoạch của bọn em, có điều, cũng chỉ xây dựng được một cái này thôi."

"Thực sự anh nên ở bên em, Keiko ạ." Hines kích động lặp lại câu nói đó lần nữa.

"Cũng may, siêu máy tính mà chúng ta cần rốt cuộc vẫn xuất hiện, tính năng của nó mạnh gấp mười nghìn lần máy tính mạnh nhất vào thời điểm anh bắt đầu ngủ đông."

"Kiến trúc truyền thống à?"

"Kiến trúc truyền thống, giới khoa học máy tính đều rất kinh ngạc vì quả chanh Định luật Moore vẫn có thể vắt được thêm nhiều nước đến vậy... nhưng lần này, anh yêu, lần này, chúng ta thật sự đã đi đến điểm cuối rồi."

Đây là một siêu máy tính xưa nay chưa từng có, nếu như loài người thất bại trong cuộc chiến này, thì cũng không có máy tính nào vượt qua được nó nữa. Hines thầm nhủ, nhưng không nói ra ý nghĩ của mình.

"Với siêu máy tính này, nghiên cứu chế tạo máy quay giải tích cũng trở nên dễ hơn phần nào... anh yêu, anh có biết một trăm tỷ trông như thế nào không?" Yamasuki Keiko đột nhiên hỏi, thấy chồng lắc đầu, bà mỉm cười giơ hai cánh tay lên chỉ khắp bốn phía xung quanh, "Anh nhìn đi, đây chính là một trăm tỷ."

"Gì hả?" Hines hoang mang nhìn màn sương trắng xung quanh.

"Chúng ta đang ở trong hình ảnh hiển thị toàn ký của siêu máy tính." Keiko nói, một tay đưa lên xoay xoay món đồ nhỏ đeo trước ngực, Hines thấy trên đó có cái vòng lăn, có lẽ đây là một thứ tương tự như con chuột máy tính.

Cùng lúc này, Hines cảm thấy màn sương trắng đang bao bọc bọn họ bắt đầu thay đổi, màn sương trở nên dày hơn, rõ ràng là đã phóng to lên ở phần nào đó. Bấy giờ, ông ta mới phát hiện màn sương này thực ra là do vô số những hạt phát sáng tổ hợp lại mà thành, ánh sáng dìu dịu như ánh trăng kia là do bản thân những hạt nhỏ ấy phát ra chứ không phải nguồn sáng từ bên ngoài tán xạ vào. Quá trình phóng to vẫn tiếp diễn, những hạt nhỏ trở thành những ngôi sao lấp lánh. Thứ mà Hines đang trông thấy, không phải bầu trời sao trên Trái đất, ông ta cảm tưởng như thể đang ở trung tâm của Ngân Hà vậy, sao giăng chi chít, gần như không hề để lại một khoảng trống trên bầu trời đêm.

"Mỗi ngôi sao là một neuron." Yamasuki Keiko nói, biển sao gồm một trăm tỷ ngôi sao phủ lên người họ một lớp viền bàng bạc. Hình ảnh toàn ký tiếp tục phóng lớn hơn nữa, Hines trông thấy mỗi ngôi sao đều tỏa ra xung quanh những xúc tu mảnh, vô số xúc tu này tạo thành một mạng lưới liên kết chằng chịt giữa các ngôi sao. Hình ảnh bầu trời sao mà Hines vừa trông thấy đã biến mất, ông ta đang đứng giữa một kết cấu mạng mở rộng ra vô tận. 

Hình ảnh tiếp tục được phóng lớn, Hines nhìn thấy cấu trúc gồm các tế bào não và các khớp neuron mà ông ta từ lâu đã quen quan sát trên kính hiển vi điện tử.

Keiko ấn chuột, trong chớp mắt, hình ảnh toàn ký đã trở lại trạng thái sương mù trắng: "Đây là hình ảnh toàn ký cấu trúc bộ não được chụp lại bằng máy quay giải tích, quét đồng thời ba triệu mặt cắt ở trạng thái động. Tất nhiên, hình ảnh mà chúng ta đang xem đã qua xử lý, để tiện quan sát, em đã cho phóng đại khoảng cách giữa các neuron lên bốn đến năm bậc độ lớn, thoạt nhìn giống như chưng bộ não tới khi hóa khí vậy. Có điều, cấu trúc topo của liên kết giữa chúng vẫn được giữ nguyên. Giờ hãy xem nó ở trạng thái động..."

Màn sương bắt đầu nhiễu loạn, những đốm sáng rực rỡ xuất hiện trong sương mù, như thể người ta rải đều thuốc súng lên một đống lửa. Yamasuki Keiko chuyển hình ảnh sang chế độ phóng to, Hines liền thấy từng đợt sóng sao cuộn trào mãnh liệt trong cái vũ trụ não người ấy, những cơn nhiễu động của biển sao xuất hiện ở những vị trí khác nhau, với các hình hài khác nhau, có cái như dòng sông đang chảy, có cái như lốc xoáy cuồn cuộn, lại có cái như cơn nước thủy triều quét đi hết thảy. Tất cả các nhiễu động đều biến đổi vô số lần chỉ trong chớp mắt, trong cảnh hỗn độn mênh mông ấy, thi thoảng lại xuất hiện những hình ảnh có trật tự rất đẹp.

Khi hình ảnh phóng lớn đến mức hiện ra mạng lưới, Hines trông thấy vô số tín hiệu thần kinh đang truyền đi qua những xúc tu mảnh mai, giống như những hạt trân châu đang chảy trong một mạng lưới ống dẫn chằng chịt...

"Đây là bộ não của ai?" Hines hỏi trong sự kinh ngạc.

"Của em." Yamasuki Keiko đắm đuối nhìn Hines, "Lúc quét hình ảnh tư duy này, em đang nhớ đến anh."

Chú ý: khi đèn tín hiệu chuyển xanh, màn hình sẽ hiện ra nhóm mệnh đề trắc nghiệm thứ sáu. Ấ n nút phải nếu đúng, ấn nút trái nếu sai.

Mệnh đề số 1 : Than màu đen. Mệnh để số 2 : 1 + 1 = 2 .

Mệnh để số 3 : Nhiệt độ không khí mùa đông thấp hơn mùa hè.

Mệnh đề số M: Đàn ông nói chung thấp hơn phụ nữ.

Mệnh đề số 5 : Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là đuừng thẳ ng. Mệnh đề số 6 : Mặt trăng sáng hơn Mặt trời.

...

Các thông tin như trên lần lượt hiển thị trên màn hình nhỏ trước mặt người thí nghiệm, thời gian hiển thị mỗi mệnh đề là bốn giây, người thí nghiệm sẽ tự đưa ra phán đoán và ấn nút tương ứng ở bên trái hay bên phải. Đầu anh ta nằm trong một cái lồng kim loại, máy quay giải tích chụp lại hình ảnh toàn ký của bộ não, dữ liệu này sau khi được máy tính xử lý sẽ trở thành mô hình mạng lưới neuron ở trạng thái động có thể phân tích được.

Đây là giai đoạn đầu trong dự án nghiên cứu về tư duy của Hines, người thí nghiệm chỉ suy nghĩ thực hiện những phán đoán dạng đơn giản nhất, các mệnh đề kiểm tra đều thuộc loại ngắn gọn, đồng thời có đáp án rõ ràng. Khi tư duy đơn giản như vậy, cơ chế vận hành của mạng lưới neuron não bộ tương đối dễ nhận biết, vì thế, có thể coi đây như bước khởi đầu để đi sâu nghiên cứu về bản chất của tư duy con người.

Nhóm nghiên cứu do Hines và Yamasuki Keiko đứng đầu đã đạt được một số bước tiến nhất định, họ phát hiện ra, tư duy phán đoán không nảy

sinh từ một vị trí đặc biệt, xác định nào đó trên mạng lưới neuron của não bộ, mà có mô thức truyền dẫn xung thần kinh đặc thù, với sự hỗ trợ của những máy tính siêu mạnh, họ có thể tìm kiếm và định vị mô thức này trên mạng lưới neuron rộng lớn. Phương pháp này rất giống phương pháp định vị sao mà nhà thiên văn Ringier cung cấp cho La Tập: tìm kiếm một sơ đồ vị trí nhất định giữa biển sao. Nhưng trong "vũ trụ não bộ", sơ đồ này ở trạng thái luôn biến động, chỉ có thể nhận biết qua đặc trưng toán học của nó, giống như tìm kiếm một xoáy nước nhỏ bé giữa đại dương mênh mông vậy, lượng phép tính phải thực hiện so với định vị ngôi sao còn lớn hơn mấy bậc độ lớn, cũng chỉ có loại siêu máy tính mới nhất này mới làm được.

Vợ chồng Hines chậm rãi bước đi giữa ảnh chụp toàn ký của não bộ, mỗi khi nhận ra một điểm tư duy phán đoán trong não bộ của người thí nghiệm, máy tính sẽ dùng ánh sáng đỏ nhấp nháy đánh dấu trên vị trí tương ứng của bản đồ. Kỳ thực, phương pháp hiển thị này chỉ để cung cấp một hình ảnh trực quan thú vị mà thôi, hoàn toàn không cần thiết trong nghiên cứu cụ thể. Điều quan trọng nhất là phân tích cấu trúc truyền dẫn xung thần kinh bên trong điểm tư duy, chính đó là nơi cất giấu bí mật mang tính bản chất nhất của tư duy.

Lúc này, giám đốc y tế của dự án hấp tấp chạy đến, nói người thí nghiệm số 104 xảy ra vấn đề.

Khi máy quay giải tích vừa được chế tạo thành công, việc quét đồng thời một lượng mặt cắt khổng lồ sinh ra bức xạ rất mạnh, sẽ gây ra tổn thương trí mạng đối với bất cứ vật thể sống nào đem chụp. Tuy vậy, sau nhiều lần cải tiến, bức xạ sản sinh trong quá trình chụp đã được hạ xuống trong phạm vi ngưỡng an toàn cho phép. Rất nhiều thí nghiệm đã chứng minh, chỉ cần không vượt quá thời gian chụp quy định, máy quay giải tích sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào đối với não bộ.

"Hình như cậu ta mắc phải chứng sợ nước." Trong lúc vội vã chạy trở về trung tâm điều trị, tay giám đốc y tế nói.

Hines và Yamasuki Keiko đều kinh ngạc dừng bước. Hines trợn tròn mắt lên nhìn giám đốc y tế, hỏi: "Theo hiểu biết của tôi, chứng sợ nước chính là triệu chứng của bệnh dại mà!"

Giám đốc y tế giơ một tay lên, gắng sức sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu mình: "À, xin lỗi, tôi đã nói không chính xác, về mặt sinh lý, cậu ta không có vấn đề gì cả, não bộ và các cơ quan khác của cậu ta không bị tổn thương, nhưng quả thực lại sợ nước như người mắc bệnh dại vậy. Cậu ta từ chối uống nước, thậm chí cả thức ăn có nước cũng không dám ăn. Đây trăm phần trăm là ảnh hưởng về mặt tinh thần, cậu ta cho rằng nước là chất độc."

"Ảo tưởng bị hại à?" Yamasuki Keiko hỏi.

Giám đốc y tế xua tay: "Không, không, cậu ta không cho rằng có người bỏ thuốc độc vào trong nước, cậu ta cho rằng bản thân nước đã độc."

VỢ chồng Hines lại dừng bước, tay giám đốc y tế bất lực lắc đầu: "Nhưng ở các phương diện khác, tinh thần cậu ta lại hết sức bình thường... tôi không thể nói rõ được, hai người tự mình đến mà xem đi."

Người thí nghiệm số 104 là một sinh viên đại học tình nguyện tham gia dự án. Cậu ta tham gia thí nghiệm chỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt. Trước khi vào phòng bệnh, giám đốc y tế nói với vợ chồng Hines: "Đã hai ngày nay cậu ta không uống giọt nước nào rồi, nếu tiếp tục thế này sẽ xảy ra tình trạng mất nước nghiêm trọng, sau đây đành phải cưỡng ép tiếp nước cho cậu ta vậy." Ông ta chỉ vào chiếc lò vi sóng gia dụng kê cạnh cửa trong phòng: "Hai người nhìn xem, cậu ta đòi cho bánh mì hoặc các thực phẩm khác vào trong đó, quay đến khi hoàn toàn khô kiệt rồi mới chịu ăn đấy."

Lúc hai vợ chồng Hines vào phòng bệnh, người thí nghiệm số 104 nhìn họ với ánh mắt hoảng sợ, môi cậu ta khô khốc, đầu tóc rối bù, nhưng mọi thứ khác thoạt nhìn đều hết sức bình thường. Cậu ta kéo tay áo Hines, cất giọng khàn khàn nói: "Tiên sĩ Hines, họ muốn giết tôi, tôi thật sự không hiểu tại sao nữa." Cậu ta giơ một ngón tay chỉ vào cốc nước để ở tủ đầu giường, "Họ bắt tôi uống nước."

Hines đưa mắt nhìn cốc nước sạch đó, khẳng định người thí nghiệm này không bị bệnh dại, bởi lẽ chứng sợ nước thực sự sẽ khiến người ta trông thấy nước liền co giật vì kinh hoảng, ngay cả tiếng nước chảy cũng khiến họ phát điên lên, thậm chí, nghe người khác nhắc đến nước cũng sẽ có phản ứng sợ hãi mãnh liệt.

"Nhìn ánh mắt và ngữ điệu, tinh thần cậu ta hẳn là đang ở trạng thái bình thường." Yamasuki Keiko nói với Hines bằng tiếng Nhật, bà còn có bằng tâm lý học.

"Cậu thực sự cho rằng nước là chất độc à?" Hines hỏi.

"Việc này thì có gì phải nghi ngờ nữa đâu? Giống như Mặt trời thì sáng và trong không khí có ô xy vậy thôi, các người không đến nỗi phủ nhận cả cái thường thức này đấy chứ."

Hines vỗ vai cậu ta, nói: "Anh bạn trẻ à, sự sống sinh ra trong nước, đồng thời cũng không thể rời khỏi nước hoàn toàn được, bảy mươi phần trăm cơ thể hiện tại của cậu là nước đấy."

Ánh mắt người thí nghiệm số 104 tối sầm lại, cậu ta ôm trán, ủ rũ ngồi trên giường bệnh: "Đúng thế, vấn đề này đang giày vò tôi, đây đúng là chuyện khó tin nhất trong vũ trụ này rồi."

"Tôi muốn xem hồ sơ thí nghiệm của số 104." Ra khỏi phòng bệnh, Hines nói với giám đốc y tế. Họ tới văn phòng giám đốc, Keiko lên tiếng: "Xem các mệnh đề trắc nghiệm trước đi."

Các mệnh đề lần lượt hiện ra trên màn hình máy tính:

Mệnh đề số 1 : Mèo có ba chân.

Mệnh đề số 2 : Đá không có sự sống.

Mệnh đề số 3 : Mặt trời hình tam giác.

Mệnh đề số M: Cùng một thể tích, sắt nặng hơn bông. Mệnh đề số 5 : Nước là chất độc.

...

"Dừng lại!" Hines chỉ vào mệnh đề số 5, nói. "Cậu ta trả lời là sai." Giám đốc y tế nói.

"Cho tôi xem tất cả các thao tác và tham số sau khi nhận được câu trả lời cho mệnh đề số 5."

Ghi chép cho thấy, sau khi nhận được cầu trả lời cho mệnh đề số 5, máy quay giải tích đã tiến hành quét tăng cường tại điểm tư duy phán đoán trong mạng neuron của đối tượng thí nghiệm. Mục đích là nhằm nâng cao độ chính xác của ảnh quét khu vực này, vì thế, họ đã tăng cường độ bức xạ quét và cường độ điện từ trường trong một phạm vi nhỏ. Hines và Yamasuki Keiko cẩn thận xem xét một loạt tham số đã được ghi lại trên màn hình.

"Việc quét tăng cường này đã làm với người thí nghiệm khác và mệnh đề khác chưa?" Hines hỏi.

Giám đốc y tế nói: "Vì hiệu quả quét tăng cường không được tốt, vả lại, chúng ta cũng không yên tâm về việc bức xạ cục bộ vượt quá mức độ cho phép nên chỉ thực hiện có bốn lần rồi thôi, ba lần trước..." Sau khi kiểm tra lại trên máy tính, ông ta nói, "đều là những mệnh đề đúng vô hại."

"Cần phải làm lại thí nghiệm với mệnh đề số 5 đó một lần nữa, dùng các tham số quét giống như vậy." Yamasuki Keiko nói.

"Nhưng... để ai làm bây giờ?" Giám đốc y tế hỏi. "Tôi." Hines nói.

Nước là chất độc.

Trên nền trắng, mệnh đề số 5 hiện ra với dòng chữ màu đen. Hines ấn nút "sai" bên tay trái, ngoại trừ cảm giác hơi nóng do quét não mật độ dày ra, ông ta không thấy gì khác.

Hines bước ra khỏi phòng máy quay giải tích, đi tới bên cạnh một chiếc bàn trong ánh mắt chăm chú của Yamasuki Keiko và những người khác.

Trên bàn để một cốc nước sạch, Hines cầm cốc lên, chầm chậm đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Động tác của ông ta rất thong thả, vẻ mặt bình tĩnh. Mọi người thở phào, nhưng tiếp đó, họ mãi vẫn không thấy Hines nuốt nước qua cổ họng, mà chỉ thấy cơ mặt ông ta đầu tiên cứng đờ lại, rồi bắt đầu co giật nhè nhẹ, trong mắt ông ta dần dần lộ ra vẻ kinh hoảng giống hệt như người thí nghiệm số 104, cơ hồ tinh thần đang phải vật lộn đấu tranh với một sức mạnh vô hình khổng lồ nào đó vậy. Cuối cùng, ông ta phun toẹt toàn bộ ngụm nước ngậm trong miệng ra, đồng thời ngồi thụp xuống bắt đầu nôn mửa, song lại không thể nôn ra được gì, sắc mặt chuyển sang màu tím tái. Yamasuki Keiko vội ôm lấy chồng, tay vỗ nhẹ lên lưng ông ta. Hines vừa thở được vài hơi, lập tức chìa một tay ra: "Mang cho tôi giấy ăn hay gì đó lại đây." Khi lấy được giấy ăn, ông ta liền cẩn thận lau sạch mấy giọt nước bắn lên giày da của mình.

"Anh yêu, anh thực sự tin rằng nước là chất độc à?" Yamasuki Keiko ngân ngấn lệ hỏi, trước khi thực hiện thí nghiệm, bà đã nhiều lần yêu cầu đổi mệnh đề, thay bằng một mệnh đề sai vô hại nào đó, nhưng Hines đều cương quyết không đồng ý.

Hines chầm chậm gật đầu: "Anh nghĩ thế," ông ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ánh mắt toát lên vẻ bất lực và hoang mang: "Tôi nghĩ là tôi nghĩ như thế."

"Em lặp lại lời của anh nhé," Yamasuki Keiko nắm vai chồng nói, "sự sống sinh ra trong nước, đồng thời cũng không thể rời khỏi nước hoàn toàn được, bảy mươi phần trăm cơ thể hiện tại của anh là nước đấy!"

Hines cúi đầu nhìn vết nước phun ra dưới sàn nhà, gật đầu, kế đó lại lắc lắc đầu: "Đúng thế, em yêu, vấn đề này đang giày vò anh, đây đúng là chuyện khó tin nhất trong vũ trụ này rồi."

Ba năm sau khi công nghệ phản ứng nhiệt hạch có điều khiển có được bước đột phá, trên bầu trời đêm của Trái đất lần lượt xuất hiện mấy đốm sao bất thường, lần nhiều nhất, ở một bán cầu có thể cùng lúc trông thấy năm đốm sao như vậy đang thay đổi độ sáng với tốc độ chóng mặt, lúc sáng nhất thì sáng hơn cả Sao Kim, còn thường xuyên nhấp nháy. Đôi lúc,

một trong số các đốm sao này sẽ đột nhiên bùng nổ, tức thì sáng lóe lên rồi phụt tắt sau khoảng hai ba giây. Những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe