PHẦN THỨ HAI: LỜI NGUYỀN II + III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ 12, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 4,18 năm ánh sáng

Trung tâm điều khiển kính viễn vọng không gian Hubble 2.

"Bàn chải" đã xuất hiện trong vũ trụ, hạm đội Tam Thể đang vượt qua đám bụi sao thứ hai. Hubble 2 luôn giám sát khu vực này một cách gắt gao, vì vậy dấu vết của hạm đội vừa mới xuất hiện đã bị phát giác ngay tức khắc. Lúc này trông không giống "bàn chải" chút nào nữa, mà như một lùm cỏ nhỏ vừa mọc lên từ vực sâu vũ trụ tăm tối, hơn một nghìn cọng cỏ này mỗi ngày đều đang mọc lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được. Vả lại, những dấu vết này trông rõ nét hơn chín năm trước rất nhiều, đây là do trải qua chín năm gia tốc, tốc độ của hạm đội đã tăng lên đáng kể, sóng xung kích gây ra khi qua đám bụi sao cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

"Tướng quân, ngài nhìn kỹ xem, có phát hiện ra điều gì không?" Ringier chỉ vào hình ảnh đã được phóng lớn trên màn hình, nói với Fitzroy.

"Hình như vẫn là khoảng trên dưới nghìn vệt mà." "Không, ngài hãy nhìn thật kỹ lại lần nữa."

Fitzroy xem xét kỹ lưỡng một lúc lâu, rồi chỉ vào một điểm ở chính giữa "bàn chải", nói: "Hình như có một, hai, ba, bốn... mười sợi lông bàn chải dài hơn những sợi khác, chúng vươn hẳn ra rồi."

"Đúng thế, mười vệt này rất mờ, phải tăng độ nét của hình ảnh lên mới nhìn ra được."

Fitzroy quay người lại nhìn Ringier, nét mặt giống hệt như lúc phát hiện ra dấu vết hạm đội Tam Thể lần đầu tiên mười năm trước: "Tiến sĩ, điều này có nghĩa là, mười chiến hạm này đang tăng tốc lao tới đây, đúng vậy không?"

"Tất cả bọn chúng đều liên tục tăng tốc, nhưng dấu vết của mười con tàu này thể hiện chúng đang tăng tốc nhanh hơn nữa, có điều đây không phải là mười chiến hạm, tổng số hiện nay đã tăng lên một nghìn linh mười vệt, có thêm mười vệt nữa. Phân tích hình dạng của mười vệt này, có thể kết luận những thứ này có thể tích nhỏ hơn các chiến hạm phía sau rất nhiều, đại khái chỉ bằng khoảng một phần mấy trăm nghìn, cỡ như một chiếc xe tải vậy, có điều do tốc độ rất cao, nên dấu vết nó để lại trong đám bụi sao vẫn có thể quan trắc được."

"Nhỏ vậy thôi à, chúng là mười thiết bị thăm dò ư?" "Mười thiết bị thăm dò."

Đây lại là một phát hiện kinh người khác của Hubble 2: loài người và thực thể đến từ thế giới Tam Thể sẽ tiếp xúc sớm hơn dự kiến, tuy rằng chỉ là mười con tàu thăm dò nhỏ bé.

"Bao giờ thì chúng đến Hệ Mặt trời?" Fitzroy căng thẳng hỏi.

"Vẫn chưa nói chắc được, phải xem tình hình gia tốc sau này đã, nhưng chắc chắn là sẽ đến sớm hơn hạm đội, ước tính một cách dè dặt nhất thì cũng phải đến trước nửa thế kỷ. Gia tốc của hạm đội hiển nhiên đã đạt tới giới hạn cực đại, vì nguyên nhân nào đó mà chúng ta không rõ, bọn chúng muốn đến được Hệ Mặt trời càng sớm càng tốt, vì vậy mới phóng đi các tàu thăm dò có thể tăng tốc nhanh hơn nữa."

"Đã có Hạt trí tuệ rồi, chúng cần gì phải phóng tàu thăm dò đi nữa?" Một kỹ sư hỏi.

Câu hỏi này khiến mọi người chìm vào suy tư, nhưng Ringier nhanh chóng phá tan bầu không khí trầm mặc ấy: "Đừng nghĩ nữa, đây không phải là điều chúng ta có thể nghĩ ra được đâu."

"Không," Fitzroy giơ một tay lên nói, "ít nhất cũng có thể suy đoán ra phần nào đó... điều mà chúng ta đang thấy là chuyện xảy ra bốn năm trước rồi, cho hỏi, các ông có thể xác định ngày tháng chính xác mà hạm đội Tam Thể phóng tàu thăm dò đi không?"

"Dĩ nhiên là có thể, may mắn cho chúng ta, lúc phóng tàu thăm dò, hạm đội đang ở vùng đất tuyết, à, là ở trong đám bụi sao, chúng ta có thể quan trắc được giao điểm giữa dấu vết của tàu thăm dò và hạm đội." Kế đó, Ringier nói cho Fitzroy một ngày tháng cụ thể.

Fitzroy ngẩn người ra trong giây lát, đoạn châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống rít mấy hơi, một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng: "Tiến sĩ, xét cho cùng các ông cũng không phải là chính trị gia, giống như tôi không nhìn ra được mười sợi lông bàn chải mọc dài ra kia vậy, các ông cũng không thể nhìn thấy một thực tế vô cùng quan trọng."

"Ngày tháng này... Có ý nghĩa gì vậy?" Ringier lấy làm thắc mắc.

"Chính vào ngày đó bốn năm trước, tôi đã tham gia Hội nghị lắng nghe ý kiến về kế hoạch Diện Bích của Hội đồng phòng ngự toàn cầu, trong hội nghị, La Tập có đề xuất rằng chúng ta sẽ dùng Mặt trời phát ra ngoài vũ trụ một lời nguyền." Các nhà khoa học và kỹ sư đều ngơ ngác nhìn nhau.

Fitzroy lại tiếp lời: "Đúng vào thời điểm đó, thế giới Tam Thể lần thứ hai phát ra mệnh lệnh yêu cầu tổ chức Tam Thể Địa Cầu tiêu diệt La Tập."

"Anh ta, thực sự quan trọng đến mức ấy sao?"

"Ông cho rằng anh ta là một gã dân chơi, suốt ngày chỉ biết gái gú rượu chè, sau đấy lại làm bộ làm tịch ta đây là phù thủy thầy mo gì đó phải không? Tất nhiên, chúng tôi cũng nghĩ như vậy đấy, tất cả mọi người đều nghĩ như thế, chỉ trừ người Tam Thể."

"Thế... tướng quân, ngài cho rằng anh ta là gì?" "Tiến sĩ, ông có tin có Chúa không?"

Câu hỏi bất ngờ này khiến Ringier nhất thời tắc tị, "... Chúa, hiện nay, từ này có nhiều hàm nghĩa ở nhiều cấp độ khác nhau, không biết ông muốn..."

"Tôi tin có Chúa, không phải là vì có chứng cứ gì đâu, mà là tin tưởng như vậy cũng chẳng rủi ro gì: nếu có Chúa thật, vậy thì chúng ta tin đúng rồi; mà nếu như không có, chúng ta cũng chẳng mất mát gì cả."

Câu nói của Fitzroy khiến tất cả đều cười ồ lên, Ringier nói: "Câu nói sau của ông không được chuẩn xác lắm đâu, không phải là không có mất mát, ít nhất là đối với khoa học... Có điều, nếu Chúa có thật thì sao chứ? Có can hệ gì với những chuyện đang xảy ra hay không?"

"Nếu quả thực là có Chúa, rất có khả năng ngài có một vị ngôn sứ ở cõi trần gian này."

Mọi người ngẩn ra một lúc lâu rồi mới hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói ấy, một nhà thiên văn học lên tiếng: "Tướng quân, ngài đang nói gì vậy? Chúa sẽ chọn ngôn sứ cho mình ở một đất nước theo thuyết vô thần ư?"

Fitzroy dập tắt điếu thuốc, xòe hai bàn tay ra nói: "Nếu những khả năng khác đều bị loại trừ, khả năng còn lại cho dù ly kỳ cổ quái đến mấy cũng là sự thật, các vị có thể nghĩ ra cách giải thích nào nữa không?"

Ringier trầm ngâm: "Nếu Chúa mà ngài đang nói đến là một lực lượng công chính siêu việt hơn tất thảy lực lượng khác thì..."

Fitzroy giơ tay lên ngăn không để Ringier nói tiếp, như thể nói rõ tất cả sẽ làm giảm bớt đi thần lực của cái sự thật này vậy, "Bởi thế, các vị à, hãy tin theo đi, có thể bắt đầu tin tưởng được rồi đấy." Ông ta nói, đoạn đưa tay vẽ một hình chữ thập trước ngực mình.

Trên ti vi đang tường thuật tình hình vận hành thử nghiệm thang máy vũ trụ số 3, trong ba thang máy vũ trụ được đồng thời khởi công xây dựng năm năm trước, thang máy số 1 và số 2 đã được đưa vào vận hành chính thức hồi đầu năm, vì vậy lần chạy thử thang máy vũ trụ số 3 không có tiếng vang lớn như những lần trước. Hiện nay, tất cả các thang máy vũ trụ đều mới chỉ lắp đặt một đường ray sơ cấp, so với bốn đường ray trong thiết kế thì khả năng vận tải nhỏ hơn rất nhiều, nhưng so với thời đại sử dụng tên lửa hóa học thì đã vượt trội hơn không biết bao nhiêu lần, nếu không tính đến phí tổn xây dựng thang máy vũ trụ, hiện giờ giá thành để đưa người lên vũ trụ đã thấp hơn vé máy bay hàng không dân dụng khá nhiều rồi. Bởi thế, trên bầu trời đêm của Trái đất, những ánh sao nhấp nháy di chuyển mỗi ngày một nhiều hơn, đó là những kiến trúc khổng lồ của loài người xây dựng trên quỹ đạo không gian.

Thang số 3 là thang máy vũ trụ duy nhất có bệ đỡ trên biển, đặt trên một hòn đảo nổi nhân tạo ở vùng biển xích đạo Thái Bình Dương, đảo nổi có thể di chuyển trên biển bằng nguồn năng lượng hạt nhân của chính nó, vì vậy có thể tùy theo nhu cầu mà thay đổi vị trí của thang máy vũ trụ dọc theo đường xích đạo. Đảo nổi này chính là phiên bản hiện thực hóa của hòn đảo máy trong tiểu thuyết Jules Verne, vì vậy được đặt tên là "đảo Jules Verne". Qua màn hình ti vi lúc này hoàn toàn không thể nhìn thấy biển, chỉ có một bệ đỡ hình kim tự tháp quây giữa một rừng sắt thép, trên đỉnh bệ đỡ là buồng vận tải hình trụ tròn sắp sửa xuất phát. Từ khoảng cách này thì không thể trông thấy đường ray vươn lên vũ trụ, vốn chỉ rộng khoảng sáu mươi xăng ti mét, song cũng có lúc, có thể thấy ánh sáng phản xạ của vầng Mặt trời sắp lặn lấp lóa trên đường ray.

Ba ông già đang xem ti vi: Trương Viện Triều cùng với hai người hàng xóm lâu năm, Dương Tấn Văn và Miêu Phúc Toàn, họ đều đã hơn bảy mươi, tuy không đến nỗi lọm khọm, nhưng cũng đều là những ông già thật rồi, đối với bọn họ, nhớ lại quá khứ hay nhìn về tương lai đều là một thứ gánh nặng, mà họ lại chẳng thể làm gì cho hiện tại, lựa chọn duy nhất chính là chẳng nghĩ ngợi gì, bình an sống nốt những năm cuối đời trong cái thời đại bất bình thường này.

Lúc này, con trai Trương Viện Triều là Trương Vệ Minh dẫn cháu nội Trương Diên đi vào, anh ta cầm một cái túi giấy, nói: "Bố, con lĩnh thẻ lương thực và đợt phiếu lương thực đầu tiên của bố và hai bác về đây rồi."

Trương Vệ Minh nói đoạn, lấy một xấp phiếu lương thực trong túi giấy ra đưa cho bố.

"Chà, giống hệt như hồi đó nhỉ." Dương Tấn Văn bên cạnh liếc nhìn nói.

"Trở lại rồi, lại trở lại rồi." Trương Viện Triều nhận lấy phiếu lương thực, cảm khái lẩm bẩm một mình.

"Đây là tiền ạ?" Tiểu Diên nhìn xấp giấy xanh xanh đỏ đỏ ấy thắc mắc. Trương Viện Triều nói với cháu nội: "Cháu à, không phải tiền đâu,

nhưng sau này muốn mua lương thực ngoài tiêu chuẩn, như là bánh ga tô

hay bánh mì, hay muốn đi ăn nhà hàng thì đều phải đem nó ra tiêu cùng với tiền mới được."

"Bây giờ không còn giống như cái thời ấy nữa rồi," Trương Vệ Minh lấy ra một tấm thẻ gắn chip, "đây là thẻ tiêu chuẩn lương thực."

"Tiêu chuẩn là bao nhiêu vậy?"

"Con được 43 cân ta, tức là 21,5 kg, Hiểu Hồng, bố và các bác đều được 37 cân, Diên Diên được 21 cân."

"Cũng gần như hồi bấy giờ." Lão Trương nói.

"Chừng ấy chắc là đủ cho một tháng rồi." Dương Tấn Văn nói.

Trương Vệ Minh lắc đầu, "Thầy giáo Dương ơi, bác là người của thời đại ấy mà đã quên hết rồi ạ? Bây giờ thì đủ, nhưng chẳng mấy mà các loại thực phẩm phụ sẽ ít dần đi, mua rau mua thịt đều phải dùng đến phiếu, chút xíu lương thực thế này thật sự không đủ ăn đâu ạ!"

"Chẳng nghiêm trọng đến thế đâu," Miêu Phúc Toàn xua tay, "mấy chục năm trước chúng ta đã sống kiểu như thế rồi, chẳng đói đâu mà, đừng nói nữa, xem ti vi đi."

"Ôi trời, không khéo sắp sửa phải dùng phiếu công nghiệpprồi ấy chứ." Trương Viện Triều nói, quăng phiếu lương thực và thẻ tiêu chuẩn lên mặt bàn, quay ra nhìn ti vi.

Trên màn hình, buồng vận tải hình trụ bay lên khỏi bệ đỡ, nhanh chóng tăng tốc rồi biến mất trên nền trời hoàng hôn, vì ba người không nhìn thấy đường ray, nên cảm giác như thể nó tự bay lên vậy. Buồng vận tải này có thể đạt vận tốc tối đa là 500 km/h, dù thế, cũng phải mất sáu mươi tám tiếng mới lên đến trạm cuối cùng của thang máy trên quỹ đạo đồng bộ. Màn hình chuyển qua cảnh quay từ camera lắp bên dưới buồng vận tải, đường ray rộng sáu mươi xăng ti mét chiếm gần như phần lớn màn hình. Do bề mặt trơn nhẵn, nên người xem hầu như không nhìn ra được buồng thang máy đang chuyển động, chỉ có những vạch chia độ cao thoắt cái hiện ra rồi biến mất trên đường ray cho thấy tốc độ bay lên cao của máy quay. Đường ray nhanh chóng nhỏ dần rồi biến mất, nhưng xa tít tắp bên dưới, "đảo Jules Verne" đã hiện ra hình dáng hoàn chỉnh, trông tựa như một cái đĩa khổng lồ bị ai đó treo bên dưới đường ray.

Dương Tấn Văn lại sực nhớ ra điều gì đó. "Tôi cho hai ông xem món này cực kỳ hiếm thấy nhé." Nói đoạn, ông ta đứng dậy, sải những bước không còn lấy gì làm nhanh nhẹn ra ngoài. Có lẽ ông ta về nhà lấy gì đó, chỉ thoáng sau đã quay trở lại, đặt một phiến mỏng cỡ bằng bao thuốc lá xuống mặt bàn. Trương Viện Triều cầm lên xem, chỉ thấy thứ đó màu xám, trong mờ mờ, trọng lượng rất nhẹ, cảm giác giống như móng tay vậy. "Đây là vật liệu để xây dựng thang máy vũ trụ đó!" Lão Dương nói.

"Á à giỏi lắm, con ông lại dám trộm cả vật liệu chiến lược của nhà nước nữa cơ đấy." Miêu Phúc Toàn chỉ vào phiên vật liệu mỏng nói.

"Một tí đầu thừa đuôi thẹo thôi, nghe nó bảo, lúc xây dựng thang máy vũ trụ, họ sẽ đưa hàng nghìn hàng vạn tấn thứ này lên vũ trụ, làm đường ray ở trên đó rồi từ trên quỹ đạo thả xuống... Chẳng mấy chốc, du lịch vũ trụ sẽ được bình dân hóa, tôi đã nhờ thằng con liên hệ cho một bên chuyên làm vụ này rồi.

"Ông muốn lên vũ trụ hả?" Lão Trương kinh ngạc hỏi.

"Cũng có gì ghê gớm đâu, nghe nói lúc bay lên hoàn toàn không có hiện tượng siêu trọng, giống như ông đi xe đường dài có giường nằm thôi ấy mà." Miêu Toàn Phúc thờ ơ nói, vì đã nhiều năm không thể kinh doanh mỏ than, ông ta nay đã sa cơ thất thế, bốn năm trước phải bán cả căn biệt thự, nơi này là chỗ ở duy nhất còn lại; còn Dương Tấn Văn thì có con trai làm ở công trình xây dựng thang máy vũ trụ, nên nhảy lên thành nhà có điều kiện nhất trong ba gia đình, có lúc, lẵo Miêu cũng lấy làm đố kỵ.

"Không phải tôi muốn lên vũ trụ." Dương Tấn Văn nói đoạn, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vệ Minh đã dẫn thằng bé con sang phòng khác, ông ta mới nói, "Là tôi muốn đưa tro cốt lên vũ trụ, tôi hỏi chút, hai ông có kiêng kỵ nói mấy chuyện này không đấy."

"Kiêng cái khỉ gì chứ, nhưng ông đưa tro cốt lên đấy làm gì?" Trương Viện Triều hỏi.

"Các ông biết đấy, ở trạm cuối cùng của thang máy vũ trụ có súng phóng điện từ, đến khi ấy, hộp tro cốt có thể được bắn đi với vận tốc vũ trụ cấp 3, bay ra khỏi Hệ Mặt trời, đây gọi là vũ trụ táng, các ông biết chưa hả... sau khi chết, tôi không muốn ở trên cái Trái đất sắp bị người ngoài hành tinh chiếm lĩnh này nữa, có thể coi như là một kẻ theo chủ nghĩa đào vong cũng được."

"Nhỡ người ngoài hành tinh bị chúng ta đánh bại thì sao?"

"Gần như không có khả năng này đâu, mà nếu thế thật thì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì, được du lịch vũ trụ kia mà!"

Trương Viện Triều lắc đầu lia lịa: "Đám phần tử trí thức các ông toàn nghĩ vớ nghĩ vẩn thôi, chẳng ra gì cả. Lá rụng về cội, tôi là tôi vẫn muốn được chôn trên mảnh đất vàng ở Trái đất này thôi."

"Ông không sợ bị bọn người Tam Thể đào mả lên à?"

Nghe thấy vậy, Miêu Phúc Toàn từ nãy giờ vẫn im tiếng dường như hưng phấn hẳn lên, ra hiệu cho hai người bạn già xích gần lại, hạ thấp giọng xuống, tựa như sợ bị Hạt trí tuệ nghe thấy: "Các ông đừng nói ai đấy nhé, tôi đã tính đến chuyện này rồi. Ở Sơn Tây, tôi vẫn còn mấy cái mỏ quặng đã khai thác hết..."

"Ông muốn chôn ở đó hả?"

"Không, không, đấy toàn là hầm mỏ loại nhỏ, sâu được bao nhiêu chứ? Nhưng có mấy nơi đào thông với hầm mỏ cỡ lớn của nhà nước, men theo đường hầm đã bỏ hoang của bọn họ có thể đi xuống sâu tới hơn bốn trăm mét, sâu chưa hả? Sau đó đánh sập vách hầm mỏ, tôi đây chẳng tin bọn người Tam Thể có thể đào tới tận đấy."

"Xì, người Trái đất còn đào được sâu chừng ấy, người Tam Thể lại không đào được chắc, cứ theo bia mộ mà đào thẳng xuống là được rồi."

Miêu Phúc Toàn nhìn Trương Viện Triều, phì cười nói: "Này, lão Trương, ông có bị đần không vậy?" Nhìn bộ dạng hoang mang không hiểu gì của lão Trương, ông ta chỉ vào Dương Tấn Văn vốn đã chẳng hứng thú gì với câu chuyện của hai người nữa, đang tiếp tục xem truyền hình phát lại trên ti vi, "Để người có học nói cho ông hiểu."

Dương Tấn Văn vừa xem ti vi vừa cười khà khà, nói: "Lão Trương, ông cần bia mộ để làm gì chứ? Bia mộ là để cho con người nhìn, lúc ấy thì làm gì còn con người nữa?"

Trương Viện Triều ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Đúng thế, đúng thế, chẳng còn con người nữa, chẳng còn gì hết cả."

Trên đường tới Căn cứ thực nghiệm phản ứng nhiệt hạch số 1, xe của Chương Bắc Hải luôn phải đi trong một lớp tuyết dày, nhưng khi đến gần căn cứ, tuyết trên mặt đất đã tan hết, mặt đường trở nên nhầy nhụa toàn bùn đất, không khí lạnh cóng chuyển sang ấm áp và ẩm thấp, cảm giác như thể có hơi thở mùa xuân đang thổi tới. Chương Bắc Hải trông thấy trên sườn núi ven đường, từng cụm từng cụm hoa đào trái mùa đang nở rộ giữa mùa đông lạnh giá. Anh ta cho xe chạy về phía tòa kiến trúc màu trắng nằm bên trong khe núi phía trước, phần chính của căn cứ nằm sâu dưới lòng đất, tòa nhà này chỉ là lối vào. Đúng lúc này, Chương Bắc Hải nhận thấy trên sườn núi ven đường có một người đang hái hoa đào, nhìn kỹ hơn, anh ta phát hiện đây chính là người mình cần tìm, bèn dừng xe lại.

"Tiến sĩ Đinh!" Anh ta lớn tiếng gọi người kia. Khi Đinh Nghi mang theo một bó hoa đào to tướng đi tới trước mũi xe, anh ta cười cười hỏi, "Hoa này để tặng ai vậy?"

"Đây là hoa mà nhiệt lượng của phản ứng nhiệt hạch thúc cho nở, tất nhiên là để tặng cho chính tôi rồi." Được những đóa hoa tươi rực rỡ làm nền, gương mặt Đinh Nghi trông rất tươi tắn vui vẻ, hiển nhiên, anh ta vẫn đang đắm chìm trong niềm hưng phấn trước đột phá công nghệ mới.

"Nhiều nhiệt lượng khuếch tán ra như thế, lãng phí quá." Chương Bắc Hải xuống xe, gỡ kính râm xuống, đưa mắt quan sát vùng trời mùa xuân nho nhỏ xung quanh mình, ở đây, lúc hít thở không có luồng khí trắng phả ra nữa, dưới chân anh ta thậm chí còn cảm nhận được mặt đất âm ấm.

"Không có tiền mà cũng chẳng có thời gian để xây dựng nhà máy phát điện, nhưng cũng chẳng sao, từ nay về sau, trên Trái đất, năng lượng không phải là thứ cần tiết kiệm nữa rồi."

Chương Bắc Hải chỉ vào bó hoa trên tay Đinh Nghi, nói: "Tiến sĩ Đinh, tôi thật tình hy vọng có một số sự việc có thể khiến anh phân tâm, khiến cho bước đột phá này chậm lại một chút." "Không có tôi thì đột phá còn nhanh hơn ấy chứ, ở căn cứ này có hơn một nghìn nhân viên nghiên cứu, tôi chỉ chỉ ra được phương hướng chính xác thôi. Từ lâu tôi đã thấy phương pháp Tokamaklà ngõ cụt rồi, phương hướng chính xác thì chắc chắn sẽ có đột phá. Còn tôi, tôi là người nghiên cứu lý thuyết, không biết thực nghiệm, lại điều hành kém cỏi, có khi còn làm chậm tiên độ nghiên cứu ấy chứ."

"Các anh có thể hoãn lại việc công bố thành quả nghiên cứu được không, tôi nói nghiêm túc đấy, đây cũng là truyền đạt lại ý của Bộ tư lệnh quân chủng không gian một cách không chính thức."

"Làm cách nào được? Các cơ quan truyền thông vẫn luôn theo dõi và đưa tin về tiến triển của ba công trình nghiên cứu này mà."

Chương Bắc Hải gật đầu, thở dài nói: "Vậy thì hỏng bét hết cả rồi."

"Tôi biết được một số nguyên nhân, nhưng anh hãy cứ nói xem tại sao lại thế đi."

"Một khi công nghệ phản ứng nhiệt hạch có điều khiển trở thành hiện thực, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu nghiên cứu chế tạo phi thuyền không gian. Tiến sĩ, anh biết đó, hiện nay có hai chiều hướng chính - phi thuyền sử dụng động cơ đẩy dùng môi chất công tác và phi thuyền sử dụng động cơ nhiệt hạch bức xạ không môi chất công tác, xung quanh hai hướng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tamthe