Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I

Ai cũng bảo cô vừa nghe tên Kim Oanh là đã thấy đanh đá. Oanh nghe vậy chỉ nhún vai. Đanh đá thì cô không dám nhận, chứ mỗi lần tự gọi tên mình, cô thấy nó mới oanh liệt làm sao. Từ lúc ý thức được điều này, Oanh thường tự nhủ đã vậy cô phải sống một đời thật oanh liệt để ai nhìn vào cũng đều ngưỡng mộ, sau này còn có chuyện kể cho con cháu nghe.

Lần đầu tiên Oanh nhìn thấy Thiên Chương là trong ngày khai giảng. Lúc Oanh tưởng mình sắp ngất đến nơi vì trời quá oi bức, đột nhiên có một giọng hát kéo cô tỉnh lại. Oanh cầm tờ giấy che nắng, nheo mắt nhìn lên sân khấu.

- Ôi mẹ ơi, đẹp trai như Won Bin vậy!!! - Oanh nghĩ thầm khi nhìn chàng trai mặc đồng phục đang hát say sưa.

Trong ba ngày đầu tiên đi học, Oanh đã nắm được rất nhiều thông tin về anh chàng hotboy trong trường. Chỉ có một điều mà cô băn khoăn, "Thiên Chương" nghĩa là gì vậy nhỉ?

- Thiên Chương nghĩa là những điều đẹp đẽ, rực rỡ như trăng sao trên trời (*). - Cậu bạn là con của giáo viên dạy Văn đã nói với Oanh như vậy.

- Thế hả? Tên nghe kêu vậy! - Oanh bĩu môi.

- Vì người ta là con của nghệ sĩ hát cải lương, cháu của nhạc sĩ nổi tiếng, tên người ta đương nhiên là phải khác với tên của đứa con gái nhà ông bán vịt rồi.

Nói dứt lời, cậu ta cười to rồi bỏ chạy, nhưng vẫn không tránh kịp một cái dép phi thẳng vào lưng.

Giáng sinh năm đó, Oanh gặp Thiên Chương trong buổi đi chơi chung. Oanh đi cùng cô bạn thân, còn "crush" của cô bạn dẫn Thiên Chương đi cùng. Là một người sôi nổi và thân thiện, Oanh nhanh chóng làm quen với hai người bạn mới. Buổi đi chơi rất vui vẻ. Thỉnh thoảng Oanh lén nhìn Thiên Chương, tự hỏi một người ít nói như anh liệu có khó chịu khi ở bên cái loa phường là cô không nhỉ?

Vậy mà cuối ngày hôm đó, Thiên Chương chủ động xin số điện thoại và blog của Oanh, làm cô cứ cười tủm tỉm suốt cả đêm. Mấy tháng sau đó, hai người cứ thế nhắn tin qua lại, thỉnh thoảng đèo nhau đi ăn, có lúc Thiên Chương còn giảng bài cho Oanh nữa. Ngày Thiên Chương nhận được giấy báo thi đỗ đại học, anh lập tức phi thẳng đến nhà Oanh, thông báo tin vui. Rồi anh nói một câu mà Oanh biết nó là giấc mơ của biết bao thiếu nữ trong trường, kể cả cô:

- Làm bạn gái anh nhé!

(*) Tham khảo cách giải thích từ "Thiên Chương" của page Ngày Ngày Viết Chữ.


II

Bên nhau chưa được bao lâu thì Thiên Chương khăn gói lên Hà Nội nhập học. Mối tình đầu cũng là yêu xa. Nghĩ vậy thôi, Oanh đã thấy chán cả người rồi. Song cô cũng nhanh vui vẻ trở lại. Những thú vui của tuổi học sinh đã bù đắp phần nào sự trống vắng của tình yêu. Vả lại gần như ngày nào Thiên Chương cũng nhắn tin và gọi điện cho cô, cứ có thời gian rảnh là anh bắt xe về quê thăm bạn gái, nên Oanh không hề thấy cô đơn chút nào. Thiên Chương còn liên tục động viên cô cố gắng học hành rồi hai người sẽ đoàn tụ ở Hà Nội, cùng nhau hưởng thụ thời sinh viên sôi nổi nhất. Dù cách nhau hàng nghìn km, Oanh vẫn cảm nhận được sự quan tâm của người yêu.

Mới ngày nào Oanh hay than thở với Thiên Chương sao thời gian trôi lâu như thế, vậy mà cũng đến ngày cô đỗ đại học. Lại thêm mấy cái chớp mắt nữa, cả anh và cô cùng ra trường, gia nhập đội quân công sở, tìm cách mưu sinh ở thành phố ồn ào này. Cái ngày Thiên Chương nói với Oanh anh đang phân vân không biết có nên ký hợp đồng với công ty âm nhạc hay không, cô liền hối:

- Chẳng phải anh vẫn luôn muốn làm ca sĩ đó sao. Sao bây giờ cơ hội tới rồi thì anh muốn rút lui vậy? Ngày mai anh phải đến công ty đó, ký hợp đồng ngay và luôn cho em.

Thiên Chương biết Oanh vẫn luôn ủng hộ ước mơ của anh. Nhưng giây phút đứng giữa hai lựa chọn, một bên là cuộc sống ổn định với bạn gái, một bên là hoài bão tuổi trẻ, tự dưng anh thấy hoang mang. Thiên Chương nắm tay Oanh, siết nhẹ.

- Thật ra nếu em không muốn anh ca hát thì anh sẽ bỏ. Anh thấy không làm ca sĩ thì cũng chẳng sao. Thỉnh thoảng tham gia văn nghệ ở công ty hoặc đi hát karaoke cũng được.

- Anh điên à? - Oanh gắt gỏng - Nếu chỉ đơn giản là đi hát karaoke thì anh học thanh nhạc với mẹ anh để làm gì? Đã vậy còn tập tành sáng tác nhạc nữa. Bình thường anh tự tin lắm cơ mà, sao bây giờ giống con rùa rụt cổ thế?

- Em hay đọc báo lá cải, còn lạ gì chuyện showbiz nữa. Showbiz nhiều cám dỗ như thế nên anh chẳng dám hứa hẹn trước với em điều gì. Mà khoan nói đến thành công, nhỡ anh thất bại thì sao? Có thể anh sẽ phải trả tiền bồi thường cho công ty. Lúc đó em còn muốn ở cạnh anh không?

Oanh mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ nhỏ. Cô nghĩ một lúc rồi nói với Thiên Chương:

- Các cụ bảo rồi, phi thương bất phú, không sai vào đâu được. Với tấm bằng đại học xoàng xĩnh này, em chỉ có thể làm một nhân viên quèn trong một công ty làng nhàng nào đó, cầm cự đến 55 tuổi rồi về hưu. Mà em không muốn sống như vậy. Em sẽ bàn với bố mẹ mở một cửa hàng bán thịt vịt trên Hà Nội. Số tiền tiết kiệm này của em không nhiều, chắc là sẽ phải vay bố mẹ thêm một ít.

- Em quyết định như vậy thật hả?

- Tất nhiên rồi. Nếu em thành công, có khi còn bao nuôi anh được ý chứ. - Oanh cười to rồi sà vào lòng Thiên Chương - Làm ca sĩ là ước mơ của anh, kinh doanh nhà hàng là ước mơ của em. Nhân lúc chúng ta còn trẻ, hãy cố gắng vì ước mơ của mình anh ạ!


III

Thiên Chương nói ngay từ lần gặp đầu tiên, anh rất ấn tượng với tính cách thẳng thắn mà hài hước của Oanh. Nhiều lần anh cười nghiêng ngả khi nghe cô nói chuyện. Và cũng có những lần cái kiểu nói chuyện thẳng như ruột ngựa của cô làm anh phiền não. Lần gần đây nhất là khi Thiên Chương mệt mỏi trở về sau chuyến lưu diễn xuyên Việt, Oanh đã nói với anh:

- Em thấy làm idol có khác gì làm sale đâu nhỉ. Năm nay anh phải mang bao nhiêu tiền về cho công ty vậy? Chắc là gấp mấy lần so với năm ngoái đúng không? Idol càng nổi thì KPI càng cao mà. Rồi ngày nào cũng phải đi uống rượu, gặp gỡ người này người kia, lại còn phải trau chuốt vẻ ngoài, chú ý lời ăn tiếng nói để bán hình ảnh của bản thân với giá cao chót vót nữa chứ. Nghe cứ như sale cao cấp.

Làm gì có chuyện Thiên Chương không hiểu ý của Oanh. Là cô đang trách móc anh đi suốt ngày suốt tháng, bỏ cô ở nhà vò võ một mình. Thiên Chương thương bạn gái, và ở một góc độ nào đó, anh thấy cô nhận xét đúng. Biết là vậy nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu với cách so sánh của cô, cả giọng điệu dè bỉu nữa. Vậy là hai người cãi nhau ồn ào một trận. Không thể nhớ nổi là lần thứ bao nhiêu.

Giống nhiều lần trước, người chủ động làm hòa luôn là Thiên Chương. Những lúc đó, anh thường bảo:

- Em gây sự với anh cũng được, nhưng đừng gây hấn với "giang cư mận". Ngộ nhỡ bọn chúng điên lên, kéo nhau đến phá quán mà anh không ở đây thì nguy hiểm lắm.

Oanh gật đầu cho có. Cô không dám nói với anh thỉnh thoảng đọc những bình luận quá đáng về cô trên mạng, Oanh không nhịn được mà dùng clone tế bọn họ một trận. Nghĩ lại những bình luận đó, Oanh hậm hực bắn súng liên thanh:

- Nhưng mà em hỏi thật nhé, tại sao có những người thấy em bán thịt vịt thì nghĩ là em không xứng với anh vậy nhỉ? Cửa hàng này một tay em gây dựng chứ em có vay tiền anh đâu. Em buôn bán cũng nghiêm túc, tử tế, không mở cửa hàng để chơi hay đốt tiền, càng không có chuyện ngồi ở nhà ăn bám anh. Fan của anh nai lưng ra làm việc kiếm tiền xem liveshow, mua album, còn em nhắm mắt quẹt thẻ là mua được cả dãy ghế VIP với mấy món đồ limited rồi... Ôi trời lại còn có những comment vô duyên đến mức bảo anh mà chia tay em thì chắc là chỉ có chó mới yêu em. Thế chắc chúng nó không biết một cô gái xinh xắn, duyên dáng, nấu ăn ngon lại còn khéo tay như em, khách trồng cây si trước cửa hàng dài mấy km đấy nhỉ. Nói người mà không biết nhìn lại bản thân. Anh nói thử xem, nếu anh bỏ em thì có phải anh rất hối hận không?

Thiên Chương nhìn Oanh giống như một con vịt mẹ đang vỗ cánh kêu quàng quạc, anh bật cười xoa lưng cô:

- Ừ, em nói cái gì cũng đúng hết. Anh mà bỏ em thì chỉ có chó mới yêu anh thôi.

Oanh nghe Thiên Chương nói vậy mới hả giận. Thật ra cô định nói thêm với anh là dù cô ca-sĩ-bánh-bèo suốt ngày bám dính lấy anh có mò đến tận cửa thì cô vẫn thừa sức tiễn cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net