21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Bạt Đề quay về phòng liền thấy bàn ghế bị xô ngã, trái cây rơi đầy đất, còn Khưu Khánh Chi lại không thấy đâu. Sắc mặt gã sa sầm, gằn giọng hỏi từng chữ.

"Người đâu rồi?"

Mấy tên gác cửa vội quỳ rạp dưới đất, run rẩy lắc đầu không biết.

Gã nhìn mấy ngọn nến được thắp sáng trong phòng, rồi hỏi.

"Lúc nãy là ai vào thắp nến?"

"Là... là Đỗ cô nương."

"Sau đó?"

"Đỗ cô nương ở trong phòng một lúc, thuộc hạ cũng không biết là nói chuyện gì. Nàng vừa mới rời đi, còn dặn bọn thuộc hạ dù nghe trong phòng có tiếng động gì cũng không cần quan tâm, cứ canh gác bên ngoài đợi thủ lĩnh quay lại."

"Đi gọi nàng tới đây!"

Một tên vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng chạy đi tìm Đỗ Tử Yên.

Nàng vừa mới quay lại thư phòng, còn chưa kịp làm gì thì đã nghe Lư Bạt Đề gọi nàng. Đỗ Tử Yên vội vàng chạy đến, chỉ thấy trong phòng không người và vẻ mặt đáng sợ của gã.

"Đại... đại gia..."

"Ngươi vào phòng làm gì?"

"Đại gia, ta..."

"Ta hỏi ngươi vào phòng này làm gì? Hắn đâu?"

"Đại gia..."

Ánh mắt của Lư Bạt Đề khiến nàng sợ đến phát run. Nàng cắn môi, ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn gã.

"Đại gia, ta không biết. Ta... vừa rồi ta rõ ràng đã hạ dược, hắn không thể..."

Lư Bạt Đề bóp chặt lấy cổ nàng, nhấc bổng lên không. Đỗ Tử Yên bị bóp nghẹn đến không thể thở, cố gắng giãy giụa xin tha.

"Ngươi hạ cái gì với hắn?"

"Đại... đại gia... ta..." – Đỗ Tử Yên càng lúc càng hít thở không thông. Sắc mặt cũng trở nên tím tái.

Lư Bạt Đề thả tay, để nàng rơi bịch xuống sàn. Đỗ Tử Yên ho khan vài tiếng, cố gắng hít sâu, ổn định lại nhịp thở rồi mới nói tiếp.

"Đại gia, ta thấy hắn quá cứng đầu, nên mới muốn giúp ngài. Ta... ta cũng không biết hắn làm sao trốn được..." – nàng lại bò đến bên cạnh, ôm lấy chân Lư Bạt Đề - "Đại gia, Tử Yên chỉ là muốn giúp ngài."

Lư Bạt Đề không muốn nghe nàng nói thêm. Gã đá nàng sang một bên rồi ra lệnh với thuộc hạ.

"Lục soát cho ta! Cho dù phải lật cả phủ thái thú này lên cũng phải tìm được hắn!"

Bọn thủ hạ của Lư Bạt Đề tìm hết trên dưới phủ thái thú cũng không tìm được bóng dáng của Khưu Khánh Chi. Giữa lúc đang nhốn nháo tìm kiếm, một tên chạy vội đến thông báo việc Nhất Chi Hoa thoát ra được, còn giúp thả những người dân bị bắt nhốt. Thậm chí, còn giết cả thú Phong Sinh đang bị giam trong đại lao.

Lư Bạt Đề thực sự tức giận đến phát điên. Gã cầm chạy đến đại lao thì bị Đỗ Tử Yên níu lại.

"Đại gia, hiện giờ ngài không thể đi. Thú Phong Sinh đã uống máu rất hung tợn, ngài bây giờ..."

Lư Bạt Đề bị lời của Đỗ Tử Yên làm sực tỉnh. Gã liền bình tâm lại rồi phân phó với thuộc hạ.

"Các ngươi canh gác cổng thành thật kỹ, tuyệt đối không được để bất cứ ai ra khỏi thành. Thành Diên Châu rất nhỏ, bọn chúng cũng không có nhiều chỗ trốn đâu."

Bọn thuộc hạ không hiểu tại sao Lư Bạt Đề lại đột nhiên không muốn truy đuổi nữa, nhưng cũng không dám trái lệnh hắn, chỉ có thể vâng lời chạy ra ngoài, chia nhau vây kín cổng thành, một con ruồi cũng không thể bay lọt.

Đỗ Tử Yên thấy Lư Bạt Đề chịu nghe theo nàng, liền nở nụ cười.

"Đại gia, thú Phong Sinh vừa mới chết vẫn còn kịp lấy gan và máu. Ta đến đại lao thu thập đi điều chế thuốc cho ngài."

"Đi đi!"

Tuy là không đuổi theo đám người Lý Bính, nhưng Lư Bạt Đề vẫn phải tìm bằng được Khưu Khánh Chi. Gã kéo theo một vài tên Đột Quyết, tiếp tục lục soát trong phủ.

Lý Bính ở trên mái nhà nghe ngóng mọi chuyện, biết được Khưu Khánh Chi đã thoát ra được rồi thì cũng ngạc nhiên không kém. Hắn làm cách nào mà thoát được?

Lý Bính đợi bên dưới đều đã đi hết, liền lặng lẽ trèo vào phòng. Y hít một hơi, đúng là có mùi của Khưu Khánh Chi trong phòng này. Y dựa theo mùi hương đi đến bên kệ sách. Vừa nhìn qua Lý Bính đã thấy kệ sách này kỳ quái. Y tới gần nhìn kỹ, có một ô kệ đóng bụi rất dày, nhưng lại có dấu ngón tay còn mới. Y kiểm tra bốn phía, lại nhấn mở được cơ quan mở ra mật thất. Lý Bính lại ngửi thử, bên dưới địa đạo có mùi của Khưu Khánh Chi.

Thì ra là lối này!

Lý Bính vội chạy xuống lối địa đạo. Bên dưới tối đen như mực, cũng may là Lý Bính vẫn có thể nhìn được trong tối. Dưới sàn địa đạo còn có vài giọt sáp nến vẫn còn mới. Y càng thêm khẳng định Khưu Khánh Chi đã đi qua lối này. Lý Bính bước đi nhanh hơn.

Địa đạo chỉ có một đường thẳng, nhưng cũng tương đối dài. Lý Bính đi đến cuối đường thì thấy một ngọn nến cháy dở rơi dưới đất. Bên vách còn có mấy tảng đá lồi ra, được sắp xếp như nấc thang. Lý Bính leo lên, đẩy nắp hầm phía trên ra.

Bên ngoài là một rừng cây.

Lý Bính cũng không biết chính xác vị trí ở đâu, chỉ dựa theo mùi của Khưu Khánh Chi mà tìm phương hướng để đi. Y tìm đến được một hang động nhỏ, liền thấy hắn nằm bên trong.

"Khưu Khánh Chi!"

Lý Bính vội chạy đến. Khưu Khánh Chi không nghĩ đến sẽ nghe thấy tiếng của y ở chỗ này, liền vội vàng đẩy y. Lý Bính kinh ngạc nhìn hắn.

"Ngươi đi mau! Đừng ở lại đây!"

"Khưu Khánh Chi, ngươi làm sao..."

"Ta nói ngươi đi khỏi đây!"

Lý Bính lúc này mới chú ý gương mặt của Khưu Khánh Chi đỏ ửng, trên trán đầy mồ hôi, hơi thở vô cùng nặng nhọc.

"Ngươi..."

Lý Bính nhớ tới lời của Đỗ Tử Yên nói lúc nãy. Hạ dược?

Khưu Khánh Chi thấy y vẫn chần chừ không chịu rời đi. Hắn vội đứng dậy.

"Ngươi không đi, ta đi!"

Hắn chạy vội ra ngoài, lại bị Lý Bính kéo tay lại.

"Tình trạng ngươi như vậy còn muốn chạy đi đâu?"

Lý Bính nắm lấy tay Khưu Khánh Chi, nhận ra được nhiệt độ cơ thể hắn nóng như phát sốt vậy. Y lại càng giữ chặt tay, dù Khưu Khánh Chi giằng co thế nào cũng không buông.

Hai bên ngươi kéo ta đẩy qua qua lại lại một lúc, Khưu Khánh Chi mất đà, bị kéo nhào tới trước, đè Lý Bính ngã xuống đất. Hắn nằm đè trên người Lý Bính.

"Lý Bính, nếu ngươi còn ở đây, ta sợ..." – hắn thấp giọng nói bên tai y.

Môi của hắn chạm nhẹ lên vành tai của y, rồi chậm rãi lướt xuống cổ. Hơi thở nóng rực của hắn phả vào cổ còn mang theo mùi hương thoang thoảng kỳ lạ, khiến Lý Bính nhất thời hơi ngơ ngác, cả người cứng đờ không biết phản ứng thế nào.

Khưu Khánh Chi hôn lên cổ Lý Bính. Tay cũng không an phận mà cởi bỏ thắt lưng, vạch mở áo ngoài của y. Môi của hắn lại dời xuống vai Lý Bính. Hôn liếm lên từng tấc da thịt, cắn nhẹ lên vai của y, để lại trên nền da trắng nõn dấu răng đỏ lộ liễu.

"Khưu Khánh Chi..."

Một tiếng gọi này như hồi chuông báo. Khưu Khánh Chi giật mình bừng tỉnh. Nhìn thấy Lý Bính bị hắn đè dưới thân, vạt áo rộng mở, trên vai và cổ còn có mấy dấu răng và dấu hôn xanh tím, Khưu Khánh Chi bất ngờ vung tay tự tát mình một cái.

"Khưu Khánh Chi!"

Lý Bính còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã tự tát mình một cái nữa.

"Ngươi... nhanh đi đi..."

Khưu Khánh Chi tự bấu vào lòng bàn tay mình đến bật máu, rồi lảo đảo đứng dậy. Hắn muốn giữ mình tỉnh táo, hay ít nhất là tỉnh táo đến khi rời thật xa khỏi y. Hắn không muốn trong tình trạng này tổn thương y. Khưu Khánh Chi cũng không biết đi hướng nào, nhưng hắn muốn thật nhanh đi xa khỏi Lý Bính.

"Khưu Khánh Chi, ngươi đứng lại!"

Lý Bính rốt cuộc bị thái độ của Khưu Khánh Chi chọc tức.

Khưu Khánh Chi trước giờ đối với Lý Bính luôn là bao bọc cùng sủng ái. Y cũng rất hưởng thụ sự nuông chiều của hắn, nhưng y không phải đồ sứ dễ vỡ. Y không cần hắn thay mình che gió đón mưa, cũng không cần hắn thay y nhận hết mọi trọng trách. Lần trước điều tra Vĩnh An Các, Khưu Khánh Chi cũng im lặng tự mình điều tra. Lần này, hắn cũng muốn bỏ y lại mà tự mình chịu đựng.

"Lý Bính, ta..."

"Dù sao cũng không phải lần đầu, ngươi ngại cái gì?" – Lý Bính dứt khoát nói.

Trước đây, vì điều tra Vĩnh An Các mà Khưu Khánh Chi lừa y không ít lần, xem như y lừa hắn một lần thì đã thế nào.

"Ngươi đều đã qua đêm ở Đại Lý Tự, người ở Minh Kính Đường cũng biết chuyện chúng ta."

Khưu Khánh Chi không biết có phải do tác dụng phụ của thuốc hay sao mà hắn lại thấy lỗ tai lùng bùng luôn rồi. Cái gì mà không phải lần đầu?? Hắn đã quên cái gì???

Lý Bính thấy Khưu Khánh Chi vẫn cứ đứng trơ ở đó. Y tiến đến, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má nóng rực của hắn.

"Từ trước tới nay, ta luôn là của ngươi."

Một lời nói hoàn toàn chặt đứt tia lưỡng lự cuối cùng của Khưu Khánh Chi. Hắn hôn lên môi y. Khởi đầu chỉ là lướt qua, chạm nhẹ vào, khi nhận thấy Lý Bính không có kháng cự, cũng không né tránh. Hắn liền tiến tới, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y. Nụ hôn của hắn nóng ấm lại cuồng nhiệt, đầu lưỡi không ngừng dây dưa quấn quít, khiến Lý Bính nhất thời cảm thấy khó thở. Y đột nhiên có cảm giác hình như chính mình cũng bị trúng dược rồi. Cơ thể cũng dần nóng lên.

Từng lớp y phục được cởi bỏ. Khưu Khánh Chi hình như đã mất đi toàn bộ lý trí, điên cuồng mà hôn lên khắp cơ thể Lý Bính, nơi nơi đều để lại dấu hôn xanh tím. Như muốn đánh dấu toàn bộ cơ thể này, toàn bộ đều là của hắn.

Lý Bính ôm chặt lấy cổ hắn, đón nhận từng đợt xâm chiếm mãnh liệt. Thế nhưng, y một chút cũng không bài xích, ngược lại còn thực vui thích, thực hưởng thụ.

.

Lúc hai người đồng thời phóng thích, Khưu Khánh Chi cũng dần tỉnh táo lại, có lẽ là dược lực cũng tan đi rồi. Hắn định dừng lại, nhưng không biết có phải là do bị khoái cảm mãnh liệt kích thích quá mức hay không. Đuôi mèo của Lý Bính cũng lộ ra rồi. Cái đuôi mềm mại xù lông, cứ thế quấn chặt lấy cổ tay hắn.

Tay của Khưu Khánh Chi vuốt dọc theo tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của Lý Bính. Hắn cúi xuống, hôn lên gáy của y. Lý Bính cũng xoay người lại, chủ động hôn lên môi hắn. Tình triều lại cuồn cuộn dâng lên, nhấn chìm lý trí của Khưu Khánh Chi.

Còn nói cái gì xuân dược hay không. Đối với hắn mà nói, Lý Bính chính là thứ tình dược mạnh nhất rồi.

.

.

.

Note: 3 tệ mở gói VIP full HD ╰(▔∀▔)╯


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC