27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Chi Hoa kịp thời kéo Khưu Khánh Chi lại trước khi rơi thẳng xuống bãi đá dưới đáy vực. Hắn đỡ Khưu Khánh Chi nhẹ nhàng tiếp đất, nhưng máu vẫn chảy quá nhiều.

"Khưu Khánh Chi!"

Không có hồi âm.

Nhất Chi Hoa vỗ nhẹ lên mặt Khưu Khánh Chi, cũng không thấy hắn có phản ứng.

"Khưu Khánh Chi!"

Nhất Chi Hoa bắt đầu cảm thấy có chút hoảng. Hắn cởi áo ngoài, muốn băng lại vết thương của Khưu Khánh Chi, nhưng hắn loay hoay mãi cũng không biết phải làm sao.

"Khưu Khánh Chi, ngươi mở mắt ra! Ta lại uống máu người đó. Không phải ngươi nói nếu ta còn dám uống máu, ngươi sẽ lại bẻ răng ta sao? Ngươi có giỏi thì tỉnh lại bẻ răng ta đi!"

Nhất Chi Hoa vừa nói vừa lục tìm lọ thuốc cầm máu mà Thôi Bội từng đưa cho hắn. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng tới, nên cũng không nhớ đã để đâu rồi. Nhất Chi Hoa tay chân luống cuống tìm khắp trong người mới thấy được lọ thuốc bằng sứ nhỏ. Hắn không biết cách dùng, cứ tùy tiện đổ bừa lên miệng vết thương đang chảy máu.

"Tên ngốc này, ta không có sống lại một đời để nhìn thấy ngươi chết một lần nữa!"

Nhất Chi Hoa gần như gào lên. Trong cổ họng còn có tiếng nấc nghẹn.

Lúc này, Khưu Khánh Chi khẽ mấp máy môi.

"Nhất Chi Hoa... ngươi... ồn quá..."

Khưu Khánh Chi ho ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.

Nhất Chi Hoa lại lay hắn vài lần, tuy rằng hắn không tỉnh lại, nhưng vẫn còn hơi thở.

.

.

Lúc Nhất Chi Hoa vác Khưu Khánh Chi trèo lên vách đá, đám người Minh Kính Đường cũng sắp không ngăn được Lý Bính nữa rồi. Y thấy Khưu Khánh Chi toàn thân đầy máu, nằm bất động trên lưng Nhất Chi Hoa liền vội vàng bám vào Trần Thập ý muốn đứng dậy. Nhưng hai chân của y hiện tại đều đã bị phế. Tôn Báo và Trần Thập, mỗi người một bên, đỡ Lý Bính lê bước đến gần.

Lý Bính run rẩy đưa tay vuốt nhẹ lên gò má Khưu Khánh Chi. Ngón tay xoa lên khóe miệng rướm máu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn. Một giọt nước mắt rốt cuộc cũng có thể rơi xuống.

Khưu Khánh Chi còn sống.

Lý Bính cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể đang căng cứng, nhẹ thở phào.

"Ngươi đưa hắn về thành trước đi!"

Nhất Chi Hoa gật đầu, rồi nhanh chân rời đi.

Đỗ Tử Yên đã như người mất hồn, ngay cả khi bị Alibaba bắt trói cũng không có phản ứng. Trần Thập và Tôn Báo đỡ Lý Bính quay về, còn Từ Hổ tìm đường xuống bên dưới kiểm tra. Dưới đáy vực là từng mảnh thi thể của Lư Bạt Đề bị xé nát, vứt vương vãi khắp nơi. Ghi chép của Đỗ Tử Yên mà gã mang theo cũng thấm đầy máu, căn bản không còn nhìn ra được chữ viết. Đừng nói là thuốc từ thú Phong Sinh, bây giờ cho dù có là thần phật cũng không thể giúp Lư Bạt Đề cải tử hồi sinh lần nữa.

.

Thủ hạ của Lư Bạt Đề trong lúc chống cự đã bị giết không ít, chỉ còn vài tên bị bắt sống, giam lại cùng với đám bổ khoái phản nghịch.

Thôi Bội giúp băng bó lại vết thương của Khưu Khánh Chi. Tuy rằng hắn may mắn tránh được yếu huyệt, nhưng vẫn là mất máu quá nhiều. Thành Diên Châu hiện tại quá mức khó khăn, không đủ dược liệu để chữa trị. Lý Bính chỉ còn cách giao cho Nhất Chi Hoa mang Khưu Khánh Chi về Thần đô trước, còn y vẫn phải ở lại giải quyết cho xong mọi việc còn lại. Hơn nữa, chân của y tạm thời vẫn chưa thể đi lại được.

Nhất Chi Hoa chỉ trong một ngày đã đưa được Khưu Khánh Chi về tới Thần đô. Nếu như không phải sợ động đến vết thương của hắn, với tốc độ Nhất Chi Hoa thực sự chỉ cần nửa ngày.

Mới mấy ngày trước còn là hai người mạnh khỏe rời đi, bây giờ Nhất Chi Hoa lại cõng theo Khưu Khánh Chi bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh quay về Kim Ngô Vệ. Triệu Lang suýt nữa thì ngất xỉu ở bậc thềm. Nam tử hán to con, mặt mũi hung hăng như hắn vậy mà lại như trẻ nhỏ gào khóc, luôn miệng nói "Tướng quân nhất định không thể có chuyện", "Tướng quân gắng gượng lên", thiếu chút nữa là quỳ lạy dập đầu cầu xin lang y cứu mạng tướng quân nhà mình.

Nhất Chi Hoa vượt qua được một trận hoảng hốt, rốt cuộc cũng bình tâm lại được. Hắn kể cho Kim Ngô Vệ nghe chuyện Khưu Khánh Chi vì cứu Lý Bính nên mới bị thương. Lại còn kể nghe rất bi tráng, rất thương tâm. Hắn nói đi nói lại, khẳng định nhiều lần, Lý Bính chính là tâm can bảo bối, là mạng của Khưu Khánh Chi. Hai người là lưỡng tình tương duyệt, là thiên ý tác hợp.

Kim Ngô Vệ sẽ xong liền lặng lẽ lau nước mắt.

Khưu tướng quân, ngài mau tỉnh! Bổng lộc một tháng của toàn bộ Kim Ngô Vệ đều mang cho ngài làm sính lễ.

.

.

Nhờ có thêm Thượng Quan Cầm giúp đỡ, mọi việc ở thành Diên Châu đã rất nhanh được sắp xếp ổn thỏa. Tàn dư của Dã Lang bị áp giải về Thần đô định tội cùng với toàn bộ bổ khoái của Diên Châu. Đỗ Tử Yên im lặng không hé răng nửa lời, cũng bị áp giải về Đại Lý Tự để tiếp tục thẩm vấn. Thành Diên Châu mất đi người đứng đầu, Lý Bính phân phó hai ti trực của Đại Lý Tự ở lại tạm thời tiếp quản mọi việc trong thành, đợi y quay về xin thánh chỉ bổ nhiệm thái thú mới. Kim Ngô Vệ cũng không ngại để lại vài người hỗ trợ quản lý trị an trong thành.

Đợi đến khi đoàn áp giải về được đến Thần đô, đã qua hơn mười ngày, Khưu Khánh Chi vẫn chưa từng tỉnh lại.

Lý Bính vừa về đến Thần đô đã chạy đến phủ Kim Ngô Vệ.

Quần áo y vẫn còn bám đầy đất cát đường xa, búi tóc hơi rối, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, giống như đã nhiều ngày không ngủ. Y không nói lời nào, chạy thẳng về phía phòng Khưu Khánh Chi.

Triệu Lang thấy Lý Bính đến rồi, liền để y vào trong phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa, để lại không gian cho hai người.

Lý Bính ngồi xuống bên giường Khưu Khánh Chi.

"Ta về rồi!" – y khẽ nói.

Khưu Khánh Chi không đáp lời.

"Khưu Khánh Chi, ta về rồi!"

Hai mắt Khưu Khánh Chi vẫn nhắm chặt.

Hai hàng nước mắt của y rơi xuống. Lý Bính nắm lấy tay hắn, lặng lẽ siết chặt. Đôi mắt đỏ hoe không ngừng rơi lệ.

"Chẳng phải ngươi nói muốn cưới ta sao? Ta về rồi!"

Lý Bính gục đầu bên giường, tựa vầng trán mỏi mệt vào mu bàn tay lạnh lẽo của Khưu Khánh Chi, không kiềm chế được mà khóc nấc lên từng tiếng đau lòng.

.

Người của Đại Lý Tự về tới Thần đô không bao lâu thì cũng nghe được chuyện của Khưu Khánh Chi và Lý Bính. Bọn họ nhớ lại trước đây Khưu Khánh Chi cũng từng nhiều lần giúp đỡ Đại Lý Tự. Trong vụ Vĩnh An Các còn đem hết công lao cho Lý Bính, bây giờ lại còn vì y mà trọng thương như vậy. Tình cảm vĩ đại như vậy, sao lại có thể không cảm động?? Cả Đại Lý Tự cùng ôm nhau òa khóc.

Khưu tướng quân, ngài mau tỉnh! Chúng ta gả Lý thiếu khanh cho ngài!

.

.

.

Note: huhu xé nháp thôi, giờ mình hề hề lại nha mí bà~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC