Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia Lý Bình còn đang emo thì bên này Ngụy Triết Minh đã hô đám Lai Trọng Thư về Kim Ngô vệ. Làm giề mà suốt ngày bao vây chỗ này vậy, có muốn theo đuổi Lý Bính cũng đâu cần huy động lực lượng lắm vậy, lại còn đòi thẩm vấn thuộc hạ nhà người ta nữa chớ.

Triệu đám người kia về xong thì anh Ngụy một mình đánh đến chỗ Vĩnh An các.

Làm sao? Hỏi anh mấy đứa có sợ hay không á?

Có biết cái đám Vĩnh An các kia giống ai không? Giống dàn giám khảo ngồi một dàn trước mặt anh lúc anh Ngụy của mấy đứa đi thi công chức ấy (Cười mỉm)

Với cả, anh mấy đứa còn là diễn viên mà (Cười mỉm)

"Ta biết thứ mà Nhất Chi Hoa cần đang ở đâu, cũng có thể bắt được hắn. Còn một việc nữa, cử hành đại lễ, mượn điềm lành cho thế nhân hay, như vậy thì bí mật trẻ mãi không già của chư vị cũng có được lời giải thích hợp lý. Nhưng mà ta có hai điều kiện, thứ nhất, dùng Hắc La Sát đổi lấy Nhất Chi Hoa; thứ hai, Lý Bính để ta đích thân xử lý."

Nói xong hành cái lễ rồi tiêu sái bỏ đi.

Vừa bảo vệ được Viên tiên sinh, lại vừa bảo vệ được Lý Bính, tuyệt vời luôn Ngụy Triết Minh.

Được rồi, giờ thì bổn tướng quân phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đây.

Mặc dù đã nhắc nhở Lý Bính rồi, nhưng mà dù sao cũng đang trong tình huống từng là bạn tốt giờ đứng ở hai phía đối lập, lại còn gì cũng không nói gì cũng giấu, không đảm bảo được miếng bánh kia không bị chọc tức cho choáng váng đầu óc.

Thế là lúc Lý Bính vừa né được bột phấn của Hắc La Sát, đang định nhe răng mèo phản kích thì bỗng nhiên một bóng hình quen thuộc lóe lên hiện ra trước mặt mình, cản mũi tên mà Hắc La Sát bắn ra.

Lý Bính: Nè, đến chậm một bước là đây... đây né được rồi á.

Phán xét thì phán xét, thì Lý Bính vẫn vững vàng đỡ lấy Khưu Khánh Chi, trừng mắt về phía Hắc La Sát như muốn băm hắn ra thành trăm mảnh.

Ngụy Triết Minh đang hôn mê trong lòng Lý Bình bày tỏ: Lại hạnh phúc rồi nhé người anh em.

Trần Cửu không dám hiếu chiến, vội vàng trở về Vĩnh An các, bị người ta ghì xuống.

"Ngươi đã là người trong các, thì nên làm chút hy sinh vì các đi. Giải xuống, đợi Khưu Khánh Chi bắt được Nhất Chi Hoa, thì giao hắn cho Khưu Khánh Chi."

Trần - Hắc La Sát - Cửu nửa đêm không ngủ được ngồi dậy đập xuống ván giường: Không đúng, hắn có bệnh à?

Ngụy Triết Minh cũng không phải không chuẩn bị gì đã đi làm lá chắn thịt cho người ta, anh vẫn phải nghĩ cho cái eo của Khưu Khánh Chi chứ. Cho nên chỉ hôn mê có một ngày thôi là Ngụy Triết Minh đã thong thả tỉnh lại rồi, vừa mở mắt ra đã thấy Lý Bính đang nghẹo đầu quan sát mình.

"Ngươi... Thấy sao rồi?"

Thấy chưa! Đã bảo là Lý Bính để tâm đến Khưu Khánh Chi rồi mà!

Câu đầu tiên Lý Bính hỏi đã khiến thầy Ngụy thấy vô cùng mát lòng mát dạ. Thế nên cũng không để ý đến ánh mắt của Lý Bính đã từ quan tâm biến thành nghi ngờ.

Nên câu thứ hai Lý Bính hỏi đã đánh bay cảm xúc đang an tâm vui vẻ của thầy Ngụy.

"Ngươi không phải là Khưu Khánh Chi?"

"Hả?"

Lý Bính khẽ nhíu mày: "Khưu Khánh Chi sẽ không không né được mũi tên tên đó."

Nhưng trong phim là hắn có né đâu, hắn còn chẳng né con dao của Nhất Chi Hoa, bị chọt giữa ngực luôn kìa, vui hong?

Đủ rồi, ông đây đau lòng cho Khưu Khánh Chi đó.

"Ngươi đã hiểu hắn đến như vậy, vậy sao lại không tin hắn?"

Lý Bính ngây người, ủa là ta đang hỏi ngươi mà? Nhưng vẫn vô thức đi giải thích: "Ta... Ta không có..."

"Khoan đã, cho ta hỏi một câu, xung quanh có người không?"

Lý Bính dù không hiểu gì, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe thử: "Không có, sao vậy?"

"Được, vậy ta nói nha, ngươi không tin hắn ấy!" Ngụy Triết Minh hú một tiếng, bắt đầu bắn rap.

"Ngươi nghĩ hắn nhìn thấy pháo hiệu của Đại Lý tự là đến cướp án, thật ra là hắn sợ đến muộn giống ba năm trước! Ngươi nghĩ ba năm trước hắn quay lưng bỏ đi là vì muốn vạch rõ ranh giới với Lý gia, thật ra là vì hắn muốn đi xin Nhất Chi Hoa cứu ngươi còn phải đi đối phó với Vĩnh An các! Ngươi nghĩ hắn muốn vào Vĩnh An các là để kiếm danh kiếm lợi, thật ra là hắn muốn vạch ra tội ác của Vĩnh An các cho thế nhân thấy!"

"Lý Bính, đã hùng mạnh lại còn oai vệ, tính cương cường không dễ khinh, câu này đến chết Khưu Khánh Chi cũng chưa từng quên."

Lý Bính lập tức túm lấy cổ áo trong của Ngụy Triết Minh: "Ngươi nói cái gì?! Ai chết ngươi nói cho rõ ràng coi!"

"Khụ khụ, buông tay, ngươi muốn mưu sát phu quân à." Ngụy Triết Minh vỗ vỗ tay Lý Bính, ý bảo hắn bình tĩnh lại: "Đương nhiên là Khưu Khánh Chi rồi, chứ hắn đâu có để ngươi chết được. Nhưng mà ngươi cũng đừng kích động, giờ ta tới rồi."

"Ngươi?" Lý Bính ném Ngụy Triết Minh xuống giường lại, "Ngươi tới rồi thì sao? Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta hả, ta là chuyển thế của Khưu Khánh Chi, tên là Ngụy Triết Minh." Lý Bính, có khí phách đấy, ném vậy không sợ crush mình bị thương tiếp luôn.

Chuyện chuyển thế này còn khó tin hơn cả chuyện y biến thành mèo ấy, Lý Bính không tin đâu. Nhưng người trước mặt đã kể ra một đống bí mật hồi còn nhỏ của y và Khưu Khánh Chi, còn kể rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, khiến Lý Bính không thể không tin.

"Ta cũng có chuyển thế sao?"

Lý Bính hỏi xong lại cảm thấy có hơi nực cười, một con quái vật không thể chết được, lấy đâu ra chuyển thế.

Ngụy Triết Minh nhìn biểu cảm của Lý Bính, đoán được y đang nghĩ cái gì, thấy thương muốn nựng, "Đương nhiên là ngươi cũng có rồi, chuyển thế của ngươi tên là Đinh Vũ Hề. Không chỉ thế, chúng ta còn là bạn nữa đó."

"Bạn..."

"Tất nhiên, hiểu lầm được giải quyết rõ ràng, chúng ta cả kiếp này, kiếp sau, mãi là anh em, cơ mà ngươi với Khưu Khánh Chi chắc không có nghĩ vậy đâu ha." Ngụy Triết Minh cười hề hề, trước khi Lý Bính kịp nghe ra nội hàm trong lời nói của anh thì anh đã cởi lắc tay ra: "À, làm phiền ngươi đưa cái này cho Thôi Bội."

Muốn trộm lắc tay của ta lắm đúng không Lai Trọng Thư?

Sân khấu của Bội Bội ở đó đó, mệnh ngươi cứng thì ngươi lên đi. Ta tin ngoại trừ Vương Thất ra không ai chiếm được hời từ chỗ của Thôi Bội.

"Được rồi, ta phải tiếp tục hôn mê đây."

"Hửm?"

Lý Bính: Từ lúc ngươi tới, số lần nhướn mày của ta tăng đột biến luôn đấy.

"Vậy Nhất Chi Hoa..."

Nghĩ chỉ đến việc mọc miệng hộ Khưu Khánh Chi với hố Lai Trọng Thư, quên mất chuyện này. Ngụy Triết Minh soạt một phát bật người dậy chang con cá chép quẫy mình trong nước vậy đó: "Hôn mê tạm dừng, đi bắt nó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net